Bách Luyện Thành Thần

Chương 2335: Vượt ải

“Đúng! Ta ở nơi đây, cho nên nghe rất rõ ràng!” Quái ngư cực lực khẳng định: “Không biết bọn chúng nghĩ ra biện pháp gì mà có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!”Nói tới đây, trong mắt quái ngư lộ ra vẻ ngóng trông.

Chỉ cần là hung vật có trí tuệ, e rằng cũng không muốn co rúc ở nơi quỷ quái này.

“Nhưng hung vật cấm địa không thể nào rời khỏi cấm địa được” Tộc trưởng Thiên Long nói, hiển nhiên ông ta cũng cảm thấy đây là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.

Đây là thường thức của Thần vực, nếu không những hung vật trong cấm địa đã chạy khắp thế giới từ lâu rồi.

“Ta cũng không biết nữa. Dù sao những đại ác ma kia cũng đang lên kế hoạch cho chuyện này” Quái ngư nói.

La Chinh lắc đầu: “Cứ mặc kệ chuyện này đã, ngươi nói xem đường rời khỏi đây ở đâu?”

Quái ngư vặn vẹo thân thể trên mặt đất, bỗng nhiên phía dưới thân thể nó mọc ra từng cái chân nhỏ. Ước chừng nó có tổng cộng hai, ba mươi đôi chân dài, giống như chân nhện, nâng toàn bộ thân thể của nó lên.

“Đi theo ta!”

Quái ngư vừa dứt lời, những cái chân nhỏ của nó bắt đầu bước đều.

Tốc độ của con quái ngư này cực nhanh, nó chạy như điên trên mặt đất.

“Chúng ta cũng xuất phát thôi” La Chinh gật đầu.

Sau đó, tộc trưởng Thiên Long và ba vị chân thần cấp cao khác cũng hóa thành một tia sáng bay vụt đi, đuổi theo con quái ngư này.

Mặc dù tốc độ của quái ngư rất nhanh, nhưng vẫn không thể so sánh được với đám người La Chinh.

Đi được một đoạn dọc theo bờ biển rất dài này, La Chinh có chút không kiên nhẫn, nói: “Ta vác ngươi bay, ngươi chỉ cần chỉ đường là được rồi”

Tuy hình thể của quái ngư không nhỏ, nhưng đối với La Chinh cũng không tính là gánh nặng.

“Ta không quen, hơn nữa cửa ra vào của bãi chăn nuôi này cũng không xa, nhiều nhất mất khoảng nửa canh giờ là đến nơi rồi” Quái Ngư không thích La Chinh hỗ trợ nó.

La Chinh đành phải thôi, tiếp tục bay theo sau nó.

Trong vòng nửa canh giờ này, La Chinh kiểm tra ký ức của Hoa Thiên Mệnh một lần nữa. Hắn khẽ cau mày.

Sau khi nhóm người Đông Phương Thuần Quân thoát khỏi những tiểu ác ma kia, tốc độ đi cũng tăng lên rất nhiều.

Trên đường, gần như họ không gặp phải sự chống cự hữu hiệu nào. Bây giờ đám người đó đã vượt qua tầng thứ tư, tiến vào tầng thứ năm của vực sâu Ma vực…

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, dù sao đó cũng là nhóm thánh nhân mạnh nhất trong Thần vực.

Có lẽ vực sâu Ma vực cực kỳ hung hiểm, nhưng thực lực của những thánh nhân này cũng rất mạnh. Chỉ cần không phải đám đại ác ma đích thân ra tay, những hung vật khác vốn không có cách nào ngăn cản được đám thánh nhân này. Bọn họ cứ thế tiến thẳng một mạch về phía trước.

Đây không phải tin tức tốt đối với La Chinh.

Nếu chỉ có một con đường thông từ tầng thứ sáu tới tầng thứ năm của vực sâu Ma vực thì xác suất mà hắn gặp phải nhóm người đó khá lớn.

Con quái ngư này dẫn bọn họ đi về phía trước khoảng nửa canh giờ thì đến bên khác của biển dung nham. Ở trước mặt bọn họ có hai ngọn Hỏa Diệm Sơn cực lớn.

Trên Hỏa Diệm Sơn này có ngọn lửa nóng rực cháy quanh năm suốt tháng, dù ở cách đó mấy chục dặm cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực cao.

“Đến cửa khẩu rồi!” Quái ngư nhìn chằm chằm Hỏa Diệm Sơn, nói.

Để tránh bị bại lộ, La Chinh và nhóm người tộc trưởng Thiên Long bay chậm lại.

La Chinh đưa mắt nhìn ra xa, hỏi: “Nơi này có bộ tộc Ác Ma canh giữ à?”

“Có!” Quái ngư nhìn chằm chằm cửa khẩu: “Hơn nữa số lượng không ít đâu!”

Con quái ngư này rất không cam tâm về số phận bị ăn lặp đi lặp lại của mình nên đã từng bày ra kế hoạch chạy trốn mấy lần, nhưng lần nào cũng thất bại.

Kết quả của thất bại thì ai cũng biết, chính là đám ác ma canh giữ nơi đây được lợi, nó trở thành món ăn ngon cho chúng.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

“Nơi này chỉ là bãi chăn nuôi của bộ tộc Ác Ma mà thôi, có quan trọng như thế không?” La Chinh hỏi.

Quái ngư bật ra tràng cười quái dị rồi nói với vẻ đau khổ: “Bộ tộc Ác Ma là một bộ tộc rất biết hưởng thụ, dục vọng ăn uống rất quan trọng đối với bọn chúng…”

Cho dù về phương diện văn hóa hay là phương diện nghệ thuật, bộ tộc Ác Ma đều cực kỳ chú trọng.

Loại chú trọng này bao gồm tất cả các mặt, đương nhiên là bao gồm cả đồ ăn ngon.

Đám ác ma chưa bao giờ nhìn thấy những thứ ở ngoài Thần vực, cho nên chúng phát triển tất cả mọi thứ trong vực sâu Ma vực đến mức cực hạn.

La Chinh lắc đầu. Hắn chỉ tiếp xúc mới ác ma có một lần, chính là ác ma Đồ Ách. Chủng tộc này có bản tính như thế nào, hắn không rõ lắm và cũng khó mà hiểu nổi.

“Nhưng lần này đã có cường giả quấy nhiễu, đám ác ma đóng quân ở đây hẳn sẽ giảm bớt. Vì thế ta mới nói đây là một cơ hội” Quái ngư lại nói tiếp, trong đôi mắt cá của nó lóe ra hào quang màu xanh lam.

“Tới gần thêm một chút đi, mọi người hãy thu hồi thần thức của mình lại, đừng có thả ra ngoài một cách bừa bãi” La Chinh dặn dò.

Nhóm tộc trưởng Thiên Long gật đầu, cố gắng hết sức giữ im lặng, đi bộ tới gần hai ngọn Hỏa Diệm Sơn kia.

Lúc chỉ còn cách đó khoảng mười dặm, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra một bên của ngọn Hỏa Diệm Sơn này có một tòa nhà mái nhọn cực lớn, trong tòa nhà này lờ mờ có bóng người ẩn hiện.

Họ dừng bước lại để dò xét một lúc, cuối cùng tộc trưởng Thiên Long nói: “Chúng ta cứ tiến lên như vậy à?”

“Chắc chắn là không được rồi!” Quái ngư lập tức phản đối.

“Sao vậy?” Tộc trưởng Thiên Long lộ ra vẻ không hiểu.

“Nếu như chưa giải quyết những ác ma này, bọn chúng có thể mau chóng triệu tập rất nhiều người của tộc bọn chúng” Trên mặt quái ngư hiện ra vẻ thận trọng: “Nếu gọi một đại ác ma tới, quá lắm là ta sẽ bị bọn chúng ăn thêm lần nữa, còn các ngươi… Ha ha, kết cục sẽ khó mà nói được”

Nghe thấy thế, trên mặt La Chinh và tộc trưởng Thiên Long đều toát ra vẻ thận trọng.

Quái ngư nhìn La Chinh và tộc trưởng Thiên Long một chút, nó biết hai người này có thực lực mạnh nhất trong năm người, sau đó nói tiếp: “Các ngươi có chắc chắn giết chết được ác ma bình thường không?”

Trong đám ác ma cũng được phân chia ra thực lực cao thấp khác nhau. Đại ác ma đứng đầu còn mạnh hơn so với thánh nhân, mà bộ tộc Ác Ma là hung vật mạnh nhất trong vực sâu Ma Vực, chúng rất hiếm khi bị chết, cho nên mỗi ác ma đều tích lũy được sức mạnh tín ngưỡng ở mức độ khá cao. Cho dù ác ma bình thường cũng ngang ngửa với chân thần đại viên mãn.

“Chỉ có thể cố gắng hết sức liều một phen” Tộc trưởng Thiên Long nói.

Mặc dù ông ta là á thánh, nhưng chung quy cũng không phải người sinh ra trong gia tộc quyền thế mà thuộc tầng lớp thấp. Nếu nói về thực lực thật sự, ông ta chưa chắc đã là đối thủ của nhóm Đông Phương Thái Thanh và Mục Huyết Dung.

“Đã như vậy, ta sẽ cố gắng làm mồi nhử một lần. Các ngươi tập kích ở sau lưng, thấy sao?” Quái ngư cười ha ha đề nghị.

Đối với quái ngư mà nói, đây chỉ là một cuộc mạo hiểm không có nguy hiểm, nhưng La Chinh và tộc trưởng Thiên Long chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi, đương nhiên áp lực sẽ khác nhau.

“Được!” La Chinh gật đầu.

Lúc trước, ác ma Đồ Ách kia được coi như một kẻ rất mạnh trong bộ tộc Ác Ma, nhưng với thực lực hiện tại của La Chinh, hắn tự đánh giá rằng mình vẫn có thể ứng phó được. Huống chi ác ma ở nơi đây chưa chắc đã lợi hại bằng Đồ Ách…

Sau khi bàn bạc xong xuôi, quái ngư bò thẳng về phía trước. La Chinh và tộc trưởng Thiên Long thì men theo một khu vực trũng ở bên cạnh, tiến lên một cách cực kỳ cẩn thận.

Về phần ba chân thần cấp cao còn lại, họ chỉ có thể đứng yên tại chỗ đợi lệnh. Ba người này chỉ đành đợi đám La Chinh thành công rồi mới cùng tiến lên.

Chỉ chốc lát sau, con quái ngư kia đã nghênh ngang xuất hiện ở dưới chân Hỏa Diệm Sơn.

(Hết tập 138)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Đối với bộ tộc Ác Ma thì việc đóng quân ở bãi chăn nuôi là một chức quan nhàn tảnChức trách của những ác ma này chính là đề phòng đám hung vật trong bãi chăn nuôi chạy mất. Nếu bên trên có lệnh xuống, mấy ác ma bọn chúng còn phải bắt đủ đồ ăn tươi sống để chuyển đi.

Quái ngư ở trong bộ tộc Ác Ma quá nhiều năm rồi, cho nên nó thực sự hiểu rất rõ chủng tộc này.

Đông Phương Thuần Quân dẫn các thánh nhân xâm nhập vào vực sâu Ma Vực, bộ tộc Ác Ma cũng bắt đầu điều người đi.

Vốn dĩ ở đây có cả thảy mười hai ác ma đóng quân, nhưng sau khi bị điều mất tám kẻ đi thì hiện giờ chỉ còn lại bốn ác ma mà thôi.

“Chốt! Ha ha, để ta xem ngươi trốn kiểu gì!”

Trong tòa nhà mái nhọn, hai ác ma đang vây quanh một bàn cờ vây lớn và đánh cờ với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Cờ vây biến hóa vô vàn, nhưng trí tuệ của bộ tộc Ác Ma cũng rất phi phàm. Gần như mỗi ác ma đều có tài đánh cờ mà người thường khó có thể so sánh được, bọn chúng cực kỳ giỏi về lĩnh vực này và cũng rất vui vẻ khi chơi cờ.

Ác ma còn lại suy nghĩ rất lâu, lúc này mới đặt một quân cờ màu đen xuống.

“Ngươi đi sai nước cờ này rồi, thật ngớ ngẩn!” Một ác ma bên cạnh cười khẩy.

Ác ma đánh cờ trừng mắt với ác ma kia rồi nói: “Đám chân thần kia có một câu nói, đó là xem cờ không nói…”

Nó mới nói được nửa câu thì ánh mắt đã nhìn lướt ra ngoài cửa, vẻ tươi cười liền hiện lên trên mặt: “Ha ha ha, xem ra hôm nay chúng ta lại có thêm đồ ăn rồi!”

Mấy ác ma khác cũng rối rít nhìn sang và thấy ngay quái ngư đang ở ngoài cửa.

Ở Thần vực có một truyền thuyết khác về con quái ngư này, trong đó nó được miêu tả là một món ăn cực kỳ ngon. Có rất nhiều chân thần trong Thần vực biết về truyền thuyết này và muốn bắt được nó trong Bắc Hải.

Cũng vì truyền thuyết ấy mà con quái ngư được sinh ra trong vực sâu Ma Vực mới trở thành món ăn trong mâm của bộ tộc Ác Ma.

Nhưng không phải ác ma nào cũng được hưởng dụng món ăn đó. Quái ngư phải dùng để biếu cho những đại ác ma, ác ma bình thường sao có phần được?

Nhưng bây giờ chính là một cơ hội cho chúng!

Ba ác ma khác nhìn thấy quái ngư, trong mắt đều toát ra vẻ thèm thuồng.

“Con cá này đúng là biết chọn thời gian. Chắc hẳn lúc trên bàn ăn nó đã nghe thấy tin tức gì đó, không thì nó đã chẳng toan tính trốn chạy ngay vào thời điểm này” Một ác ma cười khà khà, nói.

Bốn ác ma nhìn thoáng qua nhau rồi lập tức tranh giành xông ra khỏi tòa nhà mái nhọn.

Quái ngư vẫn tiến tới với phong thái cực kỳ nghênh ngang, dù thấy rõ đám ác ma kia bổ nhào về phía mình nhưng lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Thậm chí nó còn lùi sang bên phải mấy bước, như vậy sẽ tạo điều kiện cho La Chinh và tộc trưởng Thiên Long ra tay dễ dàng hơn.

“Lão Lục, lần này nó thuộc về ta nhé?” Ác ma chạy dẫn đầu la lớn.

“Vớ vẩn, hai thần kỷ nguyên trước con quái ngư này chạy trốn, không phải ngươi từng ăn một lần rồi à? Ông đây chưa bao giờ được ăn miếng nào!” Ác ma theo sát phía sau cả giận nói.

“Ai cướp được thì là của người đó!” Một ác ma khác nói.

Tên ở cuối cùng không hề lên tiếng, hiển nhiên là nó chấp nhận quy tắc này.

Khoảng cách giữa bốn ác ma và quái ngư càng lúc càng gần, quái ngư cũng tăng tốc bước chân lui lại phía sau, càng ngày càng tới gần một khu vực trũng.

“Các vị đại ca… Các đại ca có thể cho ta nói một câu được không?” Sau khi lùi lại được một đoạn, quái ngư bỗng nhiên lên tiếng.

Thế nhưng mấy ác ma này hệt như sói đói xuống núi, đâu có thời giờ rảnh mà nghe món ăn thơm lừng trước miệng mình nói nhảm? Huống chi món ăn này còn phải tranh đoạt mới tới miệng được.

Quái ngư thấy đám ác ma nhào tới thì kinh ngạc thốt lên: “Các ngươi còn chưa ra tay sao?”

Nếu nó bị ăn thật thì lần mạo hiểm này của nó cũng coi như kết thúc công cốc, đương nhiên nó sẽ không vui rồi.

Nghe tiếng gọi này, trong mắt bốn ác ma thoáng hiện vẻ khó hiểu.

Con quái ngư này còn có người giúp đỡ nữa sao? Đám súc sinh trong bãi chăn nuôi này định tạo phản à?

Trong lúc đám ác ma đang ngờ vực, có hai bóng người bay vụt từ chỗ trũng ra.

“Vụt!”

Trường kiếm trong tay La Chinh bỗng nhiên lóe lên, vẽ ra một ánh kiếm màu bạc.

Lần trước, khi hắn đối mặt với Đồ Ách, hắn gần như không hề có lực chống trả. Sức mạnh khủng khiếp của ác ma vẫn lưu lại ấn tượng rõ nét trong lòng La Chinh.

Lần này, hắn vừa ra tay là dùng hết toàn lực để ứng phó, không hề nương tay một chút nào!

“Người, loài người ư?”

Trên khuôn mặt của ác ma dẫn đầu lộ ra vẻ kinh hãi.

Dù sức tưởng tượng của chúng có phong phú tới đâu thì cũng không thể nghĩ tới chuyện có chân thần loài người xuất hiện ở đây…

Nhưng sự kinh hãi của nó chỉ duy trì khoảng nửa hô hấp, một ánh kiếm màu bạc đã cắt đứt cổ nó, cái đầu lâu to lớn rơi từ trên thân thể nó xuống đất.

Tộc trưởng Thiên Long – người ra tay cùng lúc với La Chinh – cũng thầm giật mình khi thấy hắn chém ra nhát kiếm này.

E rằng dù ông ta có hóa thành Thần Duyên Ngũ Linh Thể thì cũng chẳng thể đỡ nổi nhát kiếm ấy!

Lúc này không phải thời điểm phân tâm, cánh tay tộc trưởng Thiên Long giơ lên, một luồng đạo uẩn ngũ hành dày đặc khuếch tán ra.

“Ngũ Linh Trấn Áp!”

Tộc trưởng Thiên Long cũng giống La Chinh, dùng hết toàn lực trong lần ra tay đầu tiên.

Một luồng hào quang ngũ sắc bỗng nhiên chiếu từ trên không trung xuống, mang đến một áp lực cực lớn bao trùm phạm vi mấy trăm trượng.

“Ầm ầm!”

Tất cả mọi thứ trong phạm vi bao phủ của luồng hào quang này đều phải nhận áp lực cực lớn.

Mặt đất mau chóng bị rạn nứt, hóa thành bột mịn…

Ngay cả đám ác ma cũng phải gánh chịu áp lực ấy, khó mà chạy thoát khỏi luồng hào quang ngũ sắc này được.

La Chinh sao có thể buông bỏ cơ hội ấy?

Hắn lập tức xoay người, trường kiếm trong tay bỗng nhiên đâm ra một nhát.

“Vèo vèo vèo!”

Ba ánh kiếm màu bạc xé gió bay vụt ra, bắn thẳng về phía đám ác ma.

Hai trong ba ác ma không tránh kịp, bị ánh kiếm xuyên thẳng qua đầu.

Ác ma còn lại thì cực kỳ nhanh nhẹn, nó cố gắng chống lại hào quang ngũ sắc và tránh né nhát kiếm của La Chinh, vội vàng lùi về phía sau.

“Tên loài người đáng chết!” Nó vừa chửi mắng vừa giơ tay lên.

Bên cạnh cánh tay của nó có một cái đầu lâu nhỏ tinh tế.

“Ngăn nó lại! Nó định thông báo với những ác ma khác đấy!” Quái ngư đã trốn vào bên trong khu đất trũng thấy cảnh này liền thét to cảnh báo.

Ánh mắt La Chinh trầm xuống, đôi cánh sét sau lưng lập tức thành hình!

“Đoàng!”

Một tiếng sấm to vang lên, La Chinh bay vút về phía tên ác ma kia, trường kiếm trong tay bổ thẳng từ trên xuống.

Nhưng lúc này, đầu lâu nhỏ trên cánh tay của ác ma chợt sáng lên, nó vội hét: “Bãi chăn nuôi có loài người…”

“Phập, phập!”

Trường kiếm của La Chinh bổ từ trên đầu xuống, gần như chém tên ác ma thành hai nửa. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng rút trường kiếm ra, đâm thêm một nhát nữa vào cái đầu lâu nhỏ kia.

“Ầm!”

Đầu lâu nhỏ bị mũi kiếm của La Chinh đâm cho nổ tan tành.

La Chinh và tộc trưởng Thiên Long liên thủ với nhau, chỉ trong giây lát đã giết chết cả bốn tên ác ma này, có thể nói là nhanh tới cực điểm.

Nhưng sắc mặt của họ cũng không khá khẩm cho lắm, bởi tên ác ma kia đã truyền tin tức ra ngoài!

“Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể, những ác ma khác muốn tới đây cũng phải mất một chút thời gian!”

Quái ngư thì ngược lại, nó cực kỳ vui vẻ. Nó không ngờ thực lực của hai người này lại mạnh tới vậy.

Có lẽ, lần này nó có thể chạy thoát thành công!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận