Bách Luyện Thành Thần

Chương 3447: Bóng dáng to lớn

Phục Hy từng khiêu chiến “Tịch” nhưng lại bị “Tịch” dạy cho một bài học. Dù lúc đó, tình trạng của “Tịch” không ổn lắm nhưng vẫn dư sức đối phó với Phục HyTừ trước tới nay, Phục Hy chưa bao giờ cam chịu. Ở một tầng ý nghĩa nào đó, so sánh Bỉ Ngạn với hỗn độn cấp cao hơn nhất định có thể đạt được thủ đoạn của chân ý áp chế. Phục Hy đã chuẩn bị rất kỹ càng cho chuyện này.

Vì thế lúc Phục Hy cảm nhận được sức mạnh của chân lý không gian, ý chí chiến đấu trong nội tâm của hắn ta trở nên mạnh hơn bao giờ hết.

“Chẳng qua chỉ là không gian gấp mà thôi, muốn phá bỏ toàn bộ sức mạnh của ta ư?” Cánh tay của Phục Hy phình lên, sức mạnh lại bộc phát một lần nữa.

“Rầm rầm rầm rầm…”

Từng ấn bát quái và quyền mang nổ tung trước mặt Cơ Hiên Viên, nhưng dường như hắn ta và những luồng sức mạnh kia không hề tồn tại trong cùng một thế giới. Cơ Hiên Viên dựa vào bức tường, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ. Hắn ta ung dung đứng thẳng lên, đưa tay nhẹ nhàng nằm chặt hư không, Hiên Viên Kiếm lại xuất hiện trong tay hắn ta.

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy khi hắn ta di chuyển thì không gian xung quanh sẽ bị bóp méo một chút. Cơ Hiên Viên đang ở một không gian khác.

“Xoẹt…”

Cơ Hiên Viên khẽ vung Hiên Viên Kiếm lên, sau đó bước thẳng tới phía trước.

“Vù!”

Hiên Viên Kiếm phát ra tiếng kêu, một thánh đạo bổ về phía đầu của Phục Hy với sát ý mãnh liệt. Đối mặt với nhát kiếm này, Phục Hy đấm thẳng ra một phát.

“Vù…”

Dù ấn bát quái hay quyền mang đều lướt qua thánh đạo này, giống như ở hai không gian độc lập, không thể nào giao với nhau được.

“Rầm!”

Nhưng nhát kiếm này lại thực sự chém vào thân thể của Phục Hy. Lúc trước, Cơ Hiên Viên bị Phục Hy khắc chế ở mọi phương diện nhưng không có nghĩa là Cơ Hiên Viên yếu. Phục Hy kêu lên một tiếng, sau đó bị đẩy thẳng xuống lòng đất. Cơ Hiên Viên nâng kiếm rồi nhảy lên, thần thái lại trở nên hiền hòa. Hắn ta vác kiếm hạ xuống đất, dùng thần thức quét một lượt. Sau đó, Cơ Hiên Viên lại chém một nhát kiếm nữa.

“Xoẹt!”

Trong nháy mắt, mặt đất bị chém thủng một lỗ lớn. Nhưng Phục Hy đã kịp thời dịch chuyển khỏi đó trước.

“Dưới cái nhìn chăm chú của Không, sao ngươi có thể trốn được chứ?”

Giọng nói của Cơ Hiên Viên tản ra xung quanh. Sau đó, dường như hắn ta nghe được âm thanh nào đó, đột nhiên chém về phía trước một phát.

Thánh đạo bắn về phía trước, cùng lúc đó không gian ở phía trước mở ra một đường hầm, Phục Hy chui từ trong đó ra.

“Rầm!”

Phục Hy lại bị thánh đạo chém trúng một lần nữa. Sự hiểu biết của cổ thần hỗn độn về không gian mạnh hơn Phục Hy quá nhiều. Hắn ta dùng đường hầm không gian để dịch chuyển, nhưng lại bị đưa quay lại nhận một nhát kiếm. Dù da của Phục Hy có dày tới đâu, nhưng bị Cơ Hiên Viên chém hai nhát thì cũng khó mà chịu nổi.

Phục Hy phun ra một ngụm máu tươi, không dùng dịch chuyển không gian nữa mà bay về phía xa. Cơ Hiên Viên cũng không vội vã đuổi theo mà nhìn Phục Hy bay loạn xạ như một món đồ chơi. Trước mặt Phục Hy dường như có một cái lồng trong suốt không nhìn thấy được. Từ đầu tới cuối, hắn ta không thể thoát ra khỏi chiếc lồng này, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.

“Ngươi có mạnh tới đâu thì chung quy cũng chỉ là một Bất Hủ cảnh, muốn đối kháng với chân lý thì chỉ có nằm mơ thôi”

Cơ Hiên Viên lại dạo bước trên không trung, rút kiếm ra. Sức mạnh Thánh đạo trên Hiên Viên Kiếm càng lúc càng nhiều. Nếu tất cả thuận lợi thì Cơ Hiên Viên cũng không hy vọng mình đi tay không.

Cổ thần hỗn độn là nền móng của toàn bộ hỗn độn. Nếu chúng tham gia vào tranh đấu của thế tục, tình huống sẽ trở nên phức tạp. Dựa theo kế hoạch của Cơ Hiên Viên, hắn ta vừa muốn cướp La Chinh vừa muốn giúp Quỷ Thanh mạnh hơn. Tộc Hữu Hùng, tộc Thần Nông bọn họ rồi sẽ mạnh tới mức không thể nghịch chuyển được.

Nhưng mọi thứ đều có biến số, “Không” tham chiến nên rất có khả năng sẽ đẩy nhanh tiến độ của mọi thứ. Nhưng dù thế nào, “Không” giúp hắn ta có một tầng không gian ở bên ngoài thân thể nên Cơ Hiên Viên sẽ đứng ở thế bất bại.

“Vèo!”

Cơ Hiên Viên lại chém ra một nhát kiếm nữa, Phục Hy cũng không dám dùng dịch chuyển không gian, hắn ta chỉ có thể dựa vào tốc độ để tránh công kích. Phục Hy có thể tránh một nhát kiếm, nhưng bị chém liên tiếp hai, ba nhát kiếm thì chắc chắn sẽ có lúc bị chém trúng.

Chẳng bao lâu sau, trên thân thể Phục Hy đã xuất hiện mấy vết thương đáng sợ, một nửa mặt cũng bị cắt nát, nhìn vô cùng chật vật.

“Chấm dứt ở đây thôi!”

Trong mắt Cơ Hiên Viên dần dần xuất hiện ánh sáng lạnh, ba luồng thánh đạo hội tụ trên thân Hiên Viên Kiếm. Bây giờ, Phục Hy chỉ là một mục tiêu chịu đòn chứ không đánh trả. Nếu ngay cả một Phục Hy như vậy mà hắn ta cũng không giải quyết được thì Cơ Hiên Viên quả thực chẳng có chút giá trị nào.

“Vù…”

Trường kiếm phát ra tiếng kêu, dưới sự hỗ trợ của ba luồng thánh đạo, vô số kiếm ảnh bay về phía Phục Hy. Nhưng lúc Cơ Hiên Viên nghĩ Phục Hy không có sức phản kháng, khí tức của hắn ta bỗng nhiên lại thay đổi. Trong đôi mắt của Phục Hy xuất hiện ánh sáng màu xanh lục rất đậm, dường như có một sức sống mãnh liệt rót vào trong cơ thể hắn ta. Vết thương thê thảm trên thân thể Phục Hy khôi phục trong nháy mắt.

Ánh sáng màu xanh lục chỉ xuất hiện trong giây lát, sau đó màu xanh lục hoàn toàn biến thành màu đỏ. Khí tức của Phục Hy cũng trở nên nguy hiểm.

“Vèo!”

Một khắc sau, Phục Hy bổ nhào về phía Cơ Hiên Viên. Dù hắn ta đang được lớp áo không gian bên ngoài thân thể bảo vệ, nhưng tim của Cơ Hiên Viên vẫn đập nhanh hơn một chút. Hắn ta không vung kiếm phản kích một cách ngu xuẩn mà lui về phía sau theo bản năng.

“Cạch!”

Phục Hy bổ nhào về phía trước rồi làm động tác xé, lớp áo không gian bảo vệ Cơ Hiên Viên lập tức bị nổ tung, cánh tay trái bị Phục Hy dùng một tay kéo đứt. Cũng may Cơ Hiên Viên đã sáng suốt lựa chọn lui lại phía sau. Nếu hắn ta vẫn tin tưởng lớp áo không gian và tiến hành phản kích thì e rằng lúc này hắn ta đã bị Phục Hy giết chết rồi.

Ở phía xa, sắc mặt của Cơ Hiên Viên lại trở nên khó coi, hắn ta nhìn lên trời giống như Phục Hy lúc trước. Chuyện Cơ Hiên Viên lo lắng đã xảy ra, một cổ thần hỗn độn khác cũng tham dự vào cuộc chiến này.

Lấy Ly Hổ Châu làm tâm điểm, mấy trăm đại châu xung quanh, từ Trung Thần Châu tới Lê Sơn đều thấy rõ bóng dáng của một con bọ cạp khổng lồ hiển hiện. Vô số sinh linh ngẩng đầu nhìn về phía con bọ cạp to lớn kia, sâu trong lòng đều xuất hiện hai loại cảm giác bất đồng. Một cảm giác cực kỳ gắn bó như thể nhìn nơi mình sinh ra và cảm thấy đó chính là cội nguồn của bản thân. Cảm giác còn lại chính là vô cùng sợ hãi. Cực kỳ sợ hãi, dường như kia chính là thứ có thể hủy diệt mọi thứ.

“Tịch” vốn là cổ thần hỗn độn nắm giữ chân lý sinh mệnh. Lúc thế giới mẹ còn trong thời kỳ hình thành, “Tịch” đã có thể can thiệp vào tiến trình của sinh mệnh, thậm chí có thể tạo ra sinh linh. Vì thế nói nó là khởi nguyên của vạn vật trong hỗn độn cũng không đủ.

Nhưng nó không chỉ có thể sáng lập mà còn là chúa tể của mọi loài có sinh mệnh. Nó có thể sáng lập, cũng có thể hủy diệt. Sau khi bóng dáng của “Tịch” xuất hiện, một bóng dáng to lớn khác cũng hiện ra. Đó là một con quái vật khổng lồ một mắt. Ngoài con mắt khổng lồ kia, con quái vật đó còn có một thân thể quái dị lưng gù, chính là Không – kẻ đã giúp Cơ Hiên Viên dát một lớp áo không gian.

“Ngươi còn chưa nghĩ xong à?”

Một giọng nói vang vọng trên phạm vi không trung của một trăm đại châu.

Cổ thần hỗn độn cũng có lập trường riêng. Nếu chỉ đứng từ lập trường của cổ thần hỗn độn mà nói thì hiển nhiên Đạo Thủ Tự phù hợp với lợi ích của cổ thần hỗn độn. Đây cũng là nguyên nhân mà “Không” đồng ý giúp đỡ Cơ Hiên Viên.

“Không” không muốn đánh nhau với “Tịch”. Nó và “Tịch” cùng đến từ một kỷ nguyên hỗn độn. Mặc dù chủng tộc của chúng không giống nhau nhưng quan hệ của hai chủng tộc trong kỷ nguyên đó khá tốt. Đến nước này, nó vẫn có ý đồ thuyết phục “Tịch”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận