Bách Luyện Thành Thần

Chương 2495: Kinh sợ

Trong lúc họ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thanh trường kiếm trong tay Hoa Thiên Mệnh đã hóa thành một vệt đỏ chớp nhoáng, lướt thẳng về phía ba á thánh dẫn đầuSong, dù gì các á thánh này vẫn là những nhân vật từng trải qua bao cuộc chiến, tuy vô cùng kinh ngạc trước thần thông của Hoa Thiên Mệnh nhưng người nào người nấy đều phản ứng lại rất nhanh.

“Nhu Phong Triền!”

Một trong số ba á thánh dẫn đầu hóa đạo uẩn trong cơ thể thành từng luồng gió mát dịu nhẹ.

Những luồng gió ấy không hề có chút lực sát thương gì, song vô số luồng gió lại tựa như những sợi dây thừng mềm mại, nhanh chóng quấn lên Đằng Xà kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

“Cơn gió này…”

Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh thoáng lấp lóe, hắn ta rõ hơn ai hết về độ sắc bén của thanh Đằng Xà kiếm, thế nhưng mấy luồng gió kia căn bản không có hình thể nên hiển nhiên không thể chém đứt được.

“Ta đã quấn giữ được hắn rồi!” Á thánh nọ hét lớn.

“Không thể nào tấn công hắn thì cứ quấn chết hắn đi!”

Mấy á thánh khác thấy thế cũng vội vàng học theo.

Ngọn lửa nóng hừng hực hóa thành sợi thừng dài quấn về phía Hoa Thiên Mệnh, thần đạo Sinh Mệnh dồi dào hóa ra từng sợi dây leo có gai, cũng nhanh chóng quấn chặt hắn ta.

Đối mặt với những á thánh nhanh trí ấy, Hoa Thiên Mệnh khẽ híp mắt lại.

Rốt cuộc hắn ta cũng chỉ có tu vi đại viên mãn thôi, nếu là thời điểm trước khi tiến vào vực sâu Ma Vực, bảo hắn một mình đối mặt với mấy á thánh như này thì quả thực hắn ta không phải là đối thủ của họ.

Tuy nhiên, hiện giờ Hoa Thiên Mệnh đã khác rất nhiều.

Lúc mấy đòn tấn công của những á thánh kia còn chưa kịp tới gần hắn ta thì một đóa hoa băng đã xuất hiện trước mặt Hoa Thiên Mệnh.

Khi sợi thừng rực lửa vừa chạm phải hoa băng, ngọn lửa rừng rực đột nhiên biến mất, khiến cả sợi thừng bị bao phủ bởi lớp băng lóng lánh.

Cả dây leo đang lao về phía Hoa Thiên Mệnh cũng gặp tình trạng y hệt như vậy…

Khí lạnh rét buốt men theo dây leo và thừng lửa phả ngược về phía khởi nguồn, toàn bộ dao động năng lượng tỏa ra xung quanh cũng biến thành từng đóa hoa băng.

Thậm chí những luồng gió trước đó cũng không thoát khỏi số phận bị đông cứng lại, từng đóa hoa băng tung bay giữa không trung, phác họa ra hình dạng đại khái của những luồng gió ấy.

“Đây là năng lượng gì thế!”

“Thần đạo Huyền Băng?”

“Không thể nào! Thần đạo Huyền Băng không có năng lực kinh khủng đến thế! Rút lui thôi!”

Trên mặt các á thánh đều hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Mặc dù đã có người lên tiếng cảnh báo, nhưng hoa băng của Hoa Thiên Mệnh lại lan tràn ra quá nhanh. Ba á thánh vốn có ý định trói chặt Hoa Thiên Mệnh ban nãy căn bản còn chưa kịp thu tay về thì hoa băng đã lan đến người họ. Họ còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì thì đã bị đóng băng hoàn toàn, biến thành một pho tượng băng với gương mặt còn đọng rõ vẻ kinh ngạc hoảng hốt.

Khi đạt đến cấp độ á thánh, dù có bị thần đạo Huyền Băng đóng băng hoàn toàn thì vẫn có thể thoát ra, thế nhưng hoa băng của Hoa Thiên Mệnh lại chẳng phải thần đạo bình thường. Trong khoảnh khắc khi ba người kia bị đông cứng, hơi thở sinh mệnh của họ cũng biến mất hoàn toàn, chứng tỏ bọn họ đều đã chết.

Cả một nhóm người vốn còn đang hùng hổ xông lên lập tức ngừng chân.

Nhóm á thánh và đại viên mãn này trước đó vẫn còn hưng phấn sục sôi, tranh nhau chen lấn xông lên trước, vậy mà bây giờ ánh mắt của họ khi nhìn Hoa Thiên Mệnh lại như thể đang nhìn ác ma.

Một tay Hoa Thiên Mệnh cầm kiếm, tay kia nhẹ nhàng giơ lên, giữa lòng bàn tay hắn ta là một đóa hoa băng nho nhỏ đang chầm chậm xoay tròn. Hắn ta nói: “Không biết bọn ta có tư cách tha cho các ngươi một mạng không nhỉ?”

Cả một nhóm người không ai dám nói chuyện, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm hoa băng trong tay hắn ta. Họ chưa bao giờ được chứng kiến thủ đoạn kinh khủng nhường này, thế nên tất cả hiện đều đang kinh sợ đến hồn bay phách tán rồi.

Ngay cả thần đạo Huyền Băng cấp độ viên mãn khi đứng trước đóa hoa băng nho nhỏ này cũng chỉ tựa một tên hề nhãi nhép.

Lúc này bọn họ bất chợt tỉnh ngộ, đây là loại thủ đoạn mà họ căn bản không thể nào chống lại, cứ tùy tiện xông lên chẳng khác nào đi chịu chết.

Những kẻ xuất thân từ gia tộc quyền thế như Hàm Thiên Tiếu đều vô cùng thông minh, không hề ra tay mà chỉ đứng bên quan sát tình hình, song giờ đây vẻ mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm trọng.

“Năng lực của tên này đã đủ dọa người lắm rồi, không biết hiện giờ sức mạnh mà La Chinh sở hữu đang ở mức độ nào nữa” Ánh mắt Hàm Thiên Tiếu lướt qua Hoa Thiên Mệnh, nhìn đến La Chinh.

La Chinh vẫn trầm tĩnh đứng ở đằng sau, xem ra hắn vốn không có ý định ra tay.

Trong lúc đôi bên lâm vào cục diện bế tắc thì một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp chợt tỏa ra từ sâu trong khe núi, khiến người ta có cảm giác như mấy chục triệu con thú hung hãn đang muốn ào ra từ đó. Mọi người cảm nhận được luồng khí tức này đều cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn lại.

“Vụt…”

Ánh mắt bọn họ chỉ kịp trông thấy một vệt gì đấy màu đen.

Đó là một thanh trường thương màu đen đang đâm thẳng ra với tốc độ cực nhanh, lao vùn vụt về phía Hoa Thiên Mệnh.

La Chinh trông thấy thanh trường thương nọ cũng hơi biến sắc, kêu lên: “Thiên Mệnh huynh, lui lại”

Hiển nhiên Hoa Thiên Mệnh cũng đã nhận ra sức mạnh kinh khủng chất chứa trong thanh trường thương màu đen ấy. Mũi chân hắn ta nhún nhẹ, thân hình nhanh chóng lùi ra đằng sau.

“Phập!”

Trường thương ghim chặt lên mặt đất nơi Hoa Thiên Mệnh vừa đứng.

Đây là vũ khí do năng lượng đến từ vực sâu Ma Vực hóa thành, trong khoảnh khắc khi vừa ghim lên mặt đất, cả trường thương tựa như ngọn nến bị hòa tan, tạo thành một đốm đen tròn vo trên mặt đất. Từng luồng khí đen toát ra từ đó, phóng thẳng lên trời, loáng thoáng còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết và thê lương. Phạm vi mà đốm đen bao trùm tựa như biến thành một Luyện Ngục.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người nhẹ nhàng bay tới từ trong khe núi. Sau lưng người nọ là đôi cánh màu đen tuyền, trước ngực đeo lủng lẳng viên ngọc hình hồ lô đỏ tươi như máu, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ ác độc và tàn bạo.

“Là Hàm Thương Yên!”

“Sao hắn lại tới đây?”

“Sức mạnh kia là sao vậy? Ta nhìn mà chẳng hiểu gì cả!”

Bất kể là hoa băng của Hoa Thiên Mệnh hay là thanh trường thương màu đen do Hàm Thương Yên phóng đến đây, cả hai đều không phải là năng lực mà một chân thần đại viên mãn nên sở hữu.

Thậm chí đến cả thánh nhân cũng không có khả năng mạnh mẽ nhường này.

Những gì mà hai người kia thể hiện đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của nhóm á thánh và dại viên mãn nơi đây, khiến họ có cảm giác như đang được chứng kiến cảnh thần tiên đánh nhau vậy.

Hàm Thương Yên chầm chậm bay tới, cuối cùng ánh mắt cũng rơi trên người La Chinh. Hắn ta nói: “Ngay cả Hiên Viên Vệ mà cũng không thể ngăn cản các ngươi tiến vào núi Thánh Nhân, La Tiêu quả đúng là có quá nhiều thủ đoạn. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay các ngươi sẽ phải chết ở đây”

La Chinh nhìn chằm chằm Hàm Thương Yên, mỉm cười nói: “Bọn ta có chết hay không thì cứ phải đánh một trận đã mới biết được. Ta chỉ đang nghĩ đến một vấn đề, nếu Hàm Thương Yên biết mình bị phụ thân tự tay biến thành một con rối thì liệu hắn có hận ngươi không?”

Những người còn lại nghe vậy liền hoang mang quay sang nhìn nhau.

“Chẳng lẽ người này không phải Hàm Thương Yên?”

“Phụ thân của hắn đã biến hắn thành con rối?”

Hàm Thiên Tiếu cũng khẽ nhướng lông mày. Đương nhiên hắn ta đã phát hiện ra điểm quái lạ của Hàm Thương Yên, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt. Trước khi ba người bọn họ tiến vào vực sâu Ma vực đã thay đổi tính cách hoàn toàn rồi, chẳng qua Hàm Thiên Tiếu vốn không ngờ được rằng Hàm Thanh Đế lại ác độc đến thế, ngay cả con của mình mà cũng nỡ lòng ra tay.

“Hàm Thương Yên” bị vạch trần chuyện này ngay trước mặt mọi người lập tức nổi giận.

Thấy Hàm Thương Yên đang sắp nổi bão, La Chinh bỗng nói tiếp: “Ta đã khôi phục lại ký ức của Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt rồi, bọn họ vô cùng thất vọng về ngươi. Đặc biệt là Hàm Sơ Nguyệt, ban đầu nàng còn không chịu tin…”

Mặc dù hai cô gái này hiện đang ở trong Tiên phủ, nhưng La Chinh có thể nhìn ra được và cũng cảm nhận được rằng bọn họ vẫn còn mang theo tình cảm đối với Hàm gia, không thể nào cắt đứt.

Chỉ có điều, hành động của phụ thân đối với bọn họ tựa như một vết sẹo không thể lành, một đả kích lớn trong cuộc đời mà bọn họ không tài nào chịu đựng nổi.

“Đừng nói nữa!”

Hàm Thương Yên nghiêm nghị quát lớn, ngắt lời La Chinh. Hai mắt hắn ta ánh lên vẻ hung ác, đôi cánh màu đen sau lưng đột nhiên sải rộng, cả thân hình liền nhào về phía La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận