Bách Luyện Thành Thần

Chương 2636: Ngăn cản

Một đám đệ tử học cung còn chờ ở bên ngoài, thấy La Chinh vừa ra liền nhao nhao xông tới“Đi theo ta” La Chinh nhẹ giọng nói rồi dẫn các đệ tử học cung bay tới phần đất trống bên ngoài Long thành.

Các đệ tử học cung cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ biết theo sát đằng sau.

La Chinh quan sát một vòng xung quanh, tìm được một bãi đất trống thích hợp, cầm lấy cột cờ trong tay và cắm xuống đất.

Thời điểm hắn cắm cờ xuống, trên mặt đất bỗng phóng ra một luồng phản lực rất mạnh. La Chinh căn bản không thể chống lại luồng sức mạnh to lớn này, lá cờ trong tay bị nó đánh bay, toàn thân cũng bị hất ra giữa không trung, rơi mạnh xuống đất.

“Sức mạnh kinh khủng quá!” Trong lòng La Chinh thầm kinh hãi.

Xung quanh Long thành chẳng qua chỉ là một mảnh đất bằng phẳng mà thôi, nhưng cột cờ lại không thể nào cắm xuống mặt đất!

“Ha ha, thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, mơ tưởng cắm cột cờ ở gần Long thành. Mảnh đất này há có thể để một kỳ chủ nhỏ nhoi nhà ngươi chiếm lấy?” Một âm thanh bỗng từ xa truyền tới.

Các đệ tử học cung nghe được lời cười nhạo này đều trợn mắt nhìn sang.

Người vừa lên tiếng khiêng một cột cờ, hiển nhiên cũng là một gã kỳ chủ, xem tình hình thì chắc gã vừa đi ra từ Long thành.

La Chinh thản nhiên nhìn kỳ chủ này một cái: “Không thể cắm cờ gần Long thành?”

“Trên lý thuyết là có thể, nhưng tạm thời còn chưa có kỳ chủ nào có năng lực lớn như vậy. Nếu không, ngươi nghĩ tại sao xung quanh đây lại chẳng có người nào?” Kỳ chủ chỉ tay xung quanh mà nói.

Trong lòng La Chinh vốn đã thấy lạ, nếu tất cả các kỳ chủ đều phải cắm cờ trước lúc trời tối, vậy vì sao quanh đây lại không có một vị kỳ chủ nào?

“Cách Long thành càng gần thì càng khó cắm cờ, ngay cả Bỉ Ngạn cảnh cũng không làm được. Ngươi mơ đẹp thật đấy, ha ha… Trời sắp tối rồi, thời gian của ngươi cũng không nhiều nữa…” Kỳ chủ này nói xong, khiêng cờ bay vút về phía xa.

Lúc này La Chinh mới chợt hiểu ra, trong lòng cũng thầm oán ông lão kia, thông tin quan trọng như thế mà không chịu nói rõ ràng.

Nhưng người ta nói cũng không sai, nếu đủ thực lực thì có thể cắm cờ xuống mặt đất quanh Long thành, muốn trách chỉ có thể trách bản thân không đủ thực lực!

Ánh tà dương phía chân trời đã tắt, bóng tối đang từ từ bao trùm, trời sắp tối rồi.

“Chúng ta xuất phát!”

La Chinh dẫn theo các đệ tử học cung bay về phía ngược lại.

Bay chừng năm mươi dặm, La Chinh mới nhìn thấy từng cột cờ đứng sừng sững cách đó không xa, lá cờ đón gió bay phấp phới. Mà xung quanh những cột cờ này có một vòng sáng nhàn nhạt bao phủ cả một khu vực với cột cờ làm tâm. Các kỳ chủ và người dưới trướng đều tập trung trong vòng sáng, ai nấy ngồi xếp bằng, dường như đang đợi màn đêm buông xuống.

Vòng sáng do những cột cờ này phát ra lớn nhỏ khác nhau, cái lớn bao phủ phạm vi tám trăm dặm, cái nhỏ chỉ có chu vi vài chục mét. Vòng sáng san sát nhau, chiếm hết toàn bộ không gian nơi này!

“Bên kia có một vùng đất trống!” Nguyệt Bạch Thành phát hiện ra khu vực này còn có một mảnh đất trống.

Thấy mảnh đất trống kia, La Chinh vui vẻ ra mặt, bèn bay thẳng tới nơi đó. Nhưng khi hắn vừa đi tới mảnh đất kia, bên dưới bỗng nổi lên một làn sóng dao động không gian, một bóng người đã xuất hiện ở đây sớm hơn một bước.

Người này cầm cột cờ, lạnh lùng nhìn La Chinh và quát: “Cút!”

Khí tức Bỉ Ngạn cảnh bộc phát ép La Chinh phải rút lui, sau đó người kia đâm mạnh cột cờ trong tay xuống mặt đất, một vòng sáng bắt đầu lan ra, lập tức chiếm lấy khu vực này.

“Ha ha…”

“Thằng nhóc không biết tự lượng sức, chưa qua Bỉ Ngạn đã dám đảm nhiệm chức kỳ chủ!”

“Thằng nhóc này còn chọc tới Vương Tiêu, đúng là tự tìm đường chết”

Các kỳ chủ xung quanh thấy cảnh này đều cười ha hả.

“La Chinh, bên này” Thu Dịch chỉ vào một mảnh đất trống khác.

Nghe Thu Dịch nhắc nhở, thân hình La Chinh chợt lóe lên, lập tức thi triển dịch chuyển không gian đi qua bên đó. Nhưng trước khi La Chinh dịch chuyển tới mảnh đất trống kia thì một gã kỳ chủ khác đã cắm cờ xuống trước.

Trên mặt gã kỳ chủ này hiện lên vẻ chế nhạo, cười ha hả: “Thằng nhóc, ở đây cũng không có chỗ cho ngươi dung thân”

Nhiều lần cắm cờ đều bị chiếm trước một bước, La Chinh bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt sa sầm.

Đúng lúc này, mấy thanh niên mặc áo bào trắng đi ra. Triệu Hạo nở nụ cười đắc ý, chỉ chỉ bầu trời đang bắt đầu tối dần, lạnh nhạt nói: “Muốn trách thì trách bản thân ngươi ngu xuẩn, nếu ngươi thông minh một chút, lựa chọn gia nhập dưới cờ Hào Lân thì chúng ta có lẽ không làm gì được ngươi. Đáng tiếc ngươi lại cứ muốn tự làm kỳ chủ, ngươi… không sống qua được đêm nay”

Hôm nay Vương Tiêu muốn giết La Chinh song lại bị người khác ngăn trở. Tuy nhiên, một khi bóng đêm buông xuống, nếu bọn họ muốn giết La Chinh thì đó là làm việc theo quy tắc, đương nhiên cũng hợp tình hợp lý!

Mặc dù Vương Tiêu chỉ là một kỳ chủ, nhưng rất có uy tín trong các kỳ chủ, những kỳ chủ này cũng là do Vương Tiêu mời tới để nhằm vào La Chinh.

La Chinh đột nhiên giương cột cờ trong tay lên, cười lạnh một tiếng: “Rất tốt! Hôm nay ta không cắm cột cờ này, vậy thì hãy nhìn xem ta có thể sống qua đêm nay hay không!”

Triệu Hạo thấy La Chinh tự tin như vậy thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười âm u, nói: “Chúng ta mỏi mắt mong chờ”

Gã biết lai lịch của La Chinh không đơn giản, nhưng quy củ Long thành đã duy trì nhiều năm như vậy, không thể nào bởi vì một mình La Chinh mà thay đổi!

Song, ngay lúc này một giọng nói dịu dàng chợt vang lên: “La Chinh, ngươi qua đây đi, ta có thể chia một vài khu vực cho ngươi”

Người vừa nói chính là vị nữ kỳ chủ lúc ban ngày.

Vị nữ kỳ chủ này chiếm hơn mười dặm đất, dưới cờ nàng ta còn có hơn mấy ngàn người.

“Ân kỳ chủ! Chẳng lẽ ngươi cứ phải đối nghịch với Vương kỳ chủ sao?” Sắc mặt Triệu Hạo bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Người phụ nữ họ Ân này có lai lịch không thua gì Vương Tiêu, nàng ta đứng ra bảo vệ La Chinh cũng không có gì khó.

Ân kỳ chủ chỉ cười nhạt một tiếng: “Ta không muốn đối nghịch với Vương Tiêu, nhưng vẫn muốn nhắc nhở một chút. Có vài người ông ta không chọc nổi đâu”

“Cảm tạ ý tốt của Ân kỳ chủ, ta cũng phải nhắc nhở Ân kỳ chủ một chút, đắc tội Vương kỳ chủ thì phải trả giá thật đắt” Triệu Hạo cũng uy hiếp.

Ân kỳ chủ không để ý chút nào mà chỉ dịu dàng nói với La Chinh: “La Chinh, ngươi qua đây đi, không ai dám ngăn cản ngươi đâu”

Không ngờ La Chinh lại lắc đầu, nói: “Lá cờ này, ta không cắm”

Câu trả lời của La Chinh nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Ân kỳ chủ cũng nghĩ tới gì đó, đôi màu liễu khẽ chau lại, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Cuối cùng nàng ta đành bay lên, đi tới trước mặt La Chinh, dịu dàng nói với hắn: “Chỉ cần đứng vững gót chân là được, còn cái đám nhằm vào ngươi ngày hôm nay, ngày sau giết chết từng người một cũng không ai dám nói gì. Bây giờ ngươi ương bướng như vậy sẽ chỉ làm khó bản thân mà thôi”

La Chinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Ân kỳ chủ: “Có ai đó đã nói gì với ngươi phải không?”

Sắc mặt người phụ nữ họ Ân thoáng cứng đờ: “Ngươi đừng làm ta khó xử…”

Cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến các kỳ chủ khác nghe mà sửng sốt. Ân Nguyệt Hoàn ngày thường làm việc như mưa rền gió cuốn, thủ đoạn tàn nhẫn, số kỳ chủ chết trong tay nàng ta nhiều không đếm xuể, sao hôm nay lại đối xử với người này tốt như vậy? Còn mong La Chinh cắm cờ nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận