Bách Luyện Thành Thần

Chương 3836: Đường về

Hiện tại tuy La Niệm có được sức mạnh và linh hồn cường đại, nhưng trên thực tế thì thần thông của cậu vẫn giới hạn trong thần đạo của thế giới hỗn độn. Cậu vẫn chưa lĩnh ngộ được gì về sức mạnh của Chủ Giới và Thâm KhôngCậu cũng không biết Thiên Hoàn Trượng sử dụng thần thông gì, lúc nhìn thấy tất cả mọi người quỳ rạp trước mặt mình, cậu cũng phát hoảng.

“Không cần… quỳ xuống hết như thế, người Hung tộc không cần…” La Niệm thì thào.

Dứt lời, Thiên Hoàn Trượng khẽ run lên, các Hung tộc đang quỳ rạp trên mặt đất cảm nhận được uy áp đã biến mất, thoải mái đứng dậy trên mặt đất.

Nhưng những người Hung tộc này vừa mới đứng lên đã nháo nhào xúm lại chỗ La Niệm và Tiết trưởng lão.

Chúng quỳ xuống, lại dập đầu lễ bái La Niệm và Tiết trưởng lão một lần nữa. Đối với người Hung tộc, Tiết trưởng lão là thánh nhân, là thần linh không thể khinh nhờn. Tiết trưởng lão bị Hàn Viên lông vàng lấy ra uy hiếp như ban nãy là chuyện chúng không thể nào chấp nhận, nhưng La Niệm đột nhiên xuất hiện áp đảo tất cả mọi người, đây nhất định là thánh nhân còn mạnh hơn cả Tiết trưởng lão, là vị thần còn lợi hại hơn cả Tiết trưởng lão…

Thấy các Hung tộc bái lạy mình hết vòng này tới vòng khác, La Niệm nổi cả da gà: “Tiết trưởng lão, ông mau bảo bọn họ đừng có hành lễ như vậy, không nhận nổi…”

Tiết trưởng lão cười bất lực: “Vô dụng thôi, Hung tộc còn đang trong giai đoạn văn minh thị tộc, cái chúng coi trọng nhất là tín ngưỡng. Ta có thể giúp chúng tạo lập tín ngưỡng, nhưng rất khó giúp chúng phá vỡ tín ngưỡng”

Chờ bái lạy xong, Tiết trưởng lão mới nói gì đó với những người Hung tộc này, khiến bọn họ đằng đằng sát khí lao về phía những kẻ ngoại tộc ngoài kia.

Bởi vì đám ngoại tộc này trực tiếp ra tay với Tiết trưởng lão, khiến Hung tộc vô cùng căm phẫn, chúng không chút lưu tình, xử tử toàn bộ những kẻ ngoại tộc xâm lấn, mùi máu tươi nồng nặc khắp bốn phía.

Hai canh giờ sau, trong một tòa đại điện tinh xảo bằng gỗ, La Niệm đang bàn bạc chuyện trở về với Tiết trưởng lão

Thật ra cậu biết đường trở về, sở dĩ cậu tìm đến nơi này là vì muốn đưa quái vật nhỏ về nhà, đồng thời cũng muốn đưa cả Tiết trưởng lão về.

Ai ngờ Tiết trưởng lão lại lắc đầu: “Có lẽ ta không về được nữa…”

“Vì sao?” La Niệm hỏi với vẻ khó hiểu.

Tiết trưởng lão kinh ngạc ra mặt: “Ngươi không biết? Sau khi kiếp nạn hủy diệt cả Tứ Linh Môn nổ ra, bất cứ một sinh linh Chủ Giới nào cũng không thể trở về, trở về thì sẽ chết…”

Chẳng những thế, ngay cả Thâm Không cũng như vậy.

Lúc trước Dưỡng tộc và Đan tộc quyết chiến, hai tộc có vài con cá lọt lưới. Hiện giờ không có cách nào kiểm chứng những con cá lọt lưới đó có còn sống hay không, nhưng chúng vĩnh viễn không thể trở lại Thâm Không, đây chính là quy tắc hạn chế.

Tại thế giới hỗn độn, lúc Khổ Thụ nghe nói Thái Thượng Lão Quân từng gặp Tiết trưởng lão, ông cũng từng căn cứ vào điểm này để suy đoán Tiết trưởng lão đang ở trong Thâm Không, bởi vì Tiết trưởng lão khó mà phá vỡ hạn chế này, không thể vượt qua Chủ Giới tiến thẳng tới thế giới hỗn độn được.

“Vậy ta chỉ có thể trở về một mình sao?” La Niệm có chút tiếc nuối.

“Đúng, đưa Thiên Hoàn Trượng trở về là việc cấp bách bây giờ, không nên trì hoãn nữa” Tiết trưởng lão nói.

“Nhưng Hung tộc giết chết những chủng tộc Thâm Không đó, nhất định sẽ bị chúng trả thù, chẳng phải ông sẽ gặp nguy hiểm hay sao” La Niệm hỏi.

Tiết trưởng lão chỉ cười: “Ngươi đã lấy được Thiên Hoàn Trượng, đủ để làm chủ sinh tử của tất cả những sinh linh trong Thâm Không này, chúng dám báo thù ta hay sao?”

Tuy Tiết trưởng lão nói rất có lý, nhưng La Niệm vẫn hơi lo lắng. Cậu đột nhiên nói với Thiên Hoàn Trượng: “Ta muốn một vài thị vệ bảo vệ bọn họ…”

Thiên Hoàng trượng lại rút sức mạnh của La Niệm.

“Ầm ầm ầm…”

Cùng với một cơn chấn động từ mặt đất, những pho tượng hình người từ dưới đất nhô lên, số lượng lên tới hơn một ngàn.

Nhìn những thị vệ do Thiên Hoàn Trượng tạo ra, La Niệm mới thoáng yên tâm đôi chút.

Nhưng “thần tích” mà La Niệm tạo ra lại dẫn tới một đợt bái lạy của Hung tộc…

Làm xong những chuyện này, La Niệm bắt đầu lên đường trở về.

Cậu rời khỏi những khối địa tầng sứt sẹo, trở lại thành Thiên Luân, từ trung tâm thành Thiên Luân đi tới điểm tận cùng phía Bắc, đi qua đường hầm, thuận lợi tìm được mật thất hình tròn lúc cậu tới đây.

Sau khi kích hoạt truyền tống trận trong mật thất, những chùm sáng ào ào lao xuống cơ thể cậu, “cắn nuốt” cậu từng chút một.

Từ một người nguyên vẹn hoàn chỉnh biến thành một thân thể tàn khuyết, sau đó hoàn toàn biến mất…

Sau đó không lâu, La Niệm đã xuất hiện tại pháp trận hình thoi trên Vĩnh Hằng thần đình.

La Niệm nhìn khắp bốn phía, sau đó nhảy xuống khỏi Vĩnh Hằng thần đình.

“Vù…”

La Niệm từng mất mấy tháng để đi từ dưới chân Thánh Trụ lên đến trên đỉnh, nhưng bây giờ dựa vào Thiên Hoàn Trượng, cậu có thể tự do bay lượn, lên xuống Thánh Trụ cũng dễ dàng hơn nhiều.

Khương Tử Nha tiền bối ở dưới đó quá lâu rồi, La Niệm cảm thấy phải gặp ông ấy trước.

“Soạt!”

La Niệm rơi tự do, lúc còn cách mặt đất chừng mười trượng, thân thể chợt lơ lửng giữa không trung, sau đó bay thẳng tới thế giới gần nhất.

Trong thế giới thứ cấp…

Khương Tử Nha đang ghép những mảnh tượng lại với nhau.

Suốt một thời gian dài trôi qua, La Niệm không hề trở lại thế giới thứ cấp, sợ là lành ít dữ nhiều.

Khương Tử Nha cũng không phải một người dễ dàng từ bỏ.

Năm xưa khi bị trục xuất tại không gian Tắc San, ông chưa từng thỏa hiệp, cuối cùng ông không chỉ thành công nắm giữ không gian Tắc San, còn đào được một lỗ hổng tại thế giới hỗn độn.

Hiện tại ông không dám rời khỏi thế giới thứ cấp. Không có La Niệm trợ giúp, ông không thể leo lên được Thánh Trụ, càng không thể trở về không gian Tắc San…

Sau khi thử qua đủ mọi phương án, ông dồn hết sức chú ý vào những pho tượng này, những pho tượng do Tứ Linh Môn tạo thành có thể tự do đi lại trong thế giới Huyền Lượng.

Nếu có thể nắm giữ vật này, có lẽ có thể tìm được đường ra ngoài?

Nhưng công nghệ chế tạo của Tứ Linh Môn vô cùng cao siêu, Khương Tử Nha ghép lâu như vậy mới tu sửa được một phần nhỏ của pho tượng, muốn tu sửa hoàn thiện có lẽ phải mất hơn mười năm.

Nhưng nhiều kỷ nguyên hỗn độn trong không gian Tắc San như vậy mà ông còn sống được, chỉ mười năm tu sửa pho tượng thì tính là gì?

“Vù…”

Hôm nay ông vẫn say sưa tu sửa, đột nhiên nghe được một âm thanh rất nhỏ.

Ông vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một bóng người bay vụt tới. Đó đúng là La Niệm, trên vai thằng nhóc này còn vác theo một cây gậy gỗ.

Vẻ mặt Khương Tử Nha dại ra, mắng một câu “thằng nhóc thối”, sau đó nở nụ cười.

Lão quái vật sống hơn một ngàn kỷ nguyên hỗn độn nhưng lúc này cảm xúc lại dao động dữ dội như vậy.

“Để tiền bối đợi lâu rồi!” La Niệm khẽ cười chào hỏi.

“Sao lại lâu như vậy, ta lo lắng con chết trên đó, con đi đến đỉnh Thánh Trụ rồi sao?” Khương Tử Nha hỏi.

Bởi vì bị tách biệt ở đây, Khương Tử Nha vẫn chẳng hề hay biết gì về những chuyện xảy ra trong thế giới hỗn độn.

“Ta đến đỉnh Thánh Trụ rồi, nhưng…” La Niệm nói.

“Có thu hoạch gì không?” Khương Tử Nha càng thêm mừng rỡ, ông biết rõ tín vật Bỉ Ngạn trên Thánh Trụ quan trọng đến nhường nào.

“Thu hoạch thì cũng có, nhưng mà…” La Niệm lại nói.

“Nhưng mà sao?” Khương Tử Nha vội vàng hỏi.

“Chuyện không như tiền bối nghĩ, khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện” La Niệm giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận