Bách Luyện Thành Thần

Chương 2974: Máu tanh

Sầu Tuẫn hoàn toàn sững sờ, nhìn chằm chằm La Chinh không nói được câu gìLa Chinh thật sự từ phía trên bay xuống…

Dù hiện giờ hắn ở trong hang động sụp đổ này, nhưng sức mạnh của cơn lốc kinh khủng như thế, nếu đổi lại là Sầu Tuẫn đứng ở đó thì nhất định đã bị cuốn lên rồi.

Nhưng nhìn La Chinh đâu có chịu chút ảnh hưởng nào?

Biểu hiện của Lam Tình lại ổn định hơn Sầu Tuẫn nhiều, từ đầu nàng đã biết La Chinh đang bay ngược gió tới, còn La Chinh dựa vào cái gì mà có thể bay như vậy thì nàng cũng lười suy đoán.

“La Chinh huynh… Sao huynh làm được?” Sầu Tuẫn nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn hỏi.

“Dựa vào một món tín vật Bỉ Ngạn” La Chinh trả lời.

“Một món tín vật Bỉ Ngạn…”

Tín vật Bỉ Ngạn nào có thể làm tới mức này?

Siêu phẩm trong Sắc Giới Thập Tam Trọng Thiên e rằng cũng không làm được.

Trong lòng Sầu Tuẫn tò mò muốn chết, nhưng hắn ta cũng không hỏi sâu.

Tín vật Bỉ Ngạn là bí mật lớn nhất của mỗi một Bỉ Ngạn cảnh. Mặc dù trên thế giới mẹ có không ít người phân loại tín vật Bỉ Ngạn ra, nhưng vẫn còn rất nhiều tín vật Bỉ Ngạn chưa có người biết, mà một khi sử dụng những tín vật Bỉ Ngạn này đều tạo ra được hiệu quả bất ngờ.

“La Chinh ca ca, hai nữ yêu kia đâu? Bọn họ bị gió cuốn đi rồi à?” Lam Tình hỏi.

La Chinh lắc đầu, nói: “Bọn họ đều bị ta đánh chết rồi”

Câu trả lời bâng quơ như vậy lại khiến mí mắt Sầu Tuẫn giật giật, nhưng nghĩ lại thì mới thấy chuyện này không có gì quá mức cả. Thực lực của La Chinh vốn không thua gì hai nữ yêu kia, hắn lại có thể di chuyển tự nhiên trong cơn lốc, dưới ưu thế lớn như vậy, ai có thể thoát được khi đứng trước mặt La Chinh?

“Vù, vù, vù…”

Chỉ chốc lát sau, cơn lốc dần dần lắng xuống. Sầu Tuẫn và Lam Tình cũng chui ra khỏi khe hở. Bọn họ đi xử lý di vật của mấy dị tộc một lúc, bảo vật trong chiếc nhẫn Tu Di thì chia cho Lam Tình và Sầu Tuẫn.

Lam Tình cầm nhiều hơn một chút, bản thân nàng không dùng được, nhưng pháp bảo trong tay các ca ca nàng quá đơn sơ nên đương nhiên là cần đến, còn La Chinh thì chẳng cần món nào.

Sau đó La Chinh lại lấy Hồn Nguyên Chi Linh ra, bắt đầu phân chia.

Ban đầu hắn còn định chia cho tộc nhân Nguyệt Linh và tộc nhân Thiên Lang, nhưng bọn họ đã chết rồi, coi như giúp La Chinh tiết kiệm được một chút.

La Chinh giữ lại cho mình hơn một trăm sáu mươi viên Hồn Nguyên Chi Linh, Lam Tình và Sầu Tuẫn được bảy mươi viên mỗi người.

“Có vẻ không cần tiến vào khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, chúng ta cũng đã có thể gom đủ Hồn Nguyên Chi Linh” Sầu Tuẫn cười nói.

Ở vòng ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới, số lượng Hồn Nguyên Chi Linh rất ít ỏi. Đập vỡ một ngọn núi thường cũng chỉ kiếm được một, hai viên Hồn Nguyên Chi Linh. Trước đây La Chinh đã đập rất nhiều đá rồi nhưng đều thế cả, hầu hết đều không thu hoạch được gì.

Tuy nhiên, sơn động này đúng là có chỗ đặc biệt của nó. Không biết con kiến chúa kia dùng thủ đoạn gì mà dẫn dụ được nhiều Hồn Nguyên Chi Linh đến chỗ này như vậy, coi như gián tiếp thu thập giúp mấy người La Chinh.

“Mà thực ra một ít Hồn Nguyên Chi Linh này vẫn không đủ, chúng ta vẫn cần tiến vào sâu trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới” Sầu Tuẫn đề nghị.

La Chinh cũng gật đầu.

Hắn cảm nhận những dấu ấn linh hồn khác, phát hiện Phượng Ca, Lăng Sương thậm chí các tộc nhân Cửu Lê mặc dù bị cơn lốc cuốn đến nơi xa nhưng đều đang tiến gần đến khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Lăng Sương và Phượng Ca cũng định đi về phía mình, nhưng cứ cách một nén nhang là lốc lại nổi lên, đi chưa được bao lâu họ đã bị thổi đi rồi, thật sự là quá gian nan. Có thể tới được chỗ La Chinh đơn thuần là nhờ vận may, bọn họ đương nhiên cũng đành từ bỏ.

Cơn lốc trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới xoáy tròn từ Nam tới Bắc, thế là bọn họ đi về phía Tây.

Ba người bay đi chừng một nén nhang, Sầu Tuẫn ngẩng đầu thấy sương đen dày đặc bao phủ trên đỉnh đầu liền nói: “Cơn lốc lại sắp nổi lên rồi”

Cơn lốc nổi lên không có dấu hiệu nào, nhưng cực kỳ đúng giờ.

La Chinh không sợ bị cơn lốc cuốn đi, nhưng Sầu Tuẫn và Lam Tình thì cần tìm chỗ trốn.

La Chinh thấy xung quanh trống trải, không nói hai lời mà một mình phóng thẳng xuống phía dưới, nện mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Sau cú đập mạnh, mặt đất lập tức bị lõm xuống tạo thành một hang động sâu chừng mười mét.

Phương pháp đào lỗ tránh gió là cách đối phó La Chinh đã nghĩ ra từ trước, nhưng lúc trước hắn vừa mới vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới không lâu, còn chưa có phương hướng rõ ràng nên cứ dứt khoát đi theo gió.

Ba người chui vào hang động tránh khoảng một nén nhang, sau đó lại chui ra khỏi hang động và tiếp tục đi về phía Tây.

Sau một đoạn thời gian, các tộc nhân tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng từ từ nhận ra rằng xác suất đào được Hồn Nguyên Chi Linh ở vòng ngoài quá nhỏ, đại đa số người đều bắt đầu có ý thức đến gần khu vực trung tâm.

Có vài người cực khổ chạy nửa ngày đường, bị gió thổi một cái, ngược lại càng ngày càng xa.

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng họ cũng nghĩ ra cách giống La Chinh, đào hố trên mặt đất tránh tạm một phen, gió vừa dừng lại thì tiếp tục lên đường.

Dọc theo đường đi, La Chinh cũng phát hiện ba bốn cái hang đã được đào. Thế là bọn họ không cần tự mình ra tay đào nữa mà trực tiếp chui vào trong đó tránh gió là được.

Sau gần nửa canh giờ, phía dưới La Chinh lại xuất hiện một ngọn núi thấp.

Toàn bộ ngọn núi này đã bị lửa đốt một lần, trên núi hiển hiện đầy vết kiếm, có nhiều chỗ bị đánh thủng lỗ chỗ. Hiển nhiên nơi này đã từng phát sinh một trận kịch chiến.

“Xuống xem thử đi” La Chinh nói.

La Chinh hạ thấp xuống, Lam Tình và Sầu Tuẫn theo sát phía sau.

Vì gió lốc mà những dấu vết nhỏ đã sớm bị thổi đi sạch sẽ, nếu có người chết, thi thể cũng sẽ bị gió cuốn đi.

Nhưng khi thần niệm của La Chinh nhẹ nhàng đảo qua, hắn liền phát hiện một hang động lớn ở phía sau núi.

Ba người đi ra phía sau núi, mới vừa đi tới chỗ cửa hang, mùi máu tanh nồng đậm đã ập tới.

Sau khi tiến vào, cảnh tượng bên trong khiến ba người kinh ngạc đến ngây người.

Mấy chục thi thể của dị tộc nằm ngổn ngang trong đó, rất nhiều thi thể thậm chí chẳng toàn thây, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm.

Ánh mắt Sầu Tuẫn khẽ quét qua, lông mày hơi nhướng lên: “Là Vương Khấu núi Thái Minh!”

Thân hình hắn ta chợt lóe lên, đã xông tới bên rìa vách động. Thi thể của một đệ tử Thiên Cung lún sâu giữa khe hở vách tường, thân thể bị nổ tan một nửa, dung mạo trên mặt loáng thoáng có thể phân biệt ra được.

Bản thân Sầu Tuẫn cũng xuất thân từ núi Thái Minh nên đương nhiên quen biết với Vương Khấu. Vương Khấu cũng là đệ tử ưu tú của núi Thái Minh, bây giờ thấy y chết thảm như vậy, trong lòng Sầu Tuẫn cũng chua xót.

“Không biết là ai mà thủ đoạn tàn nhẫn quá…” La Chinh quan sát một phen, thấy nhẫn Tu Di trong tay những người này đều bị lấy mất.

Kẻ ra tay không chỉ giết người mà còn cướp đồ nữa.

Có thể giết chết nhiều người như vậy, chứng tỏ thực lực của kẻ đó phải cực kỳ xuất chúng, nhưng những sinh linh có thể làm được điều này có ai không phải hạng người cao ngạo đâu.

Đã cố ý giết người, lại còn cướp nhẫn Tu Di của những người này…

Trong đầu La Chinh chợt hiện ra bóng dáng của Tà Thần, chuyện này hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của hắn ta.

Ngay lúc La Chinh còn đang suy đoán, cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng rên rỉ thống khổ.

Sầu Tuẫn còn đang thu nhặt thi thể của Vương Khấu, La Chinh liền chạy sang đó trước, thấy được thân thể cao lớn của tộc nhân Ly Uyên.

Thân thể của tộc nhân Ly Uyên quả nhiên rất mạnh, dù kẻ này đã bị thương rất nặng nhưng vẫn ngoan cường sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận