Bách Luyện Thành Thần

Chương 2001: Chặt chém

Ở Thần vực, phàm là Phạn văn kết hợp lại thành một bộ thì thường được cho là có giá trị phi phàmLạc Thủy nước chảy không ngừng, đã tồn tại vô số năm trong Thần vực.

Lúc kỷ nguyên thần thứ mười bảy chỉ vừa trôi qua mấy vạn năm thì Minh Trần vực – nơi Lạc Thủy tọa lạc bỗng trút xuống một trận mưa lớn.

Bởi vì trận mưa lớn này, một đoạn Lạc Thủy bị sạt lở.

Mà trong đoạn sạt lở này lại xuất hiện một khối nham thạch khổng lồ màu đen, trên khối nham thạch có khắc một miếng Phạn văn màu vàng cực kỳ rõ nét.

Đây là nguồn gốc bảy chữ Phạn Lạc Thủy.

Tin tức nhanh chóng được truyền đi đã thu hút sự quan tâm của nhiều thế lực tại Thần vực, thậm chí ngay cả các gia tộc quyền quý cũng tỏ ra vô cùng hứng thú…

Kẻ nhận được tin tức và hành động đầu tiên chính là Bạch gia – gia tộc đứng thứ mười tám trong danh sách các gia tộc quyền quý.

Bởi vì Minh Trần vực thuộc lãnh thổ Bạch gia.

Mặc dù Bạch gia đã phong tỏa hết các con đường truyền tin trong thời gian nhanh nhất, nhưng bản sao của bộ bảy miếng Phạn văn này vẫn bị truyền ra ngoài.

Rất nhiều gia tộc quyền quý và các gia tộc hàng đầu đều dùng một số tiền lớn mua lại bản sao của bảy miếng Phạn văn này, cho dù Bạch gia phong tỏa có nghiêm ngặt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thủ tiêu hết những bản sao đó được.

Dù sao thì chỉ cần một bộ bản sao rò rỉ là có thể làm ra vô số bản sao khác…

Đã không thể nào truy cứu năm đó là ai mang bản sao đầu tiên ra ngoài, nhưng ban đầu Bạch gia thực sự vô cùng nổi giận vì chuyện này.

Khi các đại năng trong Thần vực có được bản sao thì đã lập tức tiến hành phá giải, nhưng khi thực sự bắt tay vào nghiên cứu, các chân thần, các đại viên mãn, các thánh nhân trong Thần vực mới phát hiện độ khó trong đó.

Có một số Phạn văn hiếm gặp tuy có vẻ kỳ quái nhưng luôn có người có thể nhìn ra một vài câu trong đó, dù sao nhờ vào kinh nghiệm truyền từ đời này đến đời khác, hiểu biết của các chân thần về Phạn văn cũng dần dần gia tăng.

Nhưng nội dung Phạn văn của bảy chữ Phạn Lạc Thủy này thì quá phức tạp, bọn họ gần như không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vấn đề nan giải này vẫn luôn làm khó các vị thần trong Thần vực, kéo dài mãi đến tận bây giờ vẫn chưa ai phá giải được.

Đa số chân thần có hứng thú với Phạn văn đều đã thử phá giải nan đề này. Dù sao, không phá giải được cũng chẳng phải việc gì mất mặt. Nhiều đại năng như vậy thử rồi, lỡ như mình thực sự phá giải được thì chẳng phải là phất lên sau một đêm hay sao?

Người lành nghề chỉ cần liếc mắt một cái là biết bộ bảy Phạn văn này là bảy Phạn văn Lạc Thủy, cho dù gã đàn ông trung niên kia không hiểu rõ về bảy miếng Phạn văn thì lão già áo trắng và chàng thanh niên chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.

Theo bọn họ nghĩ, La Chinh sẽ không cảm thấy hứng thú với vấn đề tuy nổi tiếng nhưng lại không thể nào phá giải này được mới đúng!

Nhưng cái tên khiến bọn họ ngạc nhiên như gặp phải người trời kia lại tỏ ra vô cùng hứng thú với bảy miếng Phạn văn này. Nhìn dáng vẻ kìm chế của hắn, chắc chắn là cho rằng mình nhặt được bảo vật.

Cho nên trong lòng hai người chỉ có tan vỡ và chết lặng.

Rốt cuộc là con hàng này xuất hiện từ đâu vậy, nhìn có vẻ như chẳng biết gì về Phạn văn, nhưng lại có thể thuận miệng nói ra lời giải chuẩn xác như vậy.

Thậm chí chàng thanh niên còn ôm một tia hy vọng mơ hồ, hy vọng chàng trai này chỉ đang muốn đùa giỡn chủ sạp một chút mà thôi…

“Chủ sạp, ngươi có ý định bán bảy miếng Phạn văn này không?” La Chinh híp mắt hỏi.

Điểm đặc biệt của Phạn văn chính là: ngươi không phá giải được nó thì nó không đáng một đồng, ngoại trừ lấy về thưởng thức thì chẳng có chút tác dụng nào.

Mà theo hiểu biết của La Chinh hiện tại thì trong Thần vực, Phạn văn được phá giải hoàn toàn vô cùng ít ỏi. Hắn đang tính toán làm sao dùng một số tiền thật thấp để mua về bộ Phạn văn này.

Suy nghĩ trong lòng người đàn ông trung niên kia có lẽ cũng không khác là bao so với lão già áo trắng và chàng thanh niên đứng cách đó không xa.

Người trong Thần vực mà không biết bảy Phạn văn Lạc Thủy thì đều là tay mơ trong tay mơ, gã thấy cá mắc câu, đương nhiên phải phục vụ thật tốt.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, mí mắt hé ra một chút, hờ hững liếc nhìn La Chinh, lạnh lùng cười: “Bảy miếng Phạn văn này của ta không dễ kiếm, nhưng nếu ta đã bày sạp ở đây thì đương nhiên là muốn bán, nhưng ta chỉ bán cho người biết hàng!”

“Ra giá” La Chinh cũng lười mặc cả với gã, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.

Người đàn ông giơ một tay ra, vênh váo nói: “Năm nghìn Thần Vũ tệ!”

Nghe người đàn ông trung niên nói như vậy, các chủ sạp xung quanh lập tức sợ hết hồn.

Bọn họ thấy La Chinh tỏ ra vô cùng hứng thú với bảy Phạn văn Lạc Thủy thì đều nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, ai nấy đều im lặng theo dõi La Chinh.

Nếu không phải vì quy tắc mà bọn họ đã ngầm chấp nhận trong chuyến đi này là không thể tùy ý ganh đua xen lời vào chuyện người khác thì có lẽ bọn họ đã lập tức đưa bảy Phạn văn Lạc Thủy đến trước mặt La Chinh, không cần năm trăm, không cần năm mươi, năm Thần Vũ tệ là mừng lắm rồi.

Trong lòng những chủ sạp gần đó đều đang thầm chửi đầu óc gã đàn ông trung niên có vấn đề. Cậu thanh niên này chỉ mới là chân thần cấp thấp mà thôi, có giết hắn cũng không lấy ra được năm nghìn Thần Vũ tệ, có độc ác nham hiểm thế nào đi nữa cũng không cần phải ăn cướp kiểu này.

Thực tế thì người đàn ông trung niên cũng biết La Chinh không lấy đâu ra được ngần ấy tiền, đây chỉ là hét giá một chút mà thôi, thử phản ứng của La Chinh xem sao.

Tay mơ như vậy thường sẽ tỏ vẻ phiền muộn, hoặc là thất vọng.

Nhưng vẻ mặt của La Chinh lại khiến trái tim trong lồng ngực gã đàn ông trung niên đập loạn cả lên…

Người này rõ ràng không có chút dao động nào!

“Không phải chứ, hắn thật sự có thể lấy ra mấy nghìn Thần Vũ tệ?” Người đàn ông trung niên âm thầm quan sát từng thay đổi trên mặt La Chinh.

Lão già áo trắng và chàng thanh niên vẫn lẳng lặng theo dõi bên này, hai người cũng thấp giọng trao đổi.

“Hắn thật sự muốn mua”

“Năm nghìn Thần Vũ tệ cũng không bị dọa chạy, trong tay tên này có bao nhiêu tiền?”

La Chinh khẽ nhíu mày, lập tức cười nói: “Cái giá này của ngươi có phải quá cao rồi hay không?”

Người đàn ông trung niên quan sát từng hành động cử chỉ của La Chinh, vẫn nói bằng giọng lười biếng như trước: “Thứ này ấy à, cũng không thể nói là giá cao hay giá thấp được, đối với người biết hàng thì bảy miếng Phạn văn này là bảo vật vô giá, đừng nói năm nghìn Thần Vũ tệ, cho dù là năm mươi vạn cũng đáng. Còn đối với người không biết hàng, năm Thần Vũ tệ cũng là đắt”

Gã nói lời này quả thực không sai.

Nhưng mà tiêu chuẩn biết hàng chính là có thể phá giải bảy miếng Phạn văn này…

Thật ra đối với La Chinh, năm nghìn Thần Vũ tệ không đáng là gì. Giá trị bản thân hắn bây giờ, các gia tộc bình thường không thể nào sánh được, huống chi thế giới trong cơ thể hắn còn liên tục sản xuất ra Thần Vũ tệ.

“Quá đắt” La Chinh lắc đầu.

“Cứ tự nhiên” Gã đàn ông trung niên cũng hiểu rõ tâm tư của La Chinh. Gã đang thầm tính chỉ cần La Chinh rời đi, gã sẽ lập tức hạ giá… Đừng nói năm nghìn, cho dù bán được với giá một trăm Thần Vũ tệ cũng đủ khiến gã cười đến rụng răng.

Đương nhiên gã không biết hôm nay mình đụng trúng một vị phú hào.

“Vậy được rồi, năm nghìn thì năm nghìn” La Chinh bĩu môi.

Hắn vừa thốt ra lời này, đôi mắt vẫn luôn híp lại của gã trung niên cũng trợn trừng lên, lại nhìn thấy La Chinh trở tay lấy ra một đống Thần Vũ tệ thật lớn rồi trút xuống, trái tim gã như sắp vọt ra khỏi lồng ngực đến nơi, cảm giác thế giới này bỗng trở nên huyền ảo.

Các chủ sạp xung quanh cũng há hốc miệng, ngây ngốc mà nhìn La Chinh, nhìn Thần Vũ tệ rơi ào ào…

“Đồng… đồng ý rồi?” Lão già áo trắng hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chàng thanh niên và ông ta đưa mắt nhìn nhau. Ngay khi gã đàn ông trung niên chuẩn bị bổ nhào về phía đống Thần Vũ tệ kia, hai người chợt lao tới như một cơn gió.

“Khoan đã!” Lão già áo trắng ngăn trước mặt La Chinh.

Chàng thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn gã đàn ông trung niên, vẻ mặt hung ác bặm trợn.

Đột nhiên lại có hai người nhảy ra thế này khiến La Chinh cảm thấy hơi buồn bực.

“Làm sao vậy?” La Chinh lập tức hỏi.

“Bảy miếng Thần văn này không có cái giá đó, nếu ngươi thực sự cần lão phu có thể tặng ngươi miễn phí!” Lão già áo trắng cười tủm tỉm nói với La Chinh.

Nghe được lời của lão già áo trắng, gã đàn ông trung niên tức khắc nổi cáu. Đây chính là năm nghìn Thần Vũ tệ đó, gã quát lên: “Có hiểu quy tắc hay không, sao các ngươi có thể làm như vậy! Đây là vụ mua bán giữa ta và hắn cơ mà!”

Chàng thanh niên cười lạnh lùng: “Quy tắc? Quy tắc trong thần thành Danh Kiếm là do nhà ta quyết định, nếu ngươi còn muốn làm ăn ở đây thì đừng có nói quy tắc với ta”

Gã đàn ông nghe xong thì nghẹn họng, quét mắt nhìn quần áo trang phục của chàng thanh niên kia từ trên xuống dưới, dường như nhận ra được điều gì, tức khắc không ú ớ nữa.

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận