Bách Luyện Thành Thần

Chương 3579: Hoa đăng Đoạt Hồn

“Bịch bịch…”Huyết Nha đã mất ý thức không còn gì để chống đỡ nữa nên ngã nhào xuống đất.

La Chinh thì đứng thẳng ngước cao đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lúc trước Huyết Nha bị Quỷ Quyệt nhập xác cũng không nhúc nhích, xem ra nó đang xâm nhập vào thân thể La Chinh.

“Ca!”

Huyết Sư không lo lắng được gì khác, chỉ vội vàng tiến lên vươn tay kéo Huyết Nha ra.

Sự chú ý của những người khác lại không nằm trên người Huyết Nha, lúc này họ đều nhìn La Chinh chằm chằm.

Mọi người ở đây đều biết rõ, La Chinh mới là người quan trọng nhất!

“Làm sao đây?” Đông Hoàng trầm mặt hỏi.

“Phải nghĩ cách đuổi Quỷ Quyệt ra thôi!” Thắng Thiên Thử Vương vội la lên.

Nữ Oa khẽ híp mắt lại, sau vài cái đạp nhẹ liên tiếp đã tiến đến trước mặt La Chinh. Nàng nhẹ nhàng mở hai tay ra, một hoa đăng màu hồng đã xuất hiện trong tay nàng.

“Hoa đăng Đoạt Hồn!”

Mọi người vừa thấy hoa đăng màu hồng ấy đã sáng ngời hai mắt.

Hoa Đoạt Hồn trong hoa đăng Đoạt Hồn này có thể cưỡng chế lôi linh hồn ra ngoài cơ thể. Ngay cả Thánh Hồn cảnh cũng khó mà chống lại.

Mặc dù hoa đăng Đoạt Hồn rất lợi hại, nhưng khi sử dụng lại bị giới hạn khá lớn, cần phải ở khoảng cách rất gần mới có hiệu quả.

Trong lúc chiến đấu đương nhiên không thể kiếm ra cơ hội như thế được, cho nên hoa đăng Đoạt Hồn không thể dùng trong thực chiến.

Bây giờ La Chinh bị Quỷ Quyệt nhập vào, quả thực rất thích hợp để sử dụng hoa đăng Đoạt Hồn…

Nhưng vấn đề lớn nhất là có thể xem Quỷ Quyệt như một loại linh hồn hay không? Hoa đăng Đoạt Hồn có tác dụng gì hay không?

Nữ Oa không có nhiều thời gian để suy xét.

Đóa hoa Đoạt Hồn màu hồng trong hoa đăng Đoạt Hồn nở ra, bắt đầu lấp lóa ánh sáng. Từng luồng sương mù màu hồng bay ra từ trong hoa đăng.

“Phù!”

Nữ Oa thổi một hơi về phía sương mù, khiến chúng quét lên mặt La Chinh, sau đó thuận theo tai mắt mũi miệng của La Chinh mà chui vào trong.

Tiếp theo, Nữ Oa lặng yên chú ý đến động tĩnh của hoa đăng Đoạt Hồn.

Ánh sáng màu hồng trong hoa đăng càng lúc càng chói hơn, hoa Đoạt Hồn cũng nở to rực rỡ. Nhưng khi hoa nở đến cực hạn, ánh sáng bỗng tối đi, cánh hoa cũng bắt đầu khô héo thật nhanh.

“Ngay lúc này đây!”

Nữ Oa cầm hoa đăng Đoạt Hồn kéo mạnh ra sau một cái.

Nàng kéo trông có vẻ khá tốn sức, giống như có một thứ gì đó trong đầu La Chinh đang níu lấy.

“Vèo vèo vèo…”

Từng làn sương mù màu hồng chui ra qua tai mắt mũi miệng của La Chinh. Nếu thuận lợi thì sương mù màu hồng sẽ kéo cả Quỷ Quyệt ra ngoài.

Nhưng kết quả lại khiến Nữ Oa vô cùng thất vọng…

Ngoại trừ sương mù thì không còn bất cứ vật nào bị kéo ra nữa.

“Phù!”

Nữ Oa không cam lòng bèn thổi thêm một cái thật mạnh, khiến sương mù màu hồng lại chui vào tai mắt mũi miệng của La Chinh. Nàng muốn thử lại lần thứ hai.

Dù sao, ban nãy sương mù màu hồng quả thật đã “câu” được thứ gì đó, chỉ là không kéo ra được mà thôi…

Nhưng lần này, Nữ Oa còn chưa kịp kéo thì La Chinh bỗng mở mắt ra.

Tròng mắt của hắn đã biến mất…

Thay vào đó là một đôi mắt màu trắng dã.

“Vù!”

“Ầm!”

La Chinh tiện tay vung một cú đấm với Nữ Oa.

Vì khoảng cách quá gần, Nữ Oa lại hoàn toàn không đề phòng gì nên đương nhiên không thể tránh được cú đấm của La Chinh.

Mặc dù chỉ tiện tay đấm ra, nhưng sức mạnh chất chứa trong cú đấm ấy vẫn cực kỳ đáng sợ.

Nữ Oa kêu lên một tiếng đau đớn và bay ngược về sau như một con diều đứt dây, mãi đến khi đâm vào bức tường không gian hình tròn do Dực Vương tạo nên mới dừng lại.

La Chinh hé miệng, làm ra động tác giống hệt với Huyết Nha, như đang phát ra tiếng kêu rên.

Sau đó hắn quay người, tung một cú đấm về phía vách tường không gian màu lục.

“Soạt!”

Vách tường không gian của Dực Vương vỡ vụn ầm ầm.

“Vụt…”

Sau đó La Chinh sải chân ra, chạy như điên về phía cửa thôn.

“Hắn muốn làm gì?”

“Quỷ Quyệt này không định đi thức tỉnh mấy Quỷ Quyệt khác ư…”

“Nó muốn rời khỏi vùng đất Than Khóc?”

Cả đám người định đuổi theo, nhưng một là tốc độ của La Chinh nhanh đến kinh người, hai là thực lực của Quỷ Quyệt vượt xa cả đám.

Lúc trước, Quỷ Quyệt chỉ nhập vào Huyết Nha mà đã dễ dàng phá giải biết bao nhiêu thần thông của các Bất Hủ cảnh, bây giờ nó lại nhập vào La Chinh, thực lực sẽ càng mạnh hơn nữa.

Chỉ vài hơi thở sau, La Chinh đã xông ra khỏi hai hàng rào trên con đường Than Khóc, cuối cùng biến mất trong làn sương trắng mênh mông.

Cả nhóm Thắng Thiên Thử Vương, Đông Hoàng đứng yên tại chỗ, nhìn phần lưng đã khuất bóng của La Chinh mà ngây ra một lúc lâu.

Bọn họ không thể chấp nhận được biến cố này…

“Hôm nay còn chưa đến ngày thứ ba, hắn lao ra như vậy chẳng phải sẽ bị lạc trong cánh đồng hoang à?” Thắng Thiên Thử Vương lo âu hỏi.

Phục Hy vội vàng chạy sang chữa thương cho Nữ Oa, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi lạnh giọng nói: “Về mặt lý thuyết là vậy, nhưng có lẽ sẽ có ngoại lệ”

Dù sao con đường Than Khóc cũng thuộc về Quỷ Quyệt, có lẽ Quỷ Quyệt rời khỏi con đường Than Khóc sẽ không bị lạc.

Nhưng không bị lạc thì sao? La Chinh bị Quỷ Quyệt nhập rồi, đâu còn khả năng sống sót?

Nữ Oa bị thương không nhẹ, gương mặt trắng bệch của nàng cúi gằm xuống, hàng lông mi dày rậm run lên không ngừng. Ngay cả người trí tuệ như nàng mà cũng không nghĩ ra được cách gì để phá giải, nỗi tuyệt vọng sâu sắc cứ quẩn quanh trong lòng nàng.

Tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, bầu không khí trở nên rất nặng nề ngột ngạt.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan.

“Khụ khụ, sao ta…”

Lúc mọi người nơi đây đang vô cùng buồn nản, Huyết Nha đang nằm trong ngực Huyết Sư bỗng tỉnh lại.

“Ca, huynh tỉnh rồi!” Vẻ mặt Huyết Sư đầy vui mừng.

Mọi người cùng quay đầu nhìn sang, Huyết Nha thấy ánh mắt của những người khác cũng khá kinh ngạc. Đến khi hắn ta nhớ lại những gì đã trải qua trước đó, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi. Hắn ta vội sờ lên mặt mình, bấy giờ mới phát hiện ra mình không bị thương gì.

“Ca, huynh không sao hết, con Quỷ Quyệt kia chui ra khỏi cơ thể huynh rồi!” Huyết Sư vội vàng giải thích.

Huyết Sư vốn tưởng rằng Huyết Nha chết chắc rồi, không ngờ Quỷ Quyệt không hề nuốt linh hồn hắn ta mà cũng không phá hỏng thân thể hắn ta.

“Huyết Nha không sao…”

“Huyết Nha bị Quỷ Quyệt nhập mà không sao hết, vậy chẳng phải La Chinh cũng sẽ không sao…”

“La Chinh… vẫn còn khả năng sống sót!”

Mọi người thấy được tình trạng cơ thể của Huyết Nha thì đều lặng lẽ nổi lên tia hy vọng.

Lúc này, Dực Vương vẫn luôn im lặng bỗng nói: “Ta và Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc bọn ta nối kết với nhau, nên ta có thể cảm ứng được vị trí của hắn. Đợi đến khi chúng ta ra khỏi con đường Than Khóc thì sẽ đi tìm La Chinh”

“Nên vậy” Phục Hy gật đầu đồng ý.

Mặc dù mọi người cảm thấy hy vọng tìm được La Chinh là không lớn, nhưng dù gì cũng có một tia hy vọng.

Bây giờ trong con đường Than Khóc đã mất đi một con Quỷ Quyệt, dù ban đêm thật sự phục sinh lại một con Quỷ Quyệt khác thì nơi đây vẫn sẽ có một căn nhà bị trống.

Mấy canh giờ trôi qua…

Trong con đường Than Khóc lại chìm vào bóng tối.

Sau khi được Phục Hy chữa trị, vết thương của Nữ Oa đã khôi phục hơn phân nửa.

Cả đám người lại phá hỏng thính giác của mình và chui vào nhà lá ẩn núp.

Cách nhà lá, họ nhìn thấy từng con Quỷ Quyệt xuất hiện, lập lòa ánh sáng trắng.

Hai mắt Nữ Oa sáng lên, nàng tập trung kiểm kê số lượng Quỷ Quyệt.

Nàng đếm đi đếm lại nhiều lần mà vẫn chỉ đếm được một trăm chín mươi tám con Quỷ Quyệt ở ngoài kia, thiếu mất hai con. Hai con bị thiếu đó chính là con chưa được phục sinh và con bám vào người La Chinh.

Một đêm trôi qua, mãi đến khi sắc trời bắt đầu sáng lên, đám Quỷ Quyệt mới lũ lượt trở về nhà lá. Khi ấy, số lượng vẫn như cũ là một trăm chín mươi tám con.

Đêm nay, con Quỷ Quyệt kia vẫn chưa phục sinh…

Đông Hoàng, Phục Hy, Thắng Thiên Thử Vương đều lộ vẻ tiếc nuối.

Bọn họ không nên ra tay.

Đáng tiếc, chuyện như này chỉ khi trải qua một lần rồi mới hiểu được, chứ còn sau khi xảy ra mới kết luận thì đều vô nghĩa.

Như vậy, bọn họ chỉ còn lại một đêm cuối cùng. Qua đêm nay, sáng mai họ sẽ có thể rời đi và tiến vào Thượng Thanh Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận