Bách Luyện Thành Thần

Chương 3531: Bao bọc

Vảy sáng màu vàng lướt qua mặt sông thật nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã biến đâu mất. Thế nhưng từ đáy sông lại có vết máu lan ra, loang lổ trên bề mặt sông Thần mãi không tan hếtCác dị tộc bên bờ đã quá quen với cảnh tượng này rồi, mấy kẻ vừa bò ra khỏi sông Thần không ngờ lại nhảy vào sông lần nữa.

“Họ không sợ đám Kim Giảo kia ư?” La Chinh nhìn các dị tộc trong sông Thần, hỏi.

Thân thể của các dị tộc trong rừng Sí Phong đều rất mạnh, nhưng đám Kim Giảo kia chỉ nhoáng cái đã có thể cắn đứt họ, quả thực kinh khủng.

Bây giờ bầy Kim Giảo mới rời đi thôi, vậy mà họ đã lại nhảy vào sông Thần lần nữa, có thể nói là gan lớn đến cực điểm.

“Chít, Kim Giảo sẽ không quay lại chỗ cũ đâu. Đám cá con màu vàng không gì không nuốt kia sẽ chỉ bơi từng đợt từ thượng du đến hạ du, nếu đã có một đợt Kim Giảo đến rồi thì trong sông Thần sẽ trở nên an toàn hơn nhiều” Thắng Thiên Thử Vương giải thích

Kim Giảo không những ăn sinh linh trên bờ mà cả các loại hung vật trong sông Thần đều sẽ chết thảm dưới đợt tấn công độc ác của chúng. Vì thế, mỗi một lần Kim Giảo bơi qua, sông Thần ngược lại sẽ an toàn hơn nhiều, rất nhiều người cũng nhân cơ hội này nhảy vào sông để vớt đồ.

“Vậy chúng ta cũng nhân cơ hội này nhanh chóng đi cứu người thôi?” La Chinh hỏi.

Mục đích của hắn khi đến rừng Sí Phong chính là để cứu Đông Hoàng cùng lão Anh, hai người họ đang bị vây ở sông Thần, bây giờ chính là cơ hội.

Đôi mắt đậu nành của Thắng Thiên Thử Vương quét qua một vòng, sau đó nó kêu “Chít” một tiếng rồi nói: “Ta đi tìm hiểu một phen trước đã!”

Dứt lời, nó liền lặng lẽ đi đến bên cạnh sông Thần và nhanh chóng chui xuống nước.

Tốc độ bơi của nó trong nước rất nhanh, sau khi bơi được một khoảng dọc theo sông Thần là đã đến bờ bên kia. Nó lại tiếp tục bơi thêm một khoảng nữa theo bờ bên kia, cuối cùng cũng biến mất trong tầm mắt…

Ở vùng hạ du sông Thần có hơn mười dị tộc đang trú đóng, họ chính là kẻ phụng mệnh bắt Đông Hoàng Thái Nhất cùng lão Anh.

Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là lý do che mắt người ngoài mà thôi.

Khi đó tộc Kim Ô muốn ra tay với Thái Nhất Thiên Cung, bước đầu tiên chính là đánh giết lão Anh cùng Đông Hoàng trước.

Muốn giết hai Bất Hủ cảnh trong Bỉ Ngạn dễ hơn gấp vạn lần so với giết trong hỗn độn.

Thế là Cơ Hiên Viên liền kêu gọi sự hỗ trợ của văn minh Nguyên Linh, đầu tiên là để Mẫn Hổ dẫn dụ rồi giết Đông Hoàng trong sông Thần. Thật không ngờ Đông Hoàng lại chui vào trong mấy dòng sông ngầm phức tạp dưới đáy sông để trốn.

Mặc dù nhờ trốn vào trong sông ngầm nên hai vị tránh được một kiếp, nhưng vì ngâm trong Tị Hồn Thủy nên họ không thể nào quay về Thiên Cung, vậy là mục đích của Cơ Hiên Viên và Thần Nông Thị xem như cũng đã đạt được. Sau đó tộc Kim Ô lập tức khai chiến với Thái Nhất Thiên Cung, tốc độ nhanh như chớp giật.

Vốn dĩ việc diệt trừ Thiên Cung đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm, bên phía Lê Sơn cũng không kịp viện trợ, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra La Chinh. Hắn thả ra một vị Đông Hoàng bản tôn khác, khiến cho tình hình đảo ngược hoàn toàn.

Sau khi tộc Kim Ô thất bại, Đông Hoàng cùng lão Anh thật ra đã chẳng còn giá trị gì nữa.

Ngay cả Phục Hy, Nữ Oa mà văn minh Nguyên Linh còn không thèm để trong mắt thì nói chi đến hai vị Bất Hủ cảnh như Đông Hoàng, lão Anh.

Thế là họ chỉ để lại ba người đóng giữ ở hạ du, mấy kẻ còn lại thì lục tục được điều đi nơi khác.

Sau trận chiến ở Lê Sơn, văn minh Nguyên Linh lại rục rịch sắp xếp người đóng giữ nơi đây, đương nhiên mục đích không phải để bắt Đông Hoàng cùng lão Anh, mà là nhắm vào La Chinh.

Rừng Sí Phong không phải địa bàn của văn minh Nguyên Linh, bọn chúng cũng chỉ có thể bố trí lượng tai mắt có hạn, hơn nữa Thắng Thiên Thử Vương vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, trên đường đi không gây nên sự chú ý nào, nhưng vừa rồi lại bị tộc nhân Hà Mông đuổi vào khu đất trống trong rừng nên đương nhiên sẽ bị kẻ có tâm lưu ý đến.

Một tộc nhân Ngư Điêu có bộ lông dài khắp người chạy tới, nói với mười mấy dị tộc kia: “Có Nhân tộc xuất hiện”

Trong số mười mấy kẻ dị tộc kia, tên cầm đầu tên là Khủng Hống, thân cao năm mươi mét, làn da màu xanh thật dày, giống như một con Man Hoang Cổ Thú có trí thông minh thấp nhưng sức lực lại lớn vô cùng.

“Nhân tộc? Có phải là Cơ Hiên Viên cùng Thần Nông Thị?” Khủng Hống hỏi.

Giọng nó mang theo chút nho nhã và trầm ổn, rất không tương xứng với hình thể như quái vật của nó.

Khủng Hống cũng được xem là bá chủ một phương trong Thái Thanh Thiên, trước kia từng bại dưới tay Mục Linh, sau đó tâm phục khẩu phục đi theo Mục Linh. Lần này Mục Linh phái Khủng Hống tới là hy vọng nó có thể tự tay bắt La Chinh.

Khủng Hống cũng bằng lòng hứa hẹn với Mục Linh rằng chỉ cần La Chinh xuất hiện tại rừng Sí Phong, nó không cho phép hắn còn sống rời đi.

“Tại hạ rất quen khí tức của Cơ Hiên Viên cùng Thần Nông” Tộc nhân Ngư Điêu đáp: “Còn khí tức của mấy kẻ này rất lạ”

Nghe vậy, trong mắt Khủng Hống lóe lên một tia sáng.

Hiện giờ Bất Hủ cảnh Nhân tộc cực kỳ ít ỏi, sau khi loại trừ Cơ Hiên Viên cùng Thần Nông ra thì chỉ còn mấy kẻ Lê Sơn kia thôi!

“Con mồi xuất hiện rồi” Khủng Hống bỗng đứng phắt dậy, nói với mấy người bên cạnh: “Ba người các ngươi tiếp tục canh giữ ở đây, những người khác đi theo ta!”

Khủng Hống liền dẫn bảy tám tên dị tộc chạy phăm phăm về phía đất trống trong rừng, khí thế hùng hổ dọa người.

Trên mặt sông Thần lộ ra một cái đầu nhỏ đen thui, đó chính là Thắng Thiên Thử Vương. Nó vừa mới tới đây thì đã bắp gặp cảnh tượng vừa rồi, trong lòng lập tức kinh hãi, bèn chui vào sông Thần lần nữa và bơi ngược về thượng du.

Trước đây Thắng Thiên Thử Vương bơi xuôi dòng nên tốc độ rất nhanh, giờ lại đi ngược dòng nước, hiển nhiên tốc độ sẽ chậm hơn một chút, ít ra là không nhanh bằng nhóm Khủng Hống.

Chỉ có điều, ở chỗ này của sông Thần phình ra thành hình phễu, vì vậy lộ trình của mấy người Khủng Hống sẽ hơi xa hơn.

Thấy nhóm Khủng Hống sắp tiến vào khu đất trống, Thắng Thiên Thử Vương dứt khoát nhô lên khỏi mặt sông và hô to: “Nữ Oa nương nương, Phục Hy, La Chinh, mau rút khỏi đây thôi, họ tới rồi!”

La Chinh, Phục Hy cùng Nữ Oa nghe được lời nhắc nhở của Thắng Thiên Thử Vương, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ba người đang cúi đầu đi nhanh, phía trước chợt xuất hiện ba con quái vật khổng lồ chặn họ lại. Đó là ba tên tộc nhân Hà Mông, kẻ cầm đầu chính là vị Lạc Mông kia.

Lạc Mông cười khà khà, nói: “Thật ra ta đã quên mất, tên kia của tộc Nguyên Linh từng nói với ta rằng bắt được các ngươi thì sẽ được hậu tạ!”

Hầu hết đồ tốt trong Tam Thanh Thiên đều rơi vào trong tay văn minh Nguyên Linh, văn minh Nguyên Linh đã hứa hẹn thì cơ bản đều sẽ thực hiện. Mặc dù tộc Hà Mông cùng văn minh Nguyên Linh có mối thù không nhỏ, nhưng vì ích lợi thì vẫn có thể hợp tác được.

“Rời khỏi Bỉ Ngạn! Rời khỏi Bỉ Ngạn ngay…”

Thấy ba người bị ép vào tuyệt lộ, Thắng Thiên Thử Vương lại lớn tiếng kêu la trong sông Thần.

Vào lúc nguy cấp, La Chinh, Nữ Oa và Phục Hy cũng không thể suy nghĩ được gì nhiều, bèn cùng lúc niệm Phá Huyễn Chú, cơ thể mờ dần và lui ra khỏi Bỉ Ngạn.

Phá Huyễn Chú cũng là một loại năng lượng, rừng Sí Phong cảm nhận được luồng năng lượng này bèn lập tức phản ứng lại, từng mảnh lá phong lóe sáng bay vùn vụt tới, nhưng khi ấy ba người họ đã biến mất khỏi Bỉ Ngạn rồi, số lá phong kia nổ đùng đoàng nhưng chẳng thể khiến nhóm bọn họ bị thương.

Lạc Mông thấy con mồi của mình thoát ra khỏi Bỉ Ngạn bèn giận dữ quát: “Bắt con chuột chết tiệt kia lên cho ta!”

Khủng Hống cũng thấy La Chinh, Phục Hy cùng Nữ Oa thoát đi, sắc mặt của gã ngược lại vẫn bình tĩnh. Gã lặng lẽ ra hiệu, sau lưng lập tức có ba tên dị tộc nhảy vào sông Thần bắt Thắng Thiên Thử Vương.

Bản thân Khủng Hống thì đến chỗ La Chinh, Nữ Oa cùng Phục Hy vừa biến mất, trên mặt vẻ do dự.

Trong thế giới mẹ có cách cưỡng chế kéo người về lại hỗn độn, lúc trước Diễm Phi đã định làm vậy với Phượng Ca, chẳng qua bà không thành công mà thôi. Còn trong Tam Thanh Thiên thì có biện pháp để cưỡng ép kéo người trong hỗn độn vào Bỉ Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận