Bách Luyện Thành Thần

Chương 2604: Thay đổi bất ngờ

Ngón tay Thu Hàn Yên ấn nhẹ xuống, ba viên hồn đan được bọc kín trong bong bóng liền trôi về phía ba ngườiLa Chinh nhìn viên hồn đan lơ lửng trước mặt mình và vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào nó, lớp bong bóng bên ngoài lập tức tan vỡ. Hồn đan màu nâu lớn bằng nắm đấm hóa thành viên cầu khói, chui thẳng vào trong đầu La Chinh rồi tiến vào linh hồn hắn.

“Khi ngươi đi vào biển Chân Ý… hồn đan cũng sẽ vào đó cùng với dương hồn của ngươi” Thu Hàn Yên từ tốn nói.

Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành nhận được hồn đan liền vội vàng quay về đài của mình, khoanh chân thiền định. Quanh người họ tỏa ra luồng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng rất đậm đặc, thoắt sau dương hồn của họ đã vào biển Chân Ý.

Tất cả chân thần trong thế giới mẹ đều ôm ấp niềm khát vọng mãnh liệt đối với biển Chân Ý, chỉ khi vượt qua được vùng biển ấy thì mới thật sự được xem là bắt đầu.

La Chinh cũng tung người nhảy lên đài của Ngưng Kiếm Cung và khoanh chân ngồi xuống. Phải qua một thời gian nữa Thái Nhất Thiên Cung mới đến đây đón người, hắn có thể tranh thủ đoạn thời gian chờ đợi này để vượt biển…

Nhưng nếu La Chinh muốn vượt biển Chân Ý ngay tại đây thì phải chú ý đến rất nhiều chuyện, e là hắn không thể nào dùng chính cơ thể mình để tiến vào biển Chân Ý được, bởi làm thế sẽ rất dễ bại lộ.

Dù hắn nghe 9527 nói rằng Thái Nhất Thiên Cung cũng được xem là Nhân tộc chính thống, nhưng có một vài sự việc quá mức nhạy cảm nên hắn cũng không muốn người khác phát hiện ra.

La Chinh thúc đẩy chân ý của đạo trong cơ thể mình, sau đó tiến vào trạng thái thiền định.

Dương hồn như được chân ý của đạo dẫn dắt, chỉ thoắt sau hắn đã bước vào biển Chân Ý…

***

Trên cung điện nguy nga, Lăng Sương ngồi ở một góc mái, đôi chân vắt vẻo bên ngoài lắc lư liên tục.

Bên dưới cung điện có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang dạo bộ, nàng ta ngẩng đầu cười nói với Lăng Sương: “Sương Nhi, nghe nói Mặc Hải đã vượt qua đoạn thứ năm rồi!”

Lăng Sương hơi bĩu môi: “Thì sao chứ?”

“Thật ra con cũng có thể tự mình vượt biển Chân Ý mà, chỉ cần cậu thanh niên kia tiến vào đó là con sẽ biết ngay thôi. Khi ấy con cũng có thể quay lại và dẫn theo hắn xông pha vượt biển, không cần phải cố chấp đến vậy” Cô gái xinh đẹp khuyên.

Lăng Sương lắc đầu: “Dì Bình hiểu tính cách của con mà. Con đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời, nhất định phải chờ hắn”

Dì Bình bên dưới lại nói: “Nhưng bây giờ Lăng Sương đã bị bỏ lại rất xa…”

“Con mặc kệ, vả lại cũng chỉ là bị bỏ lại một chút thôi mà. Với tốc độ của đám Mặc Hải kia thì chỉ cần con nghiêm túc là sẽ vượt qua họ!” Lăng Sương nói.

Dì Bình thở dài một hơi. Đứa nhỏ này có thiên phú rất phi phàm, chỉ có điều tính cách quá cố chấp.

Có thể gặp được người thanh niên dùng thân xác vượt biển Chân Ý đương nhiên là một việc rất đáng để coi trọng, thế nhưng sau lần gặp gỡ ấy, đã qua rất lâu rồi mà hắn vẫn chưa lộ diện thêm lần nào nữa. Có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì rồi?

Vốn dĩ việc dùng thân xác vượt biển Chân Ý là không được cho phép, biết đâu tên kia vì vi phạm Chân Lý nên đã bị Chân Lý diệt trừ thì sao?

Chân Lý chính là Chân Lý, trên thế gian này có ai thật sự thoát khỏi đâu?

Nhưng ngay khi ấy, thanh kiếm nhỏ giắt bên hông Lăng Sương bỗng rung nhẹ, sắc mặt Lăng Sương chợt thay đổi.

Cơ thể nàng linh hoạt nghiêng ra trước, cả người đã lộn nhào từ trên mái hiên xuống. Lúc rơi được đến một nửa, hai chân nàng lại đạp nhẹ lên xà nhà, sau đó phóng về phía mặt đất tựa như một mũi tên.

“Dì bình, mau bảo vệ cho con. Tên kia vào rồi” Lăng Sương nói.

“Rốt cuộc cũng chịu vào rồi sao?” Dì Bình nhìn thái độ háo hức của Lăng Sương cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật ra Đại cung chủ cũng rất xem trọng cậu thanh niên kia, nghe nói chuyện này được truyền tai nhau đến khắp mọi nẻo trong Thái Nhất Thiên Cung, thậm chí mấy lão yêu quái trong Thiên Cung còn lệnh cho các đệ tử Thiên Cung lái thuyền qua lại trong đoạn thứ nhất mãi, hy vọng có thể tìm được thanh niên nọ.

Đương nhiên dì Bình biết manh mối tìm hắn, manh mối ấy nằm ngay trong tay Lăng Sương. Nhưng còn lâu nàng ta mới nói cho mấy lão yêu quái kia biết…

Lăng Sương ngồi khoanh chân lại, vội vàng tản chân ý của đạo ra, trong nháy mắt đã bước vào biển Chân Ý.

Trên biển Chân Ý, một chiếc thuyền nhỏ tản ra khí tức của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng lặng lẽ thành hình, bóng dáng mờ ảo của Lăng Sương cũng nhanh chóng xuất hiện trên đó. Việc đầu tiên nàng làm là dõi mắt nhìn ra xung quanh, thế nhưng nàng không nhìn thấy thuyền của La Chinh đâu cả!

“Không thể nào, chỉ mới đây thôi mà đã chạy đi mất rồi? Hay hắn lại thoát ra khỏi biển Chân Ý?”

Lăng Sương chu môi, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.

Đúng lúc này, sau lưng nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói điềm đạm: “Ngươi đang tìm ta à?”

Lăng Sương quay ngoắt đầu lại, lập tức trông thấy thuyền chân ý của La Chinh đang yên lặng trôi nổi ngay sau lưng mình.

“Sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?” Đương nhiên trong lòng Lăng Sương vô cùng mừng rỡ, thế nhưng lúc mở miệng lại là giọng điệu mang ý trách cứ.

Vì chờ La Chinh mà quả thật nàng đã lãng phí không ít thời gian. Nhất là một nhân vật có địa vị như nàng, lúc nào cũng bị mang ra so sánh với nhóm thiên tài tuyệt thế trong Thái Nhất Thiên Cung nên áp lực mà nàng phải đối mặt là rất lớn.

“Ta gặp phải một vài chuyện phiền phức, thật xin lỗi” La Chinh từ tốn nói.

Trong suốt quá trình từ Thần vực đến thế giới mẹ, rồi lại từ Thiên Đô Châu đến Đạo Kiếm Cung, La Chinh chẳng được nghỉ lấy một giây, quả thực không có quá nhiều thời gian để vào biển Chân Ý.

“Ấy, không phải ngươi tu luyện chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên sao? Sao bây giờ lại xen lẫn chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng?”

Hiển nhiên Lăng Sương không giận gì La Chinh, chỉ thoáng sau nàng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ trên người hắn.

Trên thuyền chân ý của hắn tỏa ra một luồng khí tức rất sắc bén, đó chính là chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà Lăng Sương quen thuộc nhất.

Nói đến việc này cần phải nhắc thêm rằng, nàng còn hỏi cả thần thông chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên cho La Chinh nữa, vậy mà mới qua một năm thôi, không ngờ hắn đã nắm giữ một môn chân ý của đạo khác rồi.

“Quả thực cái này mới lĩnh ngộ xong” La Chinh mỉm cười.

“Vừa mới tu luyện?” Lăng Sương hơi nhướng mày lên: “Chân ý của đạo không thể nào lĩnh ngộ chỉ trong một lần được. Trong thời gian ngắn ngủi như thế đã có thể tu luyện một môn, bây giờ còn tu luyện hai môn chân ý của đạo là cực kỳ khó…”

La Chinh không muốn dây dưa mãi trên vấn đề này bèn chuyển sang đề tài khác, nói: “Hai môn chân ý của đạo cũng không thể giúp ta nhanh chóng vượt qua biển Chân Ý được. Chúng ta vẫn nên mau chóng xuất phát thì hơn!”

Cùng với mối hoài nghi ấy, hai chiếc thuyền chân ý nhỏ bé lại bắt đầu lên đường, một trước một sau trôi giữa đại dương mênh mông đầy ánh sao.

***

Thiên Đô Châu và Thất Tinh Châu bị ngăn cách nhau bởi một vách ngăn màu xanh lục.

Lúc này, mặt đất ở một phía của Thiên Đô Châu như bị sụt xuống làm xuất hiện một vết nứt lớn.

Từ trong khe nứt ấy, một sợi dây leo màu lục nhẹ nhàng trườn ra.

Dây leo này có hình dạng rất đặc biệt, ở phần đầu mút có vài chiếc lá cây trông như ngón chân của thạch sùng. Mấy ngón chân ấy cứ thế bò dọc theo mặt đất, chẳng mấy chốc đã bám lên bề mặt vách ngăn.

“Bùm!”

Mấy ngón chân lá cây đập thật mạnh lên đó.

Trong vách ngăn lóe lên chút ánh sáng, trên bề mặt vách ngăn lập tức hiện lên dòng Phạn văn màu vàng.

Ngay giây phút khi Phạn văn xuất hiện, ở giữa lá cây cũng hiện ra một Phạn văn màu vàng tương tự thế, sau đó lá cây liền bao trùm trên vách ngăn.

“Ù…”

Hai Phạn văn không khớp nhau nên vách ngăn không hề mở ra.

Song, Phạn văn trên mấy chiếc lá cây lại tiếp tục điều chỉnh, sau chừng năm sáu lần thử nghiệm thì cuối cùng cũng có một Phạn văn màu vàng khá phù hợp.

Sau khi được vách ngăn chấp nhận, mặt đất bên dưới vách ngăn chợt sụp xuống và tạo ra đến hơn nghìn khe hở. Vô số Đại Thực Yêu Hoa chui ra từ trong lòng đất!

Bản thân chúng không thể nào tự di động được, thế nhưng toàn bộ Đại Thực Yêu Hoa hiện đang ký sinh trên một sợi dây leo to lớn khủng khiếp! Sợi dây leo mà chúng ký sinh phải dài đến mấy chục nghìn dặm!

“Ầm ầm…”

Vết nứt trên mặt đất kéo dài không biết mấy chục nghìn dặm, khiến toàn bộ phần đất trong Thiên Đô Châu bị rung chuyển không ngừng.

Theo sát sau đám Đại Thực Yêu Hoa vừa chui ra kia là một gốc cây cao lớn nhất – Chúa tể Đại Thực Yêu Hoa!

Lúc nó hiện ra, một luồng hơi thở tàn bạo cuồng loạn bao phủ khắp phạm vi trăm dặm xung quanh.

Đám Đại Thực Yêu Hoa này sắp xuyên qua vách ngăn và xâm chiếm Thất Tinh Châu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận