Bách Luyện Thành Thần

Chương 3824: Năng lực đọc

Đường cong màu lục uốn lượn vòng vèo trên quảng trường khổng lồ như một phù trận thật lớn, La Niệm theo sát Tiết trưởng lão đi trên con đường nhỏ rộng bằng một bờ vai ấy. Nếu vượt qua đường cong màu xanh này là sẽ chết, nên đương nhiên La Niệm đặt hết cả một trăm hai mươi phần trăm tinh thần lên đó, mỗi một bước đến cẩn thận từng li từng tíỐng khói kia nằm ngay chính giữa quảng trường, khoảng cách theo đường thẳng thì cùng lắm chỉ hơn mười nghìn mét. Thế nhưng đoàn người bọn họ cứ đi vòng vòng vèo vèo thành ra khoảng cách lên đến mấy trăm nghìn mét.

Các chủng tộc Thâm Không khác cũng phái tộc nhân ra cùng lúc với họ nên trên toàn quảng trường rộng lớn có mười mấy người đang đi, đôi khi khoảng cách giữa đoàn người La Niệm và các chủng tộc khác sẽ rút ngắn lại, trong ánh mắt của đôi bên khi nhìn nhau mang theo chút địch ý như có như không.

Dù sao mối quan hệ giữa sáu đại tộc này là đối địch, mà bọn chúng ở đây cũng có quan hệ cạnh tranh trực tiếp, chẳng qua vì đặc tính của vùng này mà không xông lên chém giết nhau thôi.

Hai nén nhang sau, rốt cuộc đoàn người La Niệm đã đi đến dưới chân ống khói.

Mặc dù Tiết trưởng lão đi đến nơi này đã vô số năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông quan sát ống khói ở khoảng cách gần đến vậy.

Nhìn từ xa, ống khói như một con quái thú màu đen, còn khi lại gần thì mang đến một cảm nhận rất khác.

Ống khói này được chế tạo từ một loại kim loại đen tuyền, khi đón ánh nắng ôn hòa có thể nhìn thấy vẻ sáng bóng.

Tiết trưởng lão đi đến trước vách tường ống khói, vươn tay vuốt chậm trên bề mặt.

Cả nửa đời sau của ông vẫn luôn suy nghĩ về điều huyền bí trong ống khói này, bây giờ tâm trạng ông đang gợn sóng dữ dội.

Ngay lúc này, đằng sau Tiết trưởng lão bỗng phát lên tiếng cười khẽ. Ba con vượn đen đi từ một con đường khác tới, con vượn dẫn đầu cười nói: “Tộc nhân Hung tộc bé xíu luôn cẩn thận vậy mà lại phái ra một lượt cả năm người, mấy ngày trước đã hy sinh những bốn người rồi, trong nơi trú đóng chỉ còn lại mỗi vị Tiết trưởng lão kia trông giữ sao?”

“Lần này có thêm một Nhân Linh, là do họ Tiết kia tìm đến giúp đỡ à?”

“Lần trước lúc lão Cam vào là đã thấy Nhân Linh này rồi!”

Đám vượn đen này đến từ tộc Hàn Viên.

Trong sáu đại chủng tộc của Thâm Không, Hung tộc có thực lực nhỏ yếu nhất. Sở dĩ Hung tộc vùng dậy được hoàn toàn là vì Tiết trưởng lão nhân lúc các chủng tộc khác chưa mở trí tuệ đã thuận tiện cướp lấy thời gian. Cũng vì nguyên nhân này mà năm tộc khác vẫn luôn chướng mắt Hung tộc.

Khi xưa các chủng tộc Thâm Không đều đều từng điều động sát thủ muốn ám sát Tiết trưởng lão, nhưng vì có Hung tộc liều chết bảo vệ nên Tiết trưởng lão vẫn được an toàn.

“Người ở lại không phải Tiết trưởng lão, ta chính là Tiết trưởng lão” Tiết trưởng lão đáp lại.

Ba con Hàn Viên ngây ra rõ rệt. Con dẫn đầu tỏ vẻ không hiểu: “Người đời đều biết ngươi chính là trợ lực lớn nhất trong Hung tộc, hôm nay dám đặt mình vào nguy hiểm là vì ngươi đã có cách phá giải tháp Liệt Duy à?”

Tất cả mọi người đều biết Tiết trưởng lão quan trọng thế nào đối với Hung tộc. Hung tộc thà rằng tộc trưởng bị ám sát cũng phải bảo vệ an toàn cho Tiết trưởng lão.

“Không” Tiết trưởng lão thành thật trả lời.

“Vậy ngươi còn dám đến?” Hàn Viên vô cùng hoang mang.

Một khi tiến vào quảng trường là sẽ không còn đường rút lui, Tiết trưởng lão chắc chắn không thể quay về.

Tiết trưởng lão chỉ cười, không quá để ý tới Hàn Viên tộc.

Lại có thêm một chủng tộc Thâm Không khác đi tới từ mặt bên kia của ống khói, đó là tộc Hồ Na.

Tộc Hàn Viên cùng tộc Hồ Na là liên minh, quan hệ giữa hai chủng tộc Thâm Không này vẫn luôn rất tốt. Con Hàn Viên ban nãy bỗng gọi: “Khoa Thập, các ngươi nhìn kìa, vị Tiết trưởng lão của Hung tộc tự mình ra trận!”

Đây quả thực không phải chuyện nhỏ.

Độ cao mà Hung tộc đạt được bên trong ống khói vẫn luôn dẫn trước năm tộc khác, nguyên nhân cũng là vì Tiết trưởng lão.

Năm tộc khác đều từng tạo áp lực với tộc nhân Hung tộc, thậm chí còn hứa hẹn lợi ích, hy vọng Tiết trưởng lão cũng giúp chúng một chút nhưng đều bị Tiết trưởng lão từ chối.

Lần thỏa hiệp duy nhất là vì năm đại tộc cùng hợp sức ép buộc Hung tộc, cho nên Tiết trưởng lão mới đành chia sẻ một phần kinh nghiệm của mình…

“Tiết trưởng lão?”

“Ngươi có dám chắc sẽ thông qua tháp Liệt Duy?”

“Tùy tiện tiến vào tháp Liệt Duy là hành động tìm chết! Ngươi không sợ chết à?”

Các tộc nhân tộc Hồ Na cũng ngây ngẩn cả người, chúng cũng đưa ra nhận xét giống với tộc Hàn Viên, Tiết trưởng lão đã dám tự mình ra tay thì chắc chắn đã nghĩ ra phương pháp phá giải.

Thậm chí trong mắt của hai tộc nhân tộc Hồ Na còn lóe lên sát ý, chúng tuyệt không hy vọng Tiết trưởng lão có thể leo được đến đỉnh tháp Liệt Duy!

Nhưng trong khắp quảng trường này đều có cấm chế rất mạnh của Dưỡng tộc, sáu đại tộc đều không thể đối kháng lại cấm chế này. Chúng không ngăn được quyết định của tộc nhân Hung tộc.

Ngay lúc các tộc nhân tộc Hồ Na đều đang buồn bực và lo lắng, nhóm đoàn của ba chủng tộc Thâm Không khác cũng đã lần lượt đến đủ.

Mỗi khi đến ngày Thủy Sậu, sáu đại chủng tộc Thâm Không luôn tranh nhau chen lấn tiến vào trong ống khói, nhưng hôm nay chúng lại thay đổi tác phong trước kia. Lần này chúng không hề vội vàng, chúng muốn xem thử rốt cuộc Tiết trưởng lão có tính toán gì.

Tiết trưởng lão không thèm để ý đến chúng, nói luôn với các tộc nhân Hung tộc: “Chúng ta vào thôi!”

Ba tộc nhân Hung tộc dẫn đầu tiến vào cửa lớn của ống khói, Tiết trưởng lão cùng La Niệm theo sát phía sau.

Cửa lớn dưới chân ống khói chỉ cao cỡ một người, lúc nhóm năm người bọn họ lại gần, cánh cửa lập tức tự động co sang một bên.

Sau khi tiến vào, La Niệm nhìn khung cảnh xung quanh một lượt. Nơi đây là một đại sảnh kim loại cực kỳ rộng lớn, từ mặt đất cho đến vách tường đều được chế tạo từ kim loại đen sì. Trên bề mặt kim loại có khắc từng vòng vàng một, có vài vòng vàng đứng riêng lẻ và có vài vòng nối lại với nhau, thoạt nhìn giống hệt từng cụm dây đay rối quấn chặt lấy nhau.

“Đây là cái gì?” La Niệm chỉ vào những vòng vàng kia và hỏi.

“Hoàn văn” Tiết trưởng lão nắm chắc tri thức trả lời gọn gàng: “Giống hệt với suy đoán của ta, ở tầng dưới cùng của ống khói ghi lại Hoàn văn mà Dưỡng tộc để lại. Chúng ta đừng vội lên trên, đợi ta giải mã những Hoàn văn này đã!”

“Hoàn văn” chính là chữ viết của Dưỡng tộc và Đan tộc.

Các sinh linh trong thế giới hỗn độn có hứng thú rất mãnh liệt đối với Phạn văn, các cường giả đại năng như Dực Vương, Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng hết cả đời mình để giải mã Phạn văn. Còn Tứ Linh Môn trong Chủ Giới thì dành sự cần cù chăm chỉ ấy đối với “Hoàn văn”, ba vị Vương là Khổ Thụ, Thú và Nghiệt đều có trình độ rất cao đối với “Hoàn văn” này.

Năm xưa trình độ của Tiết trưởng lão về mặt “Hoàn văn” từng không bằng bọn họ, nhưng bây giờ ông không chỉ ở lại lâu dài trong Thâm Không mà còn có được thân xác của một tộc nhân Hung tộc, thế nên trình độ của ông về Hoàn văn đã vượt xa bất cứ ai trong Tứ Linh Môn.

Tiết trưởng lão nói xong bèn lại gần vách tường bắt đầu giải mã “Hoàn văn” theo từng chữ từng câu một.

“Tháp Liệt Duy này chính là nền tảng của Dưỡng tộc, cũng là… là…” Cấu tạo của Hoàn văn rất đơn giản, chỉ là từng vòng vàng một, song muốn giải mã thì rất phức tạp. Dù sao từng vòng vàng này nối với nhau không mang lại sự khác biệt gì quá lớn nên việc đọc nó càng khó khăn hơn. Mặc dù Tiết trưởng lão được xem là nửa “chủng tộc Thâm Không” nhưng việc giải mã vẫn rất khó.

“Cũng là cơ hội từ trước đến nay. Chúng ta bại trong tay Đan tộc, chỉ đành xem đó là số mệnh Niết Bàn, bây giờ người vào trong tháp này đều vì cơ hội ấy…” La Niệm tiếp lời Tiết trưởng lão.

Gương mặt Tiết trưởng lão cứng đờ, ông quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm La Niệm bằng ánh mắt khó tin.

La Niệm ngượng ngùng xoa tay, nói: “Ta, hình như ta có thể đọc mấy hàng chữ này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận