Bách Luyện Thành Thần

Chương 1945: Hài cốt

Nghĩ đến những truyện vừa trải qua, trong lòng La Chinh vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Lúc nãy thật sự quá nguy hiểmNếu chậm thêm một chút nữa thôi thì chỉ sợ hắn sẽ bị con sâu màu đen này ăn thịt hết không còn một mảnh.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, dường như hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên lập tức đưa tay ra, vận dụng thần thông Khoa Thế, rút nguồn sức mạnh ra và ngưng tụ lại.

Khi hắn khởi động sức mạnh ngưng hình, sức mạnh kia lập tức tán loạn, hoàn toàn không thể ngưng tụ thành hình được.

“Chuyện gì thế này?”

Hai mắt La Chinh khẽ nheo lại, trên mặt là vẻ kỳ quái. Đáng lẽ ra không nên xảy ra chuyện này mới phải..

Sau đó có vẻ hắn lại nhớ ra một điều nữa. Bàn tay phía dưới lập tức xòe ra ngưng tụ thành một ngọn lửa.

Ô vuông nhỏ chứa thần đạo Sồ Hỏa ở thế giới trong cơ thể hắn bắt đầu lóe lên những tia sáng lờ mờ, khí hỗn độn cũng liên tục được trút vào đó, không ngừng vận chuyển ra ngoài đan điền.

Nhưng trên tay hắn vẫn không hề xuất hiện một chút đạo uẩn nào!

Không phục nên La Chinh lại tiếp tục ngưng tụ những thần đạo khác. Hắn đánh thêm vài thủ quyết, thế nhưng tình hình vẫn như trước.

Cho đến lúc này La Chinh mới công nhận một điều. Hắn lẩm bẩm: “Trong thế giới này, thực sự không thể ngưng tụ được đạo uẩn ư? Không biết có phải là do ta không có cách nào để ngưng tụ đạo uẩn, hay là tất cả các vị thần khác cũng như vậy?”

“Bản thân ngươi không có gì bất thường, có lẽ là nguyên nhân là ở thế giới này” Giọng của Cực Ác lão nhân tiếp tục vang lên.

Khi La Chinh ném tượng Vạn Thú Kim Loan vào cấm địa biển Thời Gian, linh hồn Cực Ác lão nhân lại trở về đầu hắn lần nữa, cùng hắn đi đến nơi này.

Ông đã theo La Chinh tiến vào biển Thời Gian, trong suốt đoạn đường gian khổ này, quả thật đã được mở rộng tầm mắt.

Không chỉ được mở mang hiểu biết về các thánh nhân mà còn được nhìn thấy các cuộc chiến của những vị thần đại viên mãn, nhìn thấy được sáu đợt tấn công của hung thú. Tất cả những chuyện này coi như đã đủ với ông rồi.

Tuy ông chỉ còn lại một chút tàn hồn, nhưng được cùng La Chinh trải qua những chuyện thế này thì cũng coi như không uổng phí cuộc đời.

La Chinh gật đầu. Hắn cảm thấy những lời Cực Ác lão nhân nói đều rất có lý. Suốt quãng đường này, ngoài việc gặp phải con sâu đen kia thì hắn cũng không gặp thứ gì khác, nên có lẽ đây chính là vấn đề của thế giới này.

Sau đó ánh mắt hắn nhìn xa xăm về bốn phía xung quanh. Đập vào mắt hắn chỉ là một cảnh tượng mờ mịt, ngoài một vài bóng cây đang lay động thì những cảnh vật ở xa đều không nhìn rõ được.

“Vù vù vù…”

Ngay lúc này, một vầng sáng năm màu nhanh chóng thu nhỏ lại, gần như tiêu tán ngay lập tức, biến mất không còn gì, chỉ có một mảnh đất khô cằn xuất hiện.

Nếu vầng sáng năm màu kia là một lối đi thời gian, vậy hẳn là hắn đã đi tới một thời đại khác?

“Những vị thần khác cũng không ra ngoài cùng với mình..”

Lúc La Chinh rơi xuống, hắn thấy không ít vị thần đi theo hắn cũng rơi xuống theo. Thế nhưng, mỗi người bọn họ lại ở trong vầng sáng khác nhau, vì vậy hắn không thể nào đoán được liệu bọn họ có rơi xuống các vị trí khác nhau trong cùng một thời đại hay không, hay là trực tiếp đến một thời đại khác mình.

Thậm chí rất có thể thế giới này chỉ là một khoảng thời không mà thôi.

Sau một lúc xem xét, La Chinh chọn một con đường rồi xuất phát.

Trên thực tế, ở nơi này không có bất kỳ con đường nào. Thường thì những chỗ thế này mọi người rất ít thấy.

Dọc con đường hàng cây thưa thớt này, cây cối ở đây ngày càng thấp bé, bùn đất dưới chân cũng ngày càng khô cằn hơn. Không bao lâu sau, cuối cùng hắn cũng đi xuyên qua được rừng cây này, lớp sương mù mờ mịt kia cũng đã tan biến, trước mắt hắn xuất hiện một sa mạc mênh mông.

Trước mắt La Chinh là những gò cát cao đến trăm trượng, nhìn lên vô cùng hùng vĩ.

“Có người?”

Khi La Chinh quan sát xung quanh, sau đó hắn nhìn thấy một bóng người màu trắng xuất hiện trên đỉnh của đồi cát thứ sáu.

Mặc dù mắt La Chinh rất tinh tường, nhưng bóng người kia lại quá mờ mịt, hắn không thể phân biệt rõ được bóng dáng, chẳng qua hắn cảm nhận được bóng người kia đang vẫy tay về phía hắn.

“Vù!”

Không do dự nhiều, thân hình hắn bỗng hóa thành một mũi tên, lao thẳng về phía đó.

Mặc dù không thể bay trên không, nhưng hắn vẫn có thể duy trì tốc độ rất nhanh khi đi trong sa mạc.

Một gò cát cao đến cả trăm trượng như thế mà hắn chỉ mất vài nhịp thở là có thể đi qua!

Khoảng mười nhịp thở sau, La Chinh đã lao đến đỉnh của gò cát thứ sáu.

Hai chân giẫm lên những hạt cát nóng bỏng, hắn nhìn xung quanh, trên mặt có vẻ nghi hoặc.

“Bóng người đó biến mất rồi…”

“Thật kỳ lạ. Vừa rồi rõ ràng người ấy còn đang ở chỗ này” La Chinh nhíu mày.

Cực Ác lão nhân cũng quan sát cảnh vật xung quanh, không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này có gì đó rất lạ, ngươi phải hết sức cẩn thận”

La chinh gật đầu, đồng thời quay đầu lại, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

“Rừng cây kia biến mất rồi?”

Hắn vừa mới tiến vào sa mạc này chưa lâu, vậy mà rừng cây phía sau đã biến mất không còn dấu vết!

“La Chinh, bóng người kia lại xuất hiện” Cực Ác lão nhân nhắc nhở.

Khi La Chinh quét mắt qua, hắn nhìn thấy trên đỉnh của gò cát cách đó không xa lại xuất hiện một bóng người lờ mờ. Bóng người kia vẫn vẫy tay về phía La Chinh…

Trong đôi mắt hắn lóe lên sát khí: “Không cần biết ngươi là thần hay quỷ, dù thế nào ta cũng sẽ bắt bằng được ngươi!”

“Vù!”

La Chinh lại tiếp tục hóa thành một mũi tên, lao tới đỉnh của gò cát đó.

Mỗi bước chân hắn giẫm xuống đều tạo thành một trận mưa cát.

Nhưng khi hắn đuổi kịp đến gò cát kia, bóng người màu trắng đã lập tức biến mất và xuất hiện ở đồi cát xa hơn.

La Chinh không nhiều lời, tiếp tục đuổi theo bóng người phía trước!

Đã chạy mấy nghìn dặm, nhưng cảnh sắc xung quanh vẫn không hề thay đổi, vẫn là những gò cát nối tiếp nhau. Ở nơi này, La Chinh không nhìn thấy được sự sống của bất kỳ sinh vật nào, thậm chí ngay cả một bụi cây xương rồng cũng không tồn tại.

“La Chinh, bóng người kia thực sự quá quỷ dị, hay chúng ta đừng đuổi theo nữa” Cực Ác lão nhân quan sát La Chinh đuổi theo lâu như vậy mà vẫn không thể đuổi kịp bóng người kia, trong lòng ông bắt đầu có chút lo ngại.

La Chinh cười to, hùng hồn nói: “Cứ cho là không đuổi nữa thì cũng không thể tìm được lối thoát, vậy thì lo ngại nhiều làm gì?”

Trong cấm địa biển Thời Gian, hắn cũng đã rơi vào đường cùng.

Ở trong cấm địa, hắn không thể sử dụng được lệnh bài chữ Cấn để di chuyển đến cấm địa khác. Muốn sử dụng nó một cách thuận lợi ngay trước mặt thánh nhân dường như là chuyện không thể.

Trong tình huống không thể quay đầu lại, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên phía trước.

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn bỗng lóe lên: “Động tác của bóng người kia đã có sự thay đổi!”

Trước đó, bóng người kia đứng ở trên gò cát vẫy tay về phía La Chinh. Nhưng lúc này, bóng người lại chỉ tay về phía sau ngọn đồi, dường như muốn nhắc nhở rằng có thứ gì đang tồn tại ở đó.

“Vù vù!”

Không một chút do dự, thân hình hắn lập tức lao nhanh đi.

Mãi đến khi hắn đứng lại trên gò cát đó thì bóng người màu trắng lại tiếp tục biến mất theo thường lệ. La Chinh nhanh chóng phát hiện ra bóng người màu trắng đã ở trên một đồi cát khác, ngón tay hắn chỉ vào bộ xương người trên mặt đất, sau đó bóng người kia chui vào trong bộ xương ấy.

“Soạt…”

Trượt thẳng từ trên đỉnh gò cát xuống, La Chinh dần đến gần bộ xương người kia, vẻ nghi ngờ trên mặt hắn càng lúc càng đậm.

Cát trong sa mạc đều chảy xuôi theo chiều gió, nếu thật sự có người chết ở nơi này thì chẳng bao lâu sau thi thể sẽ bị cát chôn vùi, không thể nằm mãi ở trên bề mặt sa mạc được!

Hơn thế nữa, nhìn những dấu vết trên bộ xương thì không biết người này đã chết bao nhiêu năm rồi!

“La Chinh, nhìn tay của bộ xương người kia!” Cực Ác lão nhân nhắc nhở.

La Chinh liếc mắt nhìn sang. Hắn thấy trên ngón tay của bộ xương kia có ba chiếc nhẫn màu đen nhạt. Chiếc nhẫn đó được chế tạo vô cùng tinh xảo, giống như một thanh bảo kiếm được gấp lại.

“Đây chính là hài cốt của vị thần đại viên mãn Kiếm tộc kia?” La Chinh lập tức sững người.

Ở hẻm núi, La Chinh từng chú ý đến những vị thần đại viên mãn trong các nhà quyền thế này.

Vị thần đại viên mãn của Kiếm tộc này trước giờ đều chưa từng lên tiếng, thế nhưng bên trong ánh mắt hắn mơ hồ tỏa ra ánh mắt sắc bén để lại cho La Chinh ấn tượng vô cùng sâu sắc, trên tay phải của vị thần đó đeo ba chiếc nhẫn!

Lúc trước, khi La Chinh nhìn thấy ba chiếc nhẫn đó, hắn không hiểu vì sao người này lại đeo ba chiếc nhẫn tu di cùng một lúc. Hắn cũng từng thầm hỏi Hàm Sơ Nguyệt về điều này.

Nàng đã giải thích cho hắn rằng đây không phải là nhẫn tu di dùng để chứa đồ.

Mà nó vừa là một vinh dự tối cao trong Kiếm tộc vừa là một pháp bảo cực kỳ lợi hại để bảo vệ tính mạng.

“Đúng là lúc trước vị thần đại viên mãn của Kiếm tộc này mặc một bộ quần áo màu trắng!”

Nhớ đến bóng người màu trắng trước đó, La Chinh mơ hồ cảm thấy bất an.

Những vị thần đại viên mãn bước vào vầng sáng này trước La Chinh khoảng một nén nhang. Thời gian trôi qua cũng không lâu, vậy mà đã có một vị thần đại viên mãn chết rồi?

Thi thể của thần đại viên mãn không thể nào bị phân hủy dễ dàng như vậy?

Cho dù là xác của một vị thần bình thường nhất thì theo nguyên lý thời gian cũng phải mất đến nghìn vạn năm, thậm chí có thể hơn trăm triệu năm mới có thể phân hủy được, hơn nữa hài cốt sẽ luôn tỏa sáng lấp lánh như ngọc.

Có thể khiến xác của một vị thần đại viên mãn bị phân hủy, cuối cùng trở thành một bộ xương như vậy phải mất bao lâu?

Sợ là trải qua rất nhiều kỷ nguyên thần cũng khó có thể biến nó trở thành bộ dạng như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận