Bách Luyện Thành Thần

Chương 2339: Nhân loạn mà chạy

Gia Lục không hề quan tâm đến động tĩnh ở phía La Chinh mà chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào cánh cửa truyền tốngKhi Đông Phương Thuần Quân vừa dẫn theo các vị thánh vượt qua đường hầm truyền tống, giọng nói hùng hồn của Gia Lục đã vang lên: “Các vị tướng sĩ! Đến lúc rồi!”

Quanh thân hàng ngàn sứ ma vực sâu chợt phóng ra ánh sáng vàng rực rỡ, chúng ùn ùn lao về phía trước.

Vầng sáng vàng này có thể bảo vệ chúng trước sức mạnh của đạo uẩn thần thông!

Tuy thực lực của đám sứ ma vực sâu này không đủ để đối đầu với thánh nhân, thậm chí còn không bằng cả chân thần đại viên mãn, nhưng chúng có thiên phú đặc biệt, muốn giải quyết chúng cũng cực kỳ khó nhọc.

Đông Phương Thuần Quân vừa bước ra đường hầm truyền tống đã thấy được cảnh tượng này, gương mặt lập tức đanh lại. Ánh mắt ông ta hướng về phía xa xa bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người đại ác ma Gia Lục.

“Các vị đại viên mãn, đám sứ ma vực sâu này giao cho các ngươi xử lý! Còn những người khác thì đi giết ác ma! Mục Hải Cực, Lãnh Diệu, Đường Lôn, đi theo ta!”

Trong nội bộ liên minh các gia tộc quyền thế cũng chia thân sơ, Mục Hải Cực, Lãnh Diệu và Đường Lôn là ba người Đông Phương Thuần Quân tín nhiệm nhất!

Sau khi hạ lệnh, ba thánh nhân lập tức nhảy lên và hóa thành ba tia sáng bay vụt về phía Gia Lục.

Lúc bọn họ bay ngang qua đồng bằng Tuyệt Vọng, mấy chục con chim khổng lồ trên bầu trời đều tập trung lại hòng ngăn chặn họ, nhưng chúng còn chưa kịp tới gần thì đã hóa thành một trận lửa cháy, kèm theo đó là một loạt tiếng kêu thê lương rồi cuối cùng rơi xuống.

Đường Lôn chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, những con chim khổng lồ này căn bản không đủ tư cách ngăn cản bọn họ.

Gia Lục vẫn đứng bất động một chỗ, lạnh lùng nhìn ba thánh nhân đang lao thẳng về phía mình.

Thời khắc này, nhóm người Mục Huyết Dung đã hóa thành một đường sáng màu máu, xông tới đồng bằng Tuyệt Vọng.

Khi vừa mới bước chân vào đồng bằng, Mục Huyết Dung liền cảm nhận được sức sống trong cơ thể mình đang nhanh chóng giảm xuống.

Có điều, nàng ta đã tu luyện đến tận cảnh giới này rồi, sức sống trong cơ thể đã dư thừa đến cùng cực, tốc độ giàm bớt như này cũng chẳng đáng là gì…

“Roẹt!”

Kèm theo một âm thanh giòn giã, một sứ ma vực sâu đã bị chém thành hai nửa.

Thực lực của đám sứ ma vực sâu này không thể chống lại đại viên mãn, nhưng chúng không sợ thần thông nên chỉ có thể giết chết từng con một.

Đông Phương Thái Thanh thong thả cất bước, bàn tay sắt tiện tay quơ sang bóp chặt một cái, đầu của một sứ ma vực sâu lập tức nổ tung.

Những chân thần đại viên mãn khác cũng đồng loạt ra tay!

Các á thánhvà thánh nhân còn lại thì dứt khoát lướt qua đám sứ ma vực sâu này, mục tiêu của bọn họ là đoàn quân ác ma kia.

Đông Phương Thuần Quân đứng thẳng trước mặt Gia Lục.

Dưới sự đối lập về hình thể, đôi bên giống như voi và ruồi muỗi, độ chênh lệch rất lớn.

Thế nhưng, một bên là tồn tại mạnh nhất trong nhân loại, bên còn lại là sự tồn tại mạnh nhất trong ác ma.

Vậy mà sắc mặt Đông Phương Thuần Quân vẫn bình tĩnh như trước: “Hãy để ta nắm giữ vực sâu Ma vực, bộ tộc Ác Ma các ngươi vẫn là bá chủ nơi này”

Gia Lục nhìn chằm chằm ba Thánh Nhân trước mắt, ánh mắt giống như đang nhìn ba con sâu nhỏ bé.

Nghe Đông Phương Thuần Quân nói như vậy, Gia Lục cười phá lên: “Vực sâu Ma vực vốn thuộc về tộc Ác Ma bọn ta, ngươi cảm thấy ta sẽ cho phép các ngươi nắm giữ nơi này à?”

“Ta chỉ muốn mượn dùng sức mạnh của vực sâu Ma vực mà thôi, tất cả những thứ khác ta sẽ không can thiệp” Đông Phương Thuần Quân tiếp tục nói.

Gia Lục như đang nghe một câu chuyện cười cực kỳ hoang đường: “Sức mạnh của nơi này vĩnh viễn chỉ thuộc về tộc Ác Ma, nhân loại các ngươi… chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”

Đông Phương Thuần Quân nhìn đại ác ma trước mặt mình, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Vậy ngươi có thể nếm thử sức mạnh của con sâu cái kiến một chút”

Vừa dứt lời, ông ta lập tức ra tay!

“Vù!”

Một luồng đạo uẩn đặc biệt khuếch tán ra từ tay Đông Phương Thuần Quân, tạo thành thật nhiều bùa chú. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ bùa chú lại tập trung vào cùng nhau, hóa thành một thanh bảo kiếm màu vàng.

“Thanh kiếm này!”

Ánh mắt Đường Lôn và Mục Hải Cực đều đổ dồn về đây.

Đông Phương Thuần Quân rất hiếm khi sử dụng vũ khí, thanh kiếm này ẩn chứa uy năng cực kỳ kinh khủng, mà đạo uẩn kết nối với nó cũng vô cùng phức tạp, thậm chí ngay cả hai vị thánh nhân ở đây cũng không thể nhìn thấu.

“Ta không có hứng thú nếm thử sức mạnh của con sâu cái kiến! Chết đi!”

Gia Lục trở tay một cái, trong tay đã hóa ra một quả cầu khổng lồ màu đen, đánh thẳng vào đầu ba Thánh Nhân.

“Hừ!”

Đường Lôn hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa từ dưới chân ông ta bốc lên cuồn cuộn, toàn thân đã hoàn toàn tiêu biến, hóa thành một người lửa thuần chất.

“Hỏa Thế Bất Diệt!”

Sau khi hóa thành Hỏa Thế Bất Diệt, Đường Lôn vung hai tay lên, một ngọn lửa điên cuồng xoay tròn bất chợt nổ tung.

Mục Hải Cực biến ra một thanh kiếm màu đen tuyền, đạo uẩn cực kỳ mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng như dời non lấp biển, sau đó chém thẳng về phía Lục Gia.

Một thánh nhân xuất thủ thôi là đã có uy thế hủy thiên diệt địa, đừng nói chi đến ba Thánh Nhân này đều là những người mạnh nhất trong Thần Vực…

“Ầm ầm!”

Trong khoảnh khắc khi đòn tấn công của Đường Lôn và Mục Hải Cực chạm đến Gia Lục, năng lượng được ngưng tụ đến mức đặc quánh.

Cho dù pháp tắc không gian của vực sâu Ma Vực đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhưng giờ khắc này, không gian xung quanh vẫn bắt đầu sụp đổ một cách điên cuồng.

***

Trên đồng bằng Tuyệt Vọng, liên minh các gia tộc quyền thế và ác ma đánh đến quên trời quên đất. Còn ở bên này, ác ma thống lĩnh đối diện La Chinh đã chia làm hai nửa.

Tộc trưởng Thiên Long kinh ngạc nhìn La Chinh, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Từng luồng đạo uẩn và uy năng từ xa lan tới không hề ảnh hưởng tới tộc trưởng Thiên Long.

Lúc trước La Chinh đạp nát Hắc Hỏa chỉ với một cú giẫm đã thể hiện thực lực rất mạnh. Ngay cả tộc trưởng Thiên Long cũng không thể chiến thắng tên ác ma thống lĩnh có thực sánh ngang với những á thánh đỉnh cao như này, vậy mà lại bị một kiếm của La Chinh giết chết.

Trong nhát kiếm của La Chinh vừa chém ra ẩn chứa đạo uẩn cực kỳ phức tạp, giống như tích tụ mấy trăm loại thần đạo. Trong phút chốc, tộc trưởng Thiên Long còn cho rằng mình hoa mắt sinh ra ảo giác.

“Đi thôi” Ánh mắt La Chinh quét ngang qua đồng bằng Tuyệt Vọng.

“Vù!”

Nhân lúc hỗn loạn, thậm chí hắn còn để ý thấy Hoa Thiên Mệnh đang chiến đấu kịch liệt với sứ ma vực sâu.

“Tha thứ cho ta không thể cùng ngươi xông pha vực sâu Ma vực” La Chinh thầm nghĩ.

Hắn lập tức thả quái ngư ra, nhóm người đi vòng qua đồng bằng Tuyệt Vọng, bay về phía cảnh cửa không gian khổng lồ.

Nhìn tình thế của liên minh các gia tộc thì e là lúc này bọn họ khó mà chú ý tới đoàn người La Chinh.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi tới trước cánh cửa không gian.

Đúng lúc này, Mục Huyết Dung vừa chém chết mấy con sứ ma vực sâu bất chợt nhìn thấy La Chinh, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin.

“La Chinh? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?”

Có lẽ đã chú ý tới ánh mắt của Mục Huyết Dung, thời điểm bước chân vào cánh cửa không gian, La Chinh chợt quay đầu lại mỉm cười với nàng ta.

Mục Huyết Dung thấy lòng lạnh toát, nàng ta có ý muốn bắt La Chinh lại, nhưng suy nghĩ kỹ thì thực lực của nàng ta bây giờ không phải đối thủ của La Chinh, mà các trưởng bối trong tộc thì đang chiến đấu ác liệt với ác ma trong đồng bằng Tuyệt Vọng…

Đây là cơ hội ngàn năm có một, cứ thế để hắn chạy thoát sao?

Nhưng ngay khi La Chinh thong dong bước vào cánh cửa không gian thì cánh cửa không hề phản ứng lại, nó đã mất đi tác dụng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận