Bách Luyện Thành Thần

Chương 3308: Văn minh lạnh lùng

Hhời điểm ở Thập Tam Trọng Thiên, Phượng Ca đã trả lại đồ trong không gian Tu Di của mình cho La ChinhSau đó tới Thập Tứ Trọng Thiên, tiến vào Ám Vực, La Chinh từng trả lại cho nàng hai ngọn nến.

Lúc đó Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả, đã có thể sử dụng Vô Lượng Thiên Quang một cách thành thạo, nhưng lại không dùng được ngọn nến, sau đó La Chinh bảo giữ để sau này có thể dùng tới, nàng cũng không nghĩ nhiều, cứ thế cất giữ.

Nhưng trong Ám Vực của Thập Tứ Trọng Thiên, ngọn nến này lại chưa từng được sử dụng.

Bây giờ Phượng Ca đột nhiên nhớ ra việc này, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, một khung vuông màu xanh lam chợt phát sáng, một ngọn nến bay ra khỏi không gian Tu Di.

“Phụt!”

Ngọn lửa trong tay nàng lướt nhẹ qua ngọn nến, ngọn nến đã được thắp sáng.

Cây “nến hồn” này vô cùng đặc biệt, một khi bị châm lên sẽ cực kỳ khó tắt, cho dù đặt ở trong biển chân ý cũng sẽ không vụt tắt!

Khoảnh khắc ngọn nến được đốt lên, cánh tay Phượng Ca đã vung lên, mạnh tay ném ngọn nến đã được thắp sáng ra ngoài.

Thân thể này của Phượng Ca có sức mạnh rất lớn, đừng nói ném lên cao mấy trăm trượng, cho dù là mấy ngàn mấy vạn trượng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Hử?”

Trong đám mây linh hồn phát ra một âm thanh kỳ quái, bàn tay khổng lồ giữ lấy Phượng Ca đột nhiên dùng sức, Phượng Ca bị đè ép, hét thảm một tiếng như muốn ngất đi.

Trước kia La Chinh từng bảo nàng luyện hóa một số lượng lớn Phạt Thể Cương Ngọc, nếu không dưới cái bóp này, chỉ sợ thân thể Thuần Khiết Giả đến từ Thập Tam Trọng Thiên của nàng đã nát nhừ.

Một bàn tay khổng lồ khác trong đám mây linh hồn thò tới, muốn bắt lấy ngọn nến, tốc độ không hề chậm trễ.

“Đừng!”

Phượng Ca cảm thấy xương cốt toàn thân như đang vỡ vụn, dù thân thể này chỉ giống như một bộ “áo giáp” bảo vệ linh hồn của nàng nhưng cảm giác trong thân thể truyền tới vô cùng rõ ràng, nỗi đau đớn khi xương cốt bị bóp nát không khó để tưởng tượng.

Nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm ngọn nến…

“Hỏng rồi!”

La Chinh nhìn thấy ngọn nến, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng.

Nhưng thấy bàn tay khổng lồ kia chộp thẳng về phía ngọn nến, tâm trạng hắn cũng chùng xuống.

Nhưng trong thoáng chốc, La Chinh đã đưa ra quyết định!

“Vù!”

Hắn từ trên cầu thang bay vọt xuống dưới.

Lúc này bàn tay khổng lồ và ngọn nến kia cũng đã bay lên tới độ cao ba trăm trượng, cách căn phòng nhỏ không xa, La Chinh vừa bay xuống đã giành trước bắt lấy ngọn nến trong tay, đồng thời mũi chân giẫm lên mu bàn tay khổng lồ.

Hắn lại xoay người bay vọt lên, mượn sức bật trở về cầu thang, sau đó tay chân cùng lúc hoạt động, nhanh chóng đi lên căn phòng nhỏ hình chóp.

“Ù ù!”

Trong đám mây linh hồn phát ra tiếng kêu tràn đầy phẫn nộ.

Đôi mắt to màu xanh thẫm kia tỏa ra cảm xúc phẫn nộ che trời lấp đất.

Những linh hồn và dương hồn trong Hồn thành đều rùng mình lạnh toát. Đối mặt với sự phẫn nộ này, bọn họ không có năng lực phản kháng, lập tức bị dọa vỡ mật.

Bàn tay khổng lồ vừa thò ra lập tức tiện đà chộp về phía La Chinh.

Thấy bàn tay khổng lồ sắp tóm được mình, một cánh tay của La Chinh đột nhiên bùng nổ lực linh hồn, lao lên bậc thang được một đoạn, sau đó lăn vào căn phòng nhỏ hình chóp.

Quái vật trong đám mây linh hồn vẫn không cam lòng, bàn tay khổng lồ tiếp tục vươn ra, muốn bắt La Chinh ra khỏi căn phòng nhỏ hình chóp.

Nhưng bàn tay khổng lồ vừa vươn tới cửa căn phòng nhỏ hình chóp thì một bức tường vô hình đã ngăn chặn nó ở bên ngoài.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Bàn tay khổng lồ đập vào cửa căn phòng nhỏ hình chóp ba lượt, tấm chắn vô hình không có gì biến hóa, cuối cùng nó mới không cam lòng thu tay lại.

La Chinh không rảnh quan tâm bàn tay khổng lồ bên ngoài, hắn cầm ngọn nến, châm nhẹ một cái vào miệng hũ vàng.

“Ù…”

Miệng hũ vàng bùng lên một ngọn lửa, ánh sáng trong căn phòng nhỏ hình chóp lại bùng lên.

“Ù…”

Trong đám mây linh hồn, đôi mắt màu xanh thẫm kia hiện lên vẻ buồn bực, sau đó dần dần nhắm lại, cánh tay khổng lồ đang bóp chặt Phượng Ca cũng buông lỏng rồi nhanh chóng trở về đám mây linh hồn.

Những linh hồn màu vàng nhạt kia cũng đồng loạt lao thẳng về phía đám mây linh hồn, những linh hồn khác thì chui vào mặt tường hoặc là mặt đất.

“Ầm ầm ầm…”

Cổng lớn Hồn thành chầm chậm mở ra.

Dương hồn các tộc đến từ thế giới mẹ đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ thế nào, cổng lớn Hồn thành cũng mở ra rồi…

Sau khi cửa mở, bên trong Hồn thành vô cùng an toàn, vô số năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện.

Nhưng các dương hồn ở đây cũng có bóng ma tâm lý, đều nhao nhao chạy ra khỏi Hồn thành.

“Phượng Ca điện hạ!”

Đám người Lý Bôi Tuyết, Lưu Hận, Tần Hoa chạy thẳng tới chỗ Phượng Ca.

Lý Bôi Tuyết xoay người dò xét, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Phượng Ca điện hạ chỉ ngất đi mà thôi, không có gì đáng lo ngại, chúng ta đưa nàng ra khỏi Hồn thành trước!”

Nàng nói như vậy là nói cho La Chinh nghe.

Tất cả mọi người đều hiểu Hồn thành trở nên hỗn loạn như vậy chín mươi chín phần trăm là do La Chinh gây ra.

Lý Bôi Tuyết không biết La Chinh phát hiện cái gì ở trên đó, nhưng đều là người trong Thiên Cung, đương nhiên nàng đứng về phía La Chinh. Huống chi sau khi Hồn thành đóng cửa, rất nhiều dương hồn Thiên Cung đều khá may mắn, ngoại trừ Phượng Ca bị thương thì không có một dương hồn nào bỏ mạng…

Đương nhiên nàng hy vọng La Chinh có thể khám phá được gì đó trên đỉnh Hồn thành chứ không phải vì lo lắng cho Phượng Ca mà chạy xuống.

Giọng nói của Lý Bôi Tuyết từ dưới truyền lên, lúc này La Chinh mới thở phào một hơi.

Nếu bởi vì một sai lầm của hắn mà hại chết Phượng Ca, làm sao hắn có thể yên lòng?

Hắn đứng trong căn phòng nhỏ hình chóp, ôm hũ vàng đánh giá một hồi.

Bàn và thảm trong căn phòng nhỏ hình chóp đều đã biến thành tro bụi, vừa nhìn đã thấy không có vật nào đặc biệt, chỉ còn lại cái hũ vàng trong tay hắn…

“Chẳng lẽ cái hũ vàng này chính là chìa khóa điều khiển việc đóng cửa mở cửa của Hồn thành?” La Chinh thất vọng hỏi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lại rất bình tĩnh.

Cho dù ông tràn ngập chờ mong đối với căn phòng nhỏ hình chóp, nhưng ông cũng biết đây là chuyện bình thường.

Thật ra Nguyên Thủy Thiên Tôn đã từng thăm dò những di tích như vậy vài lần.

Ví dụ như “Tận Cùng Của Thiên Vân Thủy Lộ”, ví dụ như căn nhà xám trắng trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, mấy thứ này tuyệt đối không phải do tộc Nguyên Linh tạo ra, mà văn minh trong Bỉ Ngạn cũng không có năng lực này, chỉ có thể là do văn minh Khoảnh Khắc để lại.

Nhưng dường như văn minh Khoảnh Khắc không có bất cứ ý tưởng gì, cũng không có tình cảm chi. Bọn họ không để lại bất cứ dấu vết và thông tin gì trong di tích, chuyện này có vẻ không bình thường…

Sau khi tiến vào Bỉ Ngạn, rất nhiều văn minh trải qua một khoảng thời gian đều vô cùng thất vọng về Bỉ Ngạn, không diệt trừ tất cả sinh linh thuộc văn minh thì cũng tự sát tập thể.

Nhưng trước lúc tiêu diệt, bọn họ sẽ xây dựng thần miếu, để lại thông tin hay gì đó… Đây chính là minh chứng cho sự tồn tại của mỗi một văn minh.

Nhưng văn minh Khoảnh Khắc lại không để lại bất cứ thứ gì, di tích bọn họ để lại đều có một phong thái lạnh lùng kiểu bọn ta từng tồn tại, bọn ta không cần các ngươi hiểu, các ngươi cũng không có tư cách tìm được bọn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận