Bách Luyện Thành Thần

Chương 3752: Hiện thân

Trên bia mộ to lớn, mấy bóng dáng đang thi triển dịch chuyển không gian“Ù…”

Mấy lối đi không gian đồng thời xuất hiện, năm Thánh Nhân là La Tiêu, Cưu Thánh, Cố Bắc, Lãnh Diệu và Hàm Cửu Di cũng cùng lúc xuất hiện.

Trước mặt họ đang có một đầu lâu cắn xé mộ bia.

Đầu lâu này mới lại gần Quy Khư Mộ Địa không lâu, nó đã lớn hơn gấp đôi so với hình thể ban đầu.

“Để ta ra tay trước, Cưu Thánh ngươi đuổi theo” Cố Bắc nói.

“Ta thì sao?” La Tiêu hỏi.

“Ngươi bọc hậu” Cưu Thánh cười khà khà.

Trên mặt La Tiêu lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng càng buồn bực hơn.

Nếu chỉ có thực lực của Thánh Nhân thôi thì tương đương với Bỉ Ngạn cảnh Ngũ, Lục Trọng Thiên. Nhưng nếu có thêm một món tín vật Bỉ Ngạn mạnh mẽ, thực lực của Thánh Nhân có thể tăng lên gấp bội.

Song, sau khi La Tiêu gánh chịu con bướm kia theo lời của Huyền Hoàng tháp chủ, vừa gánh chịu xong thì tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đã bị phế sạch, bây giờ ngay cả cơ hội đổi ý cũng không có.

Chuyện này là sao chứ!

“Ù…”

Trên đỉnh đầu Cố Bắc có một con dấu to lớn trồi lên, đó là vật được điêu khắc từ Quỷ Nham ở Thập Nhị Thất Trọng Thiên. Con dấu này có phẩm chất phi phàm, người tạo hình ra con dấu chính là Huyền Đô, tứ đệ tử của Thái Thượng Lão Quân.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Thân hình Cố Bắc thoăn thoắt, nháy mắt đã xuất hiện ở xung quanh đầu lâu khổng lồ kia.

Trong tình huống bình thường, những đầu lâu này sẽ ưu tiên tấn công vật sống, thế nhưng chúng nó đang gặm ăn mộ bia như tằm ăn rỗi, trong thoáng chốc cũng không phản ứng kịp.

“Trừng Giới Chi Ấn!”

“Bộp bộp bộp bộp bộp…”

Con dấu kia không ngừng ấn lên các phía của đầu lâu, trên dưới trái phải nơi nào cũng có. Từng dấu ấn lập tức xuất hiện trên bề mặt đầu lâu.

“Mọi người ra tay được rồi!”

Cố Bắc đóng dấu xong bèn nói ngay.

“Ù…”

Bốn người Hàm Cửu Di, Cưu Thánh, La Tiêu, Lãnh Diệu tự mình xuất hiện ở xung quanh đầu lâu, đồng thời tấn công về phía những dấu ấn kia.

Sức của họ không mạnh, lực mà mỗi người đánh ra chỉ có một thần quân mà thôi. Song, chỉ trong một hơi thở, bọn họ đã lặp đi lặp lại đòn tấn công ấy đến mấy chục lần.

Một thần quân lực không thể gây ra thương tổn gì cho đầu lâu, nhưng lại có thể kích hoạt Trừng Giới Chi Ấn!

Mỗi khi Trừng Giới Chi Ấn bị kích hoạt, một sức mạnh xuyên thấu vào trong lập tức khuếch tán vào bên trong cơ thể của mục tiêu. Sức mạnh này đều là lực thực chất, hùng mạnh và không thể nào phòng ngự!

Đây chính là điểm đáng sợ của Trừng Giới Chi Ấn!

Đầu lâu kia vốn không thèm đếm xỉa đến, vẫn đang tập trung cắn xé mộ bia. Đột nhiên trong cơ thể nó có mấy trăm luồng sức mạnh mạnh mẽ truyền tới khiến nó run lên bần bật, sau đó vô số vết rạn nứt ra trên bề mặt, cuối cùng nó ầm ầm nát vụn…

“Lại xử lý được thêm một cái!” Trên mặt Hàm Cửu Di đong đầy ý cười, nàng nói.

“Phải nói là vất vả lắm mới xử lý được một cái” Trong mắt Cưu Thánh chan chứa nỗi sầu lo.

Số đầu lâu như này có quá nhiều… Thông thường sinh linh nào có số lượng nhiều như vậy thì một cá thể nhất định rất nhỏ yếu, vậy mà cá thể đầu lâu này lại quá mạnh, Thánh Nhân Phương Thập Hình chính là sơ suất bị một đầu lâu trong đó nuốt mất, bây giờ chỉ có thể im lặng ngưng tụ thân thể trong Thần Vực một lần nữa mà thôi.

“Tìm mục tiêu tiếp theo thôi” La Tiêu nói.

Lúc họ đang định dịch chuyển thì cách đó không xa bỗng có một quái vật khổng lồ vọt tới, đó là một cái đầu lâu lớn gấp trăm lần!

Tốc độ của đầu lâu này nhanh đến mức không tưởng, gần như không cho họ thời gian phản ứng mà cái miệng rộng đã mở ra và bao trùm xuống, định nuốt sạch hết bọn họ trong một ngụm.

“Ù ù ù…”

Các Thánh Nhân cùng thi triển dịch chuyển không gian và biến mất ở đó, ngay giây sau đã cùng xuất hiện giữa không trung bên trên trăm dặm. Bọn họ đều có vẻ sợ hãi.

Chỉ chậm chân một chút nữa thôi là mấy người bọn họ đều phải chôn thân trong miệng đầu lâu.

“Lãnh Diệu đâu?” Cố Bắc đột nhiên hỏi.

Cưu Thánh nhìn quanh một vòng, trầm mặt nói: “E là đã chết trong miệng đầu lâu kia rồi!”

“Chúng ta hợp lực xử lý nó?” Hàm Cửu Di nhíu mày, hỏi.

“Đầu lâu to lớn gấp trăm lần, ngươi và ta đều không phải là đối thủ. Đi!” Cố Bắc quả quyết hạ lệnh rút lui.

Đúng lúc này, một bóng người bước ra từ trong lối đi không gian.

“Là Hoa Thiên Mệnh!”

Mấy Thánh Nhân vừa nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh, trong mắt lập tức lóe ra tia sáng.

Bây giờ thế hệ trẻ tuổi đã hoàn toàn vượt qua những Thánh Nhân như bọn họ, chẳng hạn như các đệ tử Tịnh Vô Huyễn, Ngự Thần Phong đều có thực lực hơn hẳn Cố Bắc.

Mà trong đó, Hoa Thiên Mệnh lại là người chói mắt nhất!

Hiện giờ Hoa Thiên Mệnh đã nghiễm nhiên trở thành cường giả đứng đầu Quy Khư Mộ Địa!

Hoa Thiên Mệnh gật đầu ra hiệu với các Thánh Nhân rồi lập tức gọi một thanh kiếm ra.

Cô Kiếm!

Sau khi gánh chịu thanh kiếm này, Hoa Thiên Mệnh mới phát hiện ra điểm kinh khủng của nó.

Thanh kiếm này có lực phá hoại gần như vô cùng vô tận!

Mãi đến bây giờ, Hoa Thiên Mệnh vẫn chưa vắt kiệt hết toàn bộ sức mạnh của nó!

“Vụt…”

Sức mạnh mang tính hủy diệt vây quanh Cô Kiếm, không ngừng chảy xuôi. Ngay cả người có tấm lòng trong sáng như Hoa Thiên Mệnh mà cũng bị sức mạnh hủy diệt tàn bạo này lây nhiễm. Hắn ta vui sướng vung một nhát kiếm ra.

Sức mạnh ấy lập tức xé nát đầu lâu thành mảnh nhỏ, dễ dàng như bẻ một cành khô.

“Sức mạnh quá phi thường, khiến người ta rung động tâm can!” Hàm Cửu Di khen ngợi.

La Tiêu chắp hai tay sau lưng, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý. Dù sao đây cũng là nhân vật bước ra từ Đại Diễn Chi Vũ của ông.

Thế nhưng Hoa Thiên Mệnh cầm Cô Kiếm trong tay, trên mặt có chút cảm xúc gì đó không nói được…

Hắn ta không phù hợp với loại sức mạnh mang tính hủy diệt này.

Ban đầu hắn ta coi trọng Cô Kiếm, Cô Kiếm không có sức mạnh hủy diệt ấy. Trước khi hắn ta lên được tầng ba mươi ba, Cô Kiếm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên mới có loại sửa đổi như thế.

Đương nhiên trực giác của Hoa Thiên Mệnh rất nhạy cảm, nhưng hắn ta tính tới tính lui cũng không tính được La Niệm đã động tay động chân ở Thánh Trụ, trực tiếp sửa đổi vị trí của Cô Kiếm.

Đối với Cô Kiếm, loại “sửa đổi” này vừa là sửa chữa, vừa là tăng cường.

Dù sao vị trí của Cô Kiếm cũng nằm ở tầng mười một, gần với Thánh Tá Chi Vật của Xà Linh Vương.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh lại không thích…

Hắn ta chắp tay với mấy Thánh Nhân ở đây, sau đó chuẩn bị dịch chuyển không gian.

Hiện giờ ở Quy Khư Mộ Địa đã có hơn trăm đầu lâu lớn gấp trăm lần, loại đầu lâu cỡ này ngay cả Tịnh Vô Huyễn cùng Ngự Thần Phong cũng không giải quyết được, chỉ có thể dựa vào một mình Hoa Thiên Mệnh đi xử lý.

Ngay lúc Hoa Thiên Mệnh vừa mới thi triển dịch chuyển không gian thì một âm thanh đột nhiên truyền ra từ Cô Kiếm.

“Tốc độ của ngươi quá chậm, chưa đợi ngươi xử lý xông đám đầu lâu kia thì chúng đã to hơn dài hơn đến nghìn lần, chục nghìn lần. Với uy lực của thanh kiếm này thì không thể nào xử lý chúng được”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, Hoa Thiên Mệnh lập tức giật bắn người: “Là ai? Ai ở trong kiếm của ta?”

Mấy người Cố Bắc, La Tiêu thấy phản ứng của Hoa Thiên Mệnh cũng thấy hơi lạ.

“Ù…”

Trên thân kiếm của Hoa Thiên Mệnh, từng sợi phân hồn ngưng kết thành hình, Thái Thượng Lão Quân cùng bốn đồ đệ của mình đồng thời hiển hiện.

Hoa Thiên Mệnh kinh ngạc thốt lên: “Ông là ông già trong tháp Huyền Hoàng, ông là chủ nhân của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng!”

“Chủ nhân của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng?”

“Tại sao lại trốn trong Cô Kiếm!”

“…”

Mấy người Cố Bắc, Cưu Thánh ở cách đó không xa nghe vậy cũng giật nảy mình.

Nếu ông lão này thật sự là chủ nhân của tháp Huyền Hoàng, vậy đương nhiên cũng là chủ nhân của Quy Khư Mộ Địa.

“Chính là ta” Thái Thượng Lão Quân lạnh nhạt đáp.

“Tiền bối có biện pháp cứu Quy Khư Mộ Địa sao!” Hoa Thiên Mệnh vội vàng hỏi.

Thái Thượng Lão Quân nhìn Quy Khư Mộ Địa xung quanh một chút, đám đầu lâu ở xa kia vẫn đang điên cuồng gặm nuốt mọi vật có thể nuốt được, hình thể càng lúc càng lớn với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ông nói: “Lúc trước, khi quy hoạch ra khối này ta cũng từng suy tính rằng ngày này sẽ đến, thế nhưng cách này chỉ dùng được một lần”
Bạn cần đăng nhập để bình luận