Bách Luyện Thành Thần

Chương 3395: Chấp Bút Giả

“Những thành viên khác của tộc Tử Vân?”La Chinh thận trọng suy nghĩ!

“Đúng vậy!”

Giọng của Ô Đãng có phần nôn nóng.

“Hẳn là chết hết rồi” La Chinh nói với vẻ mặt dửng dưng.

“Ngươi nói bậy!”

Trong các chủng tộc Bỉ Ngạn, sức chiến đấu của tộc Tử Vân không đáng nhắc tới, nhưng lại có ưu thế là có thể đi lại tự nhiên trong bức tranh bất hủ. Cho dù trang đầu tiên xảy ra bất cứ biến cố gì, ai chết cũng không thể nào là người tộc Tử Vân chết.

“La Chinh huynh, sao trang đầu tiên lại có người chết?” Phi Dục cũng hỏi.

“Đúng, ta chưa bao giờ nghe nói có người chết ở trang đầu tiên” Bên cạnh cũng có vài sinh linh Bỉ Ngạn phụ họa.

Thấy các sinh linh Bỉ Ngạn vây tới đây, La Chinh thản nhiên đáp: “Nếu đã không tin thì cần gì phải hỏi ta?”

“Xem ra không dùng một chút thủ đoạn thì ngươi sẽ không nói chuyện tử tế” Ô Đãng đã mất hết kiên nhẫn.

Tại bề mặt đồng thau, tộc Tử Vân và La Chinh đã có chút xích mích, Ô Đãng và các thành viên tộc Tử Vân vốn không định buông tha cho La Chinh.

Nhưng sau khi A Hỏa ra mặt, ngay cả Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân cũng trợn tròn mắt. Nhìn thái độ của A Hỏa, nếu tộc Tử Vân thật sự giết chết La Chinh trong bức tranh bất hủ, chắc chắn A Hỏa sẽ không tha cho bọn chúng. Vì thế trước lúc tiến vào bức tranh bất hủ, Hô trưởng lão của tộc Tử Vân đã dặn dò không được ra tay với La Chinh.

Ô Đãng vốn đã ghen tị với La Chinh, tuy đã bị Hô trưởng lão cảnh cáo nhưng bây giờ vẫn muốn cho người này nếm mùi đau khổ.

Thấy Ô Đãng bắt đầu tới gần mình, hai tay La Chinh khẽ nâng lên, bày ra tư thế phòng ngự.

La Chinh cũng không định dễ dàng buông tha cho tộc Tử Vân, nhưng hắn còn chưa biết cơ chế của bức tranh bất hủ, đương nhiên sẽ không tự làm khổ mình ngay tại chỗ này.

Ô Đãng định ra tay, La Chinh cũng không sợ hãi.

Vào thời điểm này, sinh linh Bỉ Ngạn thứ hai đột nhiên xuất hiện, đó là một thành viên tộc Tam Mục. Tộc nhân tộc Tam Mục này khá may mắn, có thể sống sót dưới sự tàn sát của Trùng Mạc.

“Phi Dục, ngươi không sao à?”

Tộc nhân tộc Tam Mục này tuy sống sót nhưng cũng giống như La Chinh, thấy trong trang đầu tiên khắp nơi đều là màu đen, đâu đâu cũng có thi thể bị Trùng Mạc xé nát khiến hắn ta kinh hoàng sợ hãi.

“Là Khoái Kiếm! Đương nhiên ta không sao, sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ…” Phi Dục nhìn thấy tộc nhân nhà mình thì rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy lời của Khoái Kiếm lại lập tức cả kinh.

Thật ra Phi Dục cũng hiểu đôi chút về La Chinh, cậu cảm thấy La Chinh sẽ không nói dối. Nhưng tộc Tử Vân trong trang đầu tiên đều đã chết hết, việc này quá khó tin. Lúc này Khoái Kiếm đột nhiên quan tâm đến an nguy của mình, chứng tỏ trang đầu tiên của bức tranh bất hủ đã xảy ra chuyện lớn.

Ô Đãng cũng dừng bước, nhìn chằm chằm Khoái Kiếm.

“Trang đầu tiên xuất hiện Trùng Mạc, hơn nữa còn không chỉ một con mà là rất nhiều con. Đã có rất nhiều người chết, Tề ca cũng bỏ mạng…” Khoái Kiếm bi thương nói.

“Cái gì!”

Tất cả các sinh linh Bỉ Ngạn ở đây, kể cả Ô Đãng, đều lập tức kinh hãi. Một con Trùng Mạc đã cường đại tới mức đáng sợ, nhiều con Trùng Mạc có ý nghĩa thế nào bọn họ đều rất rõ ràng. Lần này thì bọn họ đã tin La Chinh không nói dối…

Ô Đãng vội vàng hỏi: “Tộc Tử Vân ta thì sao?”

Khoái Kiếm lắc đầu: “Không rõ lắm, dọc đường ta có nhìn thấy ba thi thể của tộc nhân tộc Tử Vân”

“Ba người…”

Ô Đãng đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.

Lần này tộc Tử Vân phái tới tổng cộng năm người, đã có ba người bị Trùng Mạc giết chết, người còn lại sợ là lành ít dữ nhiều.

Ô Đãng đã như vậy, suy nghĩ trong lòng các sinh linh Bỉ Ngạn khác cũng chẳng khác là bao…

Sau khi Khoái Kiếm tiến vào đài cao hình tròn, cũng có vài sinh linh Bỉ Ngạn lục tục tiến tới, bọn họ mang theo càng nhiều tin tức từ trang đầu tiên, đương nhiên cũng xác nhận lời kể của La Chinh và Khoái Kiếm.

Sinh linh Bỉ Ngạn trong trang đầu tiên tổn thất nặng nề, cuối cùng chỉ có hơn bốn mươi sinh linh Bỉ Ngạn hội tụ tại đài cao hình tròn, con số này quá thấp so với lúc trước.

Bởi vì có quá nhiều người chết, cho nên bầu không khí trên đài cũng trở nên nặng nề. Ngoại trừ trao đổi đơn giản, đại đa số đều không hé răng nửa lời. Trang đầu tiên xảy ra nguy hiểm như vậy, trang thứ hai sẽ càng đáng sợ, bọn họ khó mà sống sót trở về.

Âm thanh sàn sạt kỳ quái vang lên bên tai mọi người. Trước đài cao đột nhiên xuất hiện một sợi dây nhỏ, sợi dây không ngừng múa may quay cuồng, sau đó biến thành một cánh cửa.

“Cánh cửa này… không phải là bức tranh sắp hiện ra chứ?” La Chinh không biết nói gì.

“Đúng là có phỏng đoán này” Nguyên Thủy Thiên Tôn tán thành.

Hình thái của bức tranh bất hủ cực kỳ đặc biệt, chuyện bức tranh bất hủ nằm trong Hỗn Độn hay nằm trong thế giới Huyền Lượng vẫn chưa có kết luận, ai là người phóng ra các đường vẽ của bức tranh lại càng hư vô mờ mịt.

Tại không gian mà La Chinh không quan sát tới, một cây bút khổng lồ đang không ngừng vẽ lên trang thứ hai của bức tranh bất hủ. Sau khi vẽ ra cánh cửa, cây bút kia lại không ngừng kéo dài, vẽ ra một con đường vừa nhỏ vừa dài. Đến khi kéo dài một khoảng cách nhất định, con đường này nối liền với một khu vực khác, mà khu vực này lại là một mê cung do những đường vẽ tạo thành.

“Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần vẽ một con đường nối liền để mê cung không bị đứt đoạn là được” Mặt khóc trong không gian kia lên tiếng nhắc nhở.

“Vậy dứt khoát kéo hắn xuống khỏi bức tranh bất hủ, đưa thẳng tới đây là được rồi?” Mặt cười hỏi ngược lại.

“Như vậy có quá…” Mặt khóc thoáng do dự, nhưng nó thật sự đang cân nhắc phương án này.

Mặt cười cười lạnh: “Chúng ta thân là Chấp Bút Giả, làm như vậy là tối kỵ. Nếu trực tiếp giúp hắn đi qua, hậu quả sẽ không lường trước được, ngươi chịu nhưng ta không chịu!”

Mặt cười và mặt khóc là hai linh hồn độc lập của một sinh linh, người trong tộc chúng đều là hai linh hồn trong một thể xác, từ cuộc đối thoại này cũng có thể nhìn ra mâu thuẫn nội tâm của một Chấp Bút Giả cô độc.

“Nếu hắn chết giữa đường thì chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?” Mặt khóc lo lắng hỏi.

“Mười tám khắc ấn tập trung hết vào người hắn, nếu còn thất bại, chứng tỏ số mệnh của chúng ta đã là như vậy, không thể trách được ai” Mặt cười quả quyết nói.

Cây bút kia lại kéo một đường dài, dần dần dung nhập vào tầng cao nhất của bức tranh bất hủ. Trong khu vực này có một cơn lốc xoáy màu đen, từ góc độ của không gian này có thể phát hiện sâu trong lốc xoáy có một đốm sáng màu trắng.

Lốc xoáy màu đen xuất hiện tại “trang thứ ba” của Bình Dịch Thiên, nhìn từ Bình Dịch Thiên thì là màu trắng nhưng ở trong bức tranh bất hủ thì là màu đen.

Sau khi Chấp Bút Giả kéo dài đường vẽ vào trong lốc xoáy màu đen, đường vẽ giống như một sợi dây thừng có thể lôi kéo, cứ thế bị kéo vào trong lốc xoáy, đài cao hình tròn ở dưới đáy bắt đầu chuyển động chầm chậm, cánh cửa kia cũng mở ra.

“Cửa mở rồi…”

“Lần này ta không đi vào”

“Đến trang thứ hai rồi, kiên trì đi tiếp đi!”

Trang đầu tiên đã có nhiều người chết như vậy khiến các sinh linh Bỉ Ngạn vô cùng do dự. Lần này bức tranh bất hủ quá kỳ lạ, không bằng cứ chờ ở đây, đến giờ sẽ bị bức họa đá ra ngoài. Những sinh linh Bỉ Ngạn này đã có thể đi vào Hồn thành và vùng đất Kiếp Cốt, đương nhiên tâm tính và thiên phú cũng rất mạnh, phần lớn sinh linh Bỉ Ngạn vẫn lựa chọn đi vào cánh cửa vừa được vẽ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận