Bách Luyện Thành Thần

Chương 2000: Bảy chữ Phạn Lạc Thủy

Đám thủ vệ nhìn chằm chằm vào Phạn văn gốc trong tay La Chinh, sửng sốt hồi lâuTên thủ vệ có phản ứng nhanh nhất, nhìn La Chinh bằng ánh mắt tôn kính rồi chỉ vào trang giấy màu xanh, cẩn thận hỏi xin: “Ta, ta có thể sao chép một phần không?”

Trên trang giấy màu xanh của Phạn văn cũng không ghi lại thông tin quan trọng gì nên La Chinh không để bụng, bèn gật đầu đồng ý.

Tên thủ vệ kia không ngờ La Chinh sẽ đồng ý, vui mừng quá đỗi, vừa luôn miệng nói cảm ơn vừa vội vàng lấy một phiến đá màu vàng nhạt cất trên người ra.

Mặt sau của phiến đá này có khắc một dòng Thần văn đơn giản, còn mặt trước thì trống trơn.

Nếu chĩa miếng đá này vào một người nào đó, rồi kích hoạt dòng Thần văn kia là có thể sao chép hình dạng của đối phương.

Phiến đá này không chỉ sao chép được người mà còn có thể sao chép cả núi, sông bị nó chĩa vào nữa.

Cho nên rất nhiều chân thần đều chuẩn bị mấy viên, dùng để sao chép một số Phạn văn màu vàng có giá trị…

Tên thủ vệ kia nhắm viên đá vào trang giấy màu xanh trong tay La Chinh. Một luồng sóng năng từ tay hắn ta truyền đến, khiến cho Thần văn được khắc ở mặt sau viên đá lóe lên vô số tia sáng, đồng thời, ở mặt trước bắt đầu hiện ra phần Phạn văn giống y hệt.

“Ồ, đây là cái gì, có vẻ rất thú vị” La Chinh nhìn viên đá với vẻ mặt đầy tò mò. Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi này.

“Đây là đá sao chép” Tên thủ vệ kia mỉm cười: “Ở Nhược Mộc vực của chúng ta thì đây cũng chỉ là một vật tầm thường mà thôi, ta có thể tặng ngươi một ít”

Dứt lời, tên thủ vệ đưa tay ra, trong tay xuất hiện một chồng đá mỏng màu vàng nhạt, đúng là đá sao chép mà hắn ta đã nói.

Loại đá này vốn được sinh ra trong đại dương bên dưới Nhược Mộc vực, Các chân thần cắt đá sao chép từ dưới đáy biển, vớt lên bờ rồi xắt nó ra thành từng phiến đá mỏng, sau đó bổ sung Thần văn là có thể thu được năng lực kỳ lạ này.

Nhưng đá sao chép chỉ có tác dụng trong một kỳ hạn nhất định. Một phiến đá sao chép rời khỏi Nhược Mộc vực chừng hai năm thì sẽ hoàn toàn mất đi công hiệu.

Cho nên đá sao chép không thể lưu truyền rộng rãi khắp Thần vực, La Chinh chưa thấy bao giờ cũng là điều đương nhiên.

La Chinh mỉm cười, nhận lấy một chồng đá mỏng, nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị vào thành…

Ai ngờ, hắn còn chưa kịp cất bước thì đã thấy đám thủ vệ kia và hơn mười vị chân thần đều đang nhìn chằm chằm mình.

Bọn họ đều nhìn La Chinh bằng ánh mắt ẩn chứa vẻ đáng thương. Không cần bọn họ mở miệng hắn cũng có thể hiểu được ý muốn của đám người này, họ đều muốn sao chép Phạn văn gốc của hắn.

Có rất nhiều chân thần, cả đời cũng chưa từng được nhìn thấy Phạn văn gốc.

Giờ bọn họ gặp được chuyện hi hữu như vậy, hơn nữa La Chinh lại vô cùng hào phóng, bằng lòng cho người khác sao chép, ai lại chịu bỏ lỡ cơ hội này chứ?

Đừng nói bọn họ mà lúc này, kể cả lão già áo trắng và chàng thanh niên trên tường thành cũng có kích động muốn bất chấp thể diện chạy xuống để sao chép!

“Các ngươi… có thể sao chép Phạn văn của hắn…” La Chinh nhếch miệng nói xong liền lập tức cúi đầu rời đi.

Chưa được bao lâu mà đã hấp dẫn nhiều người như vậy rồi, nếu thực sự để những người này lần lượt sao chép, e rằng hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện vào thành nữa!

Bầu không khí trong Thần thành của Kiếm tộc vô cùng yên bình.

Có lẽ vì là vùng đất không có chiến tranh cho nên các chân thần ở đây đều hiền hòa hơn hẳn, không mấy khi xảy ra tranh chấp… Mà cho dù có tranh chấp thì mọi người cũng chỉ trừng mắt nhìn nhau hoặc cùng lắm là dùng miệng lưỡi dạy dỗ đối phương một trận mà thôi.

Cũng chính vì vậy, chân thần của Nhược Mộc vực có nhiều thời gian để tu luyện và lĩnh ngộ, không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi như các vực khác.

Bởi vì Đạo Tranh cho nên hai bên đường phố trong thành đều đông đúc chật chội, toàn là các chân thần đến từ khắp nơi trong Thần vực.

Phạn văn vốn là một món hàng mua bán, lưu truyền rộng rãi khắp Thần vực, trong các Thần thành lớn đều có người tiến hành nghiên cứu về vật này, thậm chí còn dùng làm giao dịch.

Trước đây khi còn ở đất tổ Hàm gia, La Chinh đã từng được chứng kiến.

Bây giờ gần như tất cả những người này đều đã chạy đến Nhược Mộc vực nên đương nhiên ở đây vô cùng náo nhiệt.

Dọc hai bên đường đều có người trưng bày vô số loại Phạn văn màu vàng ra để mua bán. Những món hàng thông thường được bày tùy ý dưới mặt đất, còn một số Phạn văn hiếm thấy thì được ép trong miếng ngọc trong suốt tinh xảo. Để không bị người ta sao chép, bề mặt miếng ngọc đã bị làm mờ đi, nhìn vào chỉ có thể thấy thấp thoáng hình dạng Phạn văn màu vàng.

Nhìn những Thần văn rực rỡ muôn màu này, trong lòng La Chinh cảm thấy vô cùng hứng thú.

Rất nhiều nội dung trong Thần văn không hề có giá trị. Có khi hao phí vô số năm tháng mới phá giải được nhưng cuối cùng chỉ chuốc lấy thất vọng ê chề, cho nên rất nhiều chân thần cho dù sở hữu một vài Phạn văn quý hiếm cũng không muốn bỏ công bỏ sức ra phá giải.

Nhưng đối với La Niệm thì cái này không thành vấn đề.

Thằng nhóc này phá giải Phạn văn dễ như ăn cơm uống nước. Người nào không biết còn tưởng rằng cậu là sinh linh vượt cấp giáng thế, năng lực đặc biệt như vậy thật sự không nên lãng phí.

Lỡ như có Phạn văn nào đó ẩn chứa chân ý của đạo, thậm chí còn có một vài nội dung kỳ lạ quý hiếm, vậy thì kiếm lớn rồi…

Cho nên, La Chinh vừa nghĩ vừa lia ánh mắt sắc bén rà quét hai bên đường.

Đằng sau hắn, lão già áo trắng và chàng thanh niên đã âm thầm bám theo từ lúc nào.

“Hình như hắn muốn mua một số Phạn văn?” Chàng thanh niên cảm thấy kỳ lạ.

Trong mắt bọn họ, La Chinh chắc chắn không phải người tầm thường, sao lại cảm thấy hứng thú với những món hàng chẳng chút giá trị nào này?

Lão già áo trắng cũng lắc đầu: “Ta cũng nhìn không thấu người này, có lẽ hắn đang muốn nhặt nhạnh một vài Phạn văn tương đối hiếm gặp?”

“Nhặt nhạnh? Ông à ông đang nói đùa sao? Đâu phải ông không biết trong tay đám người kia làm gì có thứ nào tốt đẹp chứ. Đống Phạn văn hiếm thấy trong tay bọn họ gần như không cách nào phá giải, vốn chẳng hề có giá trị gì!” Chàng thanh niên cười kinh bỉ.

Lão già áo trắng khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng La Chinh, thản nhiên nói: “Đối với ta và ngươi, đúng là không cách nào phá giải, nhưng biết đâu người ta lại làm được thì sao…”

Mới đó mà hành động của La Chinh đã bị hai người kia nói trúng rồi.

Bước chân La Chinh đột nhiên dừng lại trước một sạp hàng.

Chủ sạp là một người trung niên đen nhẻm, trên mặt còn mọc một lớp lông tơ mỏng mịn.

Trong Thần vực, ngoại trừ con người cũng có rất nhiều chủng tộc khác, nhưng sau khi những chủng tộc này tu thành chân thần thì trông chẳng gì người thường, trừ phi cố ý giữ lại đặc điểm riêng biệt của chủng tộc.

Người trung niên này ngẩng đầu, hai mắt nheo lại, nhìn có vẻ như không chút sức sống, nhưng trong ánh mắt nheo nheo kia lại ẩn chứa vẻ thông minh khôn khéo.

Trước mặt La Chinh được bày một loạt hộp gấm tinh xảo, bề mặt hộp gấm hiện lên Phạn văn màu vàng nhạt, tổng cộng có hơn bảy miếng.

Những Phạn văn màu vàng này…

Khi La Chinh vừa chú ý tới một miếng Phạn văn màu vàng đầu tiên thì ngay lập tức, tâm niệm của hắn khẽ nảy lên một cái.

La Chinh từng nhìn thấy miếng Phạn văn màu vàng này.

Nói một cách chính xác, hắn từng thấy một nửa miếng Phạn văn màu vàng này trong Tiên phủ!

Lúc đó La Niệm nói cho hắn biết, có lẽ Phạn văn màu vàng này cũng là một loại tâm pháp chân ý…

Thế nhưng vì chỉ có một nửa, cho dù La Niệm có phá giải được thì cũng chỉ là những nội dung không liền mạch, cho nên chân ý của đạo trong đó cũng đứt quãng, có giải được cũng chẳng có giá trị.

Bây giờ hắn lại gặp được miếng Phạn văn màu vàng hoàn chỉnh!

Quan trọng hơn là chân ý của đạo pháp tự nhiên mà La Chinh tu luyện là một bộ sáu miếng, mà bảy miếng Phạn văn màu vàng trước mặt người trung niên này hình như cũng là một bộ!

“Chẳng lẽ đây cũng là một bộ tâm pháp chân ý hoàn chỉnh?” Trái tim La Chinh điên cuồng đập mạnh.

Cách đó không xa, lão già áo trắng và chàng thanh niên thấy La Chinh không kiềm chế nổi vẻ kích động, mặt mày đều hiện lên biểu cảm kỳ quái.

“Ta cảm thấy mình không hiểu được con hàng này…”

“Người này nghiên cứu sâu về Phạn văn như vậy, sao ngay cả bảy chữ Phạn Lạc Thủy cũng không biết!”

Bảy chữ Phạn Lạc Thủy chính là một bộ gồm bảy miếng Phạn văn kia.

Lần đầu tiên nó xuất hiện là vào kỷ nguyên thần thứ mười bảy trước kia, bên cạnh một con sông lớn có tên Lạc Thủy phía tây Thần vực. Sự xuất hiện của bảy miếng Phạn văn màu vàng này đã gây ra chấn động lớn tại Thần vực.

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận