Bách Luyện Thành Thần

Chương 2660: Chức Thiên Triền Ti

Có sáu, bảy người đứng trước cửa Thiên Quỳ thần miếu, ở một bên khác của vách núi còn có một đội ngũ khácNhững người này chỉ đứng ở đây, cũng không có ý định tiến vào thần miếu, dường như đang đợi gì đó.

Thời điểm nhìn thấy đoàn người La Chinh và Địch Thanh, ai nấy đều trở nên tỉnh táo, đồng loạt nhìn sang bên này.

Lăng Sương đã hiểu mục đích của họ, nàng khẽ cười nói: “Xem ra những người này định hưởng ké chìa khóa của ngươi…”

“Đám quỷ nghèo nàn…” Địch Thanh thầm mắng một câu.

Chìa khóa Bỉ Ngạn của Nhất Trọng Thiên tuy không khó kiếm, nhưng với đa số người thì nó vẫn là thứ tương đối quý giá. Bọn họ muốn tiến vào Thiên Quỳ thần miếu, lại không có chìa khóa Bỉ Ngạn nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Sau khi thần miếu được mở ra, nó sẽ không đóng lại trong một khoảng thời gian nhất định. Chỉ cần không phải thế lực lớn quá mức ngang ngược thì đều không có cách nào ngăn cản bọn họ đi vào.

“Thần miếu mở ra sẽ kéo dài bao lâu?” La Chinh hỏi.

“Mỗi một thần miếu đều khác nhau, mà Thiên Quỳ thần miếu thì ước chừng nửa canh giờ” Địch Thanh nói.

Là thần miếu đầu tiên sau khi tiến vào Bỉ Ngạn, có lẽ Thiên Quỷ Thần Miếu là thần miếu được dương hồn ghé thăm nhiều nhất, một vài bí mật quan trọng trong đó đều đã bị khám phá rõ ràng.

“Chúng ta qua đó thôi” Lăng Sương nói.

Lúc năm người bọn họ đi vào thần miếu, hơn mười người trên vách đá cũng xuống theo. Bảy người đứng chặn trước cửa đã nhường ra một con đường, trong đó có người cười ha hả, nói: “Đợi nửa tháng, cuối cùng cũng có người tới mở cửa”

Địch Thanh không thèm để ý tới người này, đi thẳng tới cửa thần miếu.

Bên phải cánh cửa có một khối vuông nho nhỏ, trong khối vuông có hoa văn đặc biệt. Địch Thanh đưa tay vỗ vào khối vuông này, xung quanh khung cửa thần miếu bắt đầu hiện lên vầng sáng nhàn nhạt.

“Ù ù…”

Ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt, cánh cửa thần miếu cũng biến mất.

“Cửa mở rồi!”

“Chúng ta đi…”

Đội ngũ canh giữ trước cửa vội vàng vọt vào, hoàn toàn làm ngơ người mở cửa là Địch Thanh.

Tuy không thấy mặt Địch Thanh nhưng La Chinh cũng cảm nhận được lúc này trong lòng y đang rất khó chịu.

“Có phải ta quá hiền lành rồi không, có cần cho bọn họ một bài học không?” Địch Thanh cười lạnh, nói.

Lần này xùng kích Bỉ Ngạn, Địch Thanh là một trong ba người tiên phong dẫn đầu. Chỉ có nhân vật lăn lộn nhiều năm trong biển Chân Ý mới có thể trở thành người dẫn đầu, dù là kinh nghiệm hay dương hồn đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Khí tức linh hồn y phát ra trong cơn tức giận khiến ngay cả La Chinh cũng cảm nhận được sức uy hiếp.

“Đại ca, không cần để ý đám ngu xuẩn này, thấy bọn họ liều lĩnh như vậy, đi vào chỉ có nước chịu chết mà thôi” Địch Túc khuyên.

Được nhị đệ khuyên bảo, Địch Thanh đè nén lửa giận, năm người lần lượt tiến vào trong Thiên Quỳ thần miếu.

Vừa tiến vào trong, La Chinh đã cảm nhận đường một luồng khí tức đè ép trong miếu truyền đến, nhưng đồng thời hắn cũng cảm nhận đường từng luồng năng lượng hùng mạnh trong khí tức này.

“Nếu thần miếu này cũng là do tín vật Bỉ Ngạn tạo nên, vậy chẳng phải những viên đá dựng thành thần miếu cũng có thể dùng làm tín vật Bỉ Ngạn?” La Chinh đột nhiên hỏi.

Lăng Sương thấp giọng cười nói: “Ngươi không cảm thấy thần miếu này từ trong ra ngoài đều rất sạch sẽ sao?”

Cho dù thần miếu rách nát như vậy nhưng La Chinh không hề tìm được một vật hỏng nào, đúng là vô cùng sạch sẽ.

“Gạch trong thần miếu cũng là tín vật Bỉ Ngạn không tệ, nhưng từng viên gạch ở đây rất khó bị phá hủy bởi dương hồn…” Lăng Sương nhún vai một cái.

“Nhưng sao thần miếu này lại hoang tàn đến vậy?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương chớp chớp mắt, lập tức nói: “Hiện tại không thể bị phá hỏng không có nghĩa là trước đây không được, ví dụ như… niên đại mà người ta có thể dùng thân xác vào biển…”

Ở niên đại xa xưa kia, thân thể vượt qua Bỉ Ngạn cũng không hiếm thấy, nhưng sau khi chân lý hỗn độn thay đổi thì đã không còn nữa.

Nghe vậy, trong lòng La Chinh khẽ động: “Nếu có thể dỡ gạch trong miếu xuống…”

“Thì có thể bán được giá tốt” Lăng Sương tiếp lời La Chinh.

Hai người cũng thần giao cách cảm thấp giọng nở nụ cười.

Ba huynh đệ đi trước bọn họ khó hiểu ra mặt, dỡ gạch trong thần miếu xuống? Hai người thuộc Thiên Cung này đang nói cái gì vậy?

Thân thể tiến vào Bỉ Ngạn sẽ có rất nhiều chỗ để phát huy, đây cũng là nguyên nhân vì sao núi Thái Ất coi trọng La Chinh. Trong mắt núi Thái Ất, điểm này còn quan trọng hơn cả thiên phú nhất niệm ngộ đạo của La Chinh!

Bên trong thần miếu rắc rối phức tạp, nhiều nơi đã sụp đổ, xung quanh cũng đầy hố lớn, năm người không ngừng đi vòng quanh bên trong.

Trên đường đi, La Chinh nhìn thấy rất nhiều pho tượng kỳ quái, có đến mấy ngàn pho tượng muôn màu muôn vẻ.

Những pho tượng này không phải con người, thậm chí không giống bất cứ loại hung vật nào hắn từng nhìn thấy, tuy nhiên La Chinh vẫn có thể xác định những thứ này là sinh linh nào đó, bởi vì những pho tượng này có mắt, nhưng loại sinh linh này chưa từng xuất hiện trong thời đại này.

Không biết chủng tộc nào đã tạo ra thần miếu, trong lòng La Chinh thầm nghĩ.

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền tới một tiếng hò reo phấn khích: “Là Chức Thiên Triền Ti! Đúng là may mắn!”

“Chức Thiên Triền Ti…” Sắc mặt Địch Thanh trầm xuống, sau đó ba huynh đệ bọn họ đã nhanh chóng xông tới.

Chức Thiên Triền Ti được xem là tín vật Bỉ Ngạn cực kỳ ưu tú, thuộc về tồn tại đứng đầu Nhất Trọng Thiên, trong phạm vi Nhất Trọng Thiên cũng khá là hiếm có.

Bây giờ bị mấy tên nghèo kiết xác kia vượt trước mình, Địch Thanh không thể nhẫn nhịn nữa.

Quả nhiên, trong một góc ở tầng hai thần miếu có một chiếc mạng nhện dày đặc treo lơ lửng, mà sáu bảy người tiến vào trước đó đã xuất hiện ngay bên dưới mạng nhện.

“Thiên Quỳ thần miếu do chúng ta mở ra! Tín vật Bỉ Ngạn này đúng lý nên thuộc về chúng ta, các ngươi… không thể động vào!” Ba huynh đệ họ Địch leo lên cầu thang bên kia, canh giữ ngay lối đi chật hẹp.

“Ha ha, ngươi là cái thá gì? Một khi thần miếu mở ra, ngươi còn có thể đóng lại sao? Mọi người đều cướp đoạt bằng bản lĩnh của mình! Chúng ta phát hiện, đương nhiên phải thuộc về chúng ta!” Một người trong đối phương cười lạnh nói, rõ ràng bọn họ cũng không có ý định nhượng bộ.

Thiên Quỳ thần miếu bị ghé thăm vô số lần, những thứ tốt hơn đã bị moi rỗng từ lâu. Tìm được Chức Thiên Triền Ti chẳng khác nào trúng số độc đắc, ai lại dễ dàng từ bỏ?

“Soạt…”

Khí tức linh hồn đôi bên bộc phát ra dâng trào khắp thần miếu, giằng co một hồi tạo thành một trận tranh đấu dương hồn hết sức căng thẳng.

Lúc này đội ngũ thứ ba cũng theo vào, thấy Chức Thiên Triền Ti ở lầu hai cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ra tay tàn nhẫn vì tín vật Bỉ Ngạn là chuyện quá thường thấy trong Bỉ Ngạn.

“Có cần giúp một tay không?” La Chinh hỏi.

Ba huynh đệ họ Địch đã mời La Chinh và Lăng Sương tham gia, bọn họ cũng nên giúp đỡ.

Lăng Sương lại hơi do dự, nàng nói: “Chức Thiên Triền Ti là do Chức Thiên Chu để lại… Nhưng vì sao Chức Thiên Chu lại xuất hiện ở thần miếu của Nhất Trọng Thiên?”

Trong lúc nàng đang nghi hoặc thì một sợi tơ nhện trắng tinh bỗng nhiên rơi xuống ở lối vào thần miếu. Tơ nhện này quấn vào pho tượng hai bên lối vào, đột nhiên xoắn lại. Một pho tượng bay sang trái, một pho tượng bay sang phải, bay thành một vòng.

Cùng lúc đó, ánh mắt toàn bộ pho tượng trong thần miếu chợt bừng lên ánh sáng trắng!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận