Bách Luyện Thành Thần

Chương 2567: Thử Minh

Thiên Dung thành là tòa thành lớn nhất sau khi đi vào Tam Điệp Quan. Một vài đội buôn đi ngang qua Thiên Dung thành đều sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng không hiếm thấyLại Hoa Bắc không biết vì sao La Chinh lại hỏi như vậy, bèn đáp: “Cảng Đông Thiên Dung thành mỗi ngày đều có đội buôn lớn cập bến, những đội buôn này đều có cường giả Bỉ Ngạn cảnh trấn giữ nên đương nhiên là có cường giả Bỉ Ngạn cảnh tiến vào. La Chinh huynh muốn hỏi thăm về ai sao?”

La Chinh đáp: “Ta muốn tìm một người phụ nữ Bỉ Ngạn cảnh”

Nói xong, hắn bèn miêu tả về vẻ ngoài và cách ăn mặc của Minh Vi.

Lại Hoa Bắc lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ”

La Chinh cũng không bất ngờ, Minh Vi thân là người có thực lực mạnh nhất trong nhóm, nhất định sẽ bị người đàn ông áo trắng bám riết không tha.

Cho dù may mắn trốn thoát, nàng ta cũng sẽ không tùy tiện để lộ thân phận của mình. Bây giờ hắn đi tìm Minh Vi chẳng khác nào mò kim đáy biển.

La Chinh khẽ gật đầu rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Ta không biết, nhưng có lẽ người của Thử Minh biết đấy. Nếu La Chinh huynh muốn mua tin tức của Thử Minh, ta có thể đưa La Chinh huynh tới đó” Lại Hoa Bắc lại bổ sung một câu.

“Thử Minh? Đó là cái gì?” La Chinh tò mò hỏi.

Trên mặt Lại Hoa Bắc thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ngay cả Thử Minh mà La Chinh huynh cũng chưa từng nghe tới?”

La Chinh lắc đầu, quả thực hắn không biết Thử Minh là gì.

“Vậy chắc chắn đáng để La Chinh huynh đi một chuyến. Trên thế giới này e rằng không có tin tức nào mà Thử Minh không biết, nhưng tin tức của Thử Minh đều phải dùng Thần Tinh để mua, không biết trong túi La Chinh huynh có dư giả hay không?” Lại Hoa Bắc lại hỏi.

Nghe hắn ta nhắc tới Thần Tinh, La Chinh chợt hỏi: “Tìm Thử Minh tìm người cần bao nhiêu Thần Tinh?”

“Ít nhất cũng cần một Thần Tinh” Lại Hoa Bắc đáp, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

Hắn ta thấy ngay cả Thử Minh mà La Chinh cũng không biết, hơn nữa Thiên Dung thành cách Tam Điệp Quan quá gần nên liền nghi ngờ La Chinh đến từ một vài khu vực xa xôi bên ngoài thế giới mẹ. Những kẻ đến từ vùng sâu vùng xa đều rất nghèo, căn bản không thể lấy ra nhiều Thần Tinh như vậy.

Lại Hoa Bắc muốn lôi kéo La Chinh, trong lòng bèn tính toán có nên giúp hắn chi trả khoản Thần Tinh này hay không. Thế nhưng một Thần Tinh lại là một khoản lớn đối với hắn ta, hắn ta do dự là điều đương nhiên.

“Một Thần Tinh?” La Chinh sửng sốt.

Hắn không có khái niệm gì về giá trị của Thần Tinh, nhưng đã lấy được di sản Xi Vưu để lại ở Thần vực. Trong chuyến đi đến thế giới mẹ, hắn mang đi gần một nửa số Thần Tinh đó, đối với La Chinh thì một Thần Tinh là quá rẻ.

Lại Hoa Bắc hiểu sai ý, cho rằng La Chinh cảm thấy kinh hãi.

Trong lòng hắn ta liền nghĩ, nếu có thể lôi kéo La Chinh thì một Thần Tinh cũng đáng, dù sao hiện tại hắn ta cũng thực sự thiếu nhân thủ.

Lại Hoa Bắc bèn cắn môi nói: “Tin tức của Thử Minh vẫn luôn đắt như vậy, nếu La Chinh huynh không trả nổi, ta có thể giúp một tay!”

Nhìn vẻ mặt thoáng đau lòng của Lại Hoa Bắc, trong lòng La Chinh thấy hơi buồn cười, nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt.

Một Thần Tinh rất quý giá đối với những chân thần đại viên mãn này. Chàng thanh niên trước mặt chỉ vừa mới gặp gỡ đã bằng lòng giúp mình, hiển nhiên là có ý muốn mượn sức mình, nhưng làm được đến mức này cũng rất khó.

“Không làm phiền huynh, một Thần Tinh mua một tin tức tuy hơi đắt nhưng ta vẫn trả nổi, có điều vẫn phải nhờ huynh dẫn đường cho ta” La Chinh nói.

Lại Hoa Bắc nhìn La Chinh bằng ánh mắt hoài nghi. Hắn ta nghi ngờ không biết liệu La Chinh có thể lấy ra một viên Thần Tinh hay không, nhưng cuối cùng vẫn dẫn hắn rời khỏi nơi này.

“Thử Minh là do ai xây dựng, thực sự có thể mua được mọi tin tức sao?” La Chinh hỏi.

Chỉ riêng sa mạc Xích Dương và khu vực xung quanh đã là một không gian vô cùng rộng lớn, mà tin tức La Chinh cần gần như không có đặc điểm nào. Hắn vẫn ôm thái độ nghi ngờ về việc mình có thể lấy được tin tức cần thiết từ chỗ Thử Minh hay không.

Ai ngờ Lại Hoa Bắc lại rất tự tin: “Nếu La Chinh huynh chưa từng nghe nói tới Thử Minh thì đương nhiên là không biết rõ sự thần kỳ của họ. Bọn họ quả thực là không gì không biết, La Chinh huynh sẽ hiểu ngay thôi”

Hai người đi một mạch trên đường phố Thiên Dung thành, chỉ một nén nhang đã đi qua hơn nửa thành, thẳng tới phía Đông.

Đường phố phía Đông Thiên Dung thành càng rộng rãi hơn, nhưng người đi đường lại ngày một thưa thớt. Không lâu sau, hai người dừng lại trước cửa một trạch viện rộng lớn, trước cửa có hai hộ vệ đạt tu vi chân thần đại viên mãn đứng canh.

Chỉ có điều trang phục của bọn họ khá kỳ lạ, bộ quần áo tối màu che kín toàn thân, hơn nữa dường như áo này có tác dụng ngăn cản thần thức, phòng ngừa người ngoài sử dụng thần thức dò xét bọn họ.

“Nơi này là Thử Minh, La Chinh huynh có thể tự mình tiến vào bên trong. Thử Minh có rất nhiều quy củ, ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài” Lại Hoa Bắc nói.

La Chinh đi về phía trạch viện, một hộ vệ liền chủ động chào đón. Gã mở miệng hỏi: “Là tìm người hay tìm vật?”

Nghe giọng nói của hộ vệ, La Chinh khẽ nhíu mày một cái. Giọng nói này vô cùng chói tai, cảm giác không giống tiếng người.

“Tìm người” La Chinh đáp.

“Biết quy tắc không?” Hộ vệ kia lại hỏi.

“Không biết” La Chinh đáp.

“Tin tức của Thử Minh một khi bán ra sẽ không được hoàn trả, hơn nữa ngươi không thể nói cho bất cứ kẻ nào biết tin tức đó lấy được từ chỗ chúng ta. Nếu có vi phạm, ngươi sẽ có tên trong danh sách truy sát của Thử Minh ta” Hộ vệ tiếp tục nói bằng giọng chói tai.

Quy tắc này…

La Chinh suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu được.

Bất kể ở đâu, rất nhiều tin tức đều tồn tại cấm kỵ rất lớn. Có lẽ Thử Minh cũng phải rất mạo hiểm mới lấy được tin tức, lỡ như bởi vì tiết lộ tin tức mà chọc giận một vài cường giả thì e rằng Thử Minh sẽ bị giận cá chém thớt, cho nên mới định ra quy tắc như vậy.

“Ngươi có bằng lòng tuân thủ hay không?” Hộ vệ hỏi.

La Chinh ngẩng đầu rồi gật nhẹ: “Đương nhiên bằng lòng…”

Hắn nói được một nữa thì bỗng thấy được gương mặt thật của hộ vệ này qua khe hở áo choàng, trong lòng chợt giật thót.

Hộ vệ này có cái miệng sắc nhọn, hai mắt như hạt đậu, trên mặt đầy lông màu xám tro!

Đây nào phải người? Rõ ràng là một con chuột!

Hộ vệ cũng nhận ra sự kinh ngạc của La Chinh bèn kéo chặt áo choàng xám lại, nói bằng giọng the thé: “Vào đi! Rẽ trái, đi tới cuối đường là có thể hỏi thăm tin tức!”

Hai tên hộ vệ này rõ ràng là hai con hung thú hình chuột!

Nếu còn ở trong Thần vực, có lẽ La Chinh đã ra tay tiêu diệt rồi. Nhưng dù sao đây cũng là thế giới mẹ, có nhiều điều hắn khó có thể hiểu nên chỉ đành khắc chế sát niệm trong lòng.

Chẳng trách lại gọi là “Thử Minh”, có lẽ Thử Minh này là thế lực do một đám chuột gầy dựng nên?

Vừa suy nghĩ, La Chinh đã tiến vào trong trạch viện.

“Chít chít, chít chít…”

Sau khi tiến vào, hắn chợt nghe thấy khắp nơi trong trạch viện đều có chuột chạy qua chạy lại. Chúng có hình dạng khác nhau, có lớn có nhỏ, chạy như bay xung quanh viện.

La Chinh dựa theo lời hộ vệ kia nói, đi thẳng tới cuối đường. Ở đó hắn thấy được một tấm màn trắng.

Hắn vừa tới gần thì chợt nghe đằng sau tấm màn vang lên giọng nói the thé: “Vào đi!”

Bên trong cũng là một con hung thú hình chuột à?

La Chinh vừa nghĩ vừa xốc màn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận