Bách Luyện Thành Thần

Chương 2722: Nhàn rỗi

Nghe thấy cô gái áo trắng tự xưng là nha hoàn, La Chinh ngẩn ra: “Nha, nha hoàn?”Cô gái áo trắng khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, La công tử có thể gọi ta là Tiểu Nhân”

“Còn ta là Tiểu Hân” Cô gái còn lại cũng tự giới thiệu mình.

La Chinh lắc đầu: “Ta muốn hỏi tại sao các ngươi lại là nha hoàn?”

“Lầu viện này là do kiếm phái ban cho La công tử, tất cả những thứ bên trong lầu viện đương nhiên cũng thuộc về La công tử, ngay cả chúng ta cũng vậy” Tiểu Nhân chớp mắt, nói.

“Các đệ tử khác của Tâm Lưu kiếm phái cũng thế à?” La Chinh lại hỏi.

“Đúng vậy” Tiểu Nhân khẳng định gật đầu.

Từ khi La Chinh vào Tâm Lưu kiếm phái, dọc theo đường đi hắn không gặp được đệ tử nào khác, ngược lại chạm mặt không ít cô gái mặc đồ trắng giống Tiểu Hân và Tiểu Nhân.

Lúc ấy hắn còn hơi tò mò và thắc mắc, bây giờ mới ngộ ra, những người này đều là nha hoàn của các đệ tử trong Tâm Lưu kiếm phái?

“Có thể không cần được không?” La Chinh hỏi.

Nếu Tâm Lưu kiếm phái đã phân cho một tòa lầu viện lớn như vậy, La Chinh thậm chí có thể mời nhóm Ninh Vũ Điệp ra ngoài, mà bản thân hắn cũng không cần người khác chăm sóc.

Trên mặt Tiểu Nhân thoáng qua vẻ thất vọng: “Tin tức, thông báo và rất nhiều chuyện của kiếm phái đều cần chúng ta đi làm. Nếu La công tử không cần chúng ta thì e là rất khó thích ứng với nơi này…”

“Huống chi đây vốn là chức trách của chúng ta, nếu La công tử không cần, chỉ sợ ta và Tiểu Nhân đều phải xuống núi” Tiểu Hân cũng nói.

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của hai cô gái, La Chinh nhất thời mềm lòng.

Chẳng qua vì hắn mới đến đây nên còn chưa thích ứng được mà thôi, hơn nữa theo như lời Tiểu Nhân nói, nếu tất cả mọi người ở đây đều được cấp nha hoàn chăm sóc cho thì sợ là có cái lý nhất định nào đó.

Nhập gia tùy tục, nếu mình đuổi bọn họ đi thì thật không có tình người.

“Thế thì các ngươi cứ ở lại, nhưng còn việc hầu hạ tắm rửa thì thôi đi” La Chinh lắc đầu.

Tiểu Nhân và Tiểu Hân nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng, lúc này các nàng mới gật đầu.

Thế là La Chinh xếp gọn đống quần áo trắng và giày mũ kia xong, một mình đi vào trong lầu viện.

Sau khi La Chinh đi rồi, Tiểu Hân chớp mắt thấp giọng nói: “Tiểu Nhân tỷ, tu vi của La công tử này hơi thấp, ngày thường thấy những công tử được các tỷ tỷ khác hầu hạ hình như đều lợi hại hơn hắn…”

Tiểu Nhân lắc đầu: “Thứ mà Tâm Lưu kiếm phái nhìn trúng không phải là thực lực mà là tiềm lực. Muội không nghe lúc Mạc công tử lên núi cũng mới chỉ có tu vi Nhất Trọng Thiên thôi sao, sau đó chẳng phải là bay thẳng lên trời đấy còn gì?”

“Tiểu Nhân tỷ nói là La công tử này cũng giống như Mạc công tử?” Tiểu Hân hỏi.

Trong Tâm Lưu kiếm phái này, Mạc Nhất Kiếm tiếng tăm lẫy lừng nên đương nhiên Tiểu Hân đã từng nghe nói đến.

“Chắc không được như thế” Tiểu Nhân lắc đầu: “Thiên tài như Mạc công tử, toàn bộ Thiên Cung chẳng được mấy người, lại có bao nhiêu người có thể so sánh? Nhưng ta cảm thấy La công tử chắc hẳn không kém bao nhiêu…”

“Vậy tỷ nói La công tử sẽ để chúng ta thị tẩm chứ?” Tiểu Hân lại hỏi.

Tiểu Nhân bị hỏi câu này, sắc mặt hơi có vẻ ngượng ngùng. Nàng chỉ nói: “Tiểu Hân, muội nói bậy bạ gì đó…”

Những nha hoàn này đều được Tâm Lưu kiếm phái sàng lọc từ Trung Thần Châu ra, tu vi cũng không thấp, cơ bản đều đã tiến vào Chân Thần cảnh.

Mỗi một lần có người gia nhập vào Tâm Lưu kiếm phái, các nha hoàn sẽ được sắp xếp hầu hạ đệ tử mới vào. Nếu trong quá trình hầu hạ đệ tử, biểu hiện của họ xuất sắc thì họ cũng sẽ được Tâm Lưu kiếm phái ban thưởng. Trong quá trình đó cũng có một vài nha hoàn và đệ tử nảy sinh tình cảm với nhau, thậm chí có thể kết làm đạo lữ, coi như vịn được cành cao.

Bên trong căn phòng, hơi nóng đang bốc lên từ trong một lu nước, mùi thuốc nồng đậm lan tỏa khắp nơi.

“Thích gì làm nấy… Không kiêng kỵ gì… Hay cho một Tâm Lưu kiếm phái” La Chinh bất đắc dĩ cười.

Tâm Lưu kiếm phái này còn quái dị hơn hẳn những gì mà La Chinh tưởng tượng. Không có người giảng dạy, không có ai hướng dẫn, chỉ cung cấp những vật này cũng coi như đã đủ thành ý.

Về nguyên nhân của việc này thì e là còn cần La Chinh đi thăm dò một phen…

Sau khi tắm rửa và thay sang bộ đồ trắng, phong cách và diện mạo của La Chinh như thay hẳn, càng có vẻ mạnh mẽ và trong sáng.

Hắn vừa rời khỏi phòng tắm, hai nha hoàn lập tức tiến lên.

Tiểu Nhân hỏi: “Nếu La công tử mệt thì ta sẽ đi thu dọn phòng. Bây giờ mới buổi trưa thôi, chính là thời gian nghỉ trưa…”

“Khụ khụ khụ…”

Nghe nói vậy, La Chinh thiếu chút nữa bị sặc.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Vừa rồi hắn còn định thử thích ứng với nơi quái dị này, nhưng bầu không khí nơi này vẫn vượt xa tưởng tượng của hắn!

Đừng nói với tu vi như bây giờ của hắn, mà ngay đến võ giả lúc nào cũng tinh thần sung mãn thì cũng đâu cần nghỉ trưa gì chứ?

Đây rốt cuộc là nơi để tu luyện hay là để du khách ghé chân nghỉ dưỡng vậy?

“Những người khác cũng vậy à?” La Chinh hỏi.

Tiểu Nhân gật đầu cười nói: “Đúng vậy”

Dường như nàng đã dự đoán trước được phản ứng của La Chinh sẽ như vậy.

Trên thực tế, mỗi một Bỉ Ngạn cảnh tiến vào nơi này đều có tâm trạng không khác mấy so với La Chinh…

“Bọn họ không cần tu hành ư?” La Chinh lại hỏi.

“Đối với Tâm Lưu kiếm phái thì đây chính là tu hành” Tiểu Nhân nghiêm túc trả lời.

“Được rồi, để ta xem thử rốt cuộc đây là trò gì…” La Chinh nói.

Dựa theo ý định ban đầu của La Chinh, lẽ ra hắn nên bắt đầu tu luyện, hoặc là nghiên cứu Kiếm Văn Thuật, hoặc là tiến vào Bỉ Ngạn, thế nhưng hắn lại chẳng làm gì cả. Hắn tựa như một công tử hư hỏng đang nhàn rỗi giải trí ở nhà vậy, đi qua đi lại khắp nơi trong sân, đến lúc nghỉ trưa hay ngủ đêm thì ngủ một mình.

Đương nhiên hắn không cần ngủ, cho dù nằm cũng là đang thiền định.

Sáng hôm sau, hắn dứt khoát bước ra khỏi ngưỡng cửa lầu viện, đi qua đi lại trong những con ngõ nhỏ giữa các lầu viện này, song cũng chỉ gặp được mấy cô gái mặc đồ trắng tất bật ngược xuôi.

La Chinh vốn định tìm một đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái để hỏi thăm tình hình, nhưng một ngày, hai ngày rồi một tuần trôi qua mà hắn vẫn chẳng gặp được bất cứ ai!

Chẳng lẽ những người kia đều đóng cửa không ra ngoài? Hay là toàn bộ Tâm Lưu kiếm phái chỉ có một mình hắn?

Theo thời gian trôi qua, nỗi nghi hoặc trong lòng hắn càng ngày càng lớn.

Vì vậy La Chinh quyết định đi gõ cửa những lầu viện khác rồi vào hỏi thử. Có điều, hắn vừa mới đi tới cửa thì mấy cô gái áo trắng kia đã đóng cửa lại như phòng trộm cướp vậy…

Bàn tay đưa ra đương nhiên không gõ xuống.

La Chinh lắc đầu, chỉ đành đi dọc theo ngõ nhỏ trở về lầu viện của mình.

Dọc theo đường đi, hắn có thể nghe thấy bên trong viện truyền đến tiếng phụ nữ cười đùa nỉ non, không cần nhìn cũng biết bên trong lầu viện đang xảy ra chuyện gì.

“Hừ… Đúng là gặp ma rồi, rốt cuộc nơi này là nơi quái quỷ gì!”

Vào giờ phút này, La Chinh cảm thấy nơi này còn quỷ dị hơn cả những nơi nguy hiểm đầy rẫy chết chóc mà hắn đã từng lang bạt đi qua!

Hắn bĩu môi, đi thẳng về phòng.

Bảo La Chinh lãng phí nhiều thời gian như vậy đương nhiên là không được, thậm chí hắn còn hoài niệm những ngày tháng ở Long thành.

Nếu không có ai để ý tới hắn, hắn đành tìm một gian phòng thanh tĩnh trong lầu viện của mình, bày một pháp trận cấm chế rồi triển khai Kiếm Văn Thuật, bắt đầu dốc lòng bế quan nghiên cứu.

Sau hơn nửa tháng tu luyện, La Chinh xuất quan và giao một chiếc nhẫn Tu Di cho Tiểu Nhân, bảo nàng đưa nó cho Ân Nguyệt Hoàn trong Long thành.

Trong chiếc nhẫn này chứa mấy lọ Ngộ Kiếm Linh Dịch, trước khi lên núi La Chinh đã hứa rằng ba phần lợi nhuận của Ngộ Kiếm Linh Dịch sẽ do Ân Nguyệt Hoàn toàn quyền quyết định, bảy phần còn lại sẽ thuộc về La Chinh. Cứ mỗi tháng hắn lại bổ sung một lần.

Tiểu Nhân rất hăng hái làm việc, chỉ một ngày đã mang theo chiếc nhẫn Tu Di trở lại.

La Chinh kiểm tra, thấy bên trong chứa xấp xỉ hai mươi triệu Thần Tinh.

“La công tử, trong chiếc nhẫn tu di này chứa gì thế, hình như thần bí lắm…” Tiểu Nhân hỏi.

“Chỉ là một ít vật tầm thường mà thôi” La Chinh nhún vai, đương nhiên sẽ không nói chuyện Ngộ Kiếm Linh Dịch ra.

Ngay lúc hắn vừa mới cất chiếc nhẫn tu di đi thì từ xa xa bỗng truyền đến tiếng chuông ngân vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận