Bách Luyện Thành Thần

Chương 2929: Lê Lộc

Trì Nghĩa trở về thế giới mẹ, một mặt là vì hộ tống La Chinh, mặt khác là để tìm kiếm bộ hạ cũ của tộc Cửu LêTrên thực tế, lão Kim cũng không quá đặt nặng nhiệm vụ này cho Trì Nghĩa. Mấy người tộc Cửu Lê bọn họ đã rời khỏi thế giới mẹ quá lâu, vất vả lăn lộn ở đáy hỗn độn một thời gian mới trở về, họ chỉ muốn sống một cách yên ổn.

Nếu Trì Nghĩa đồng ý theo Minh Vi về Lê Sơn, y cũng có thể sống yên bình cả đời trong tộc Nữ Oa, thế nhưng y lại không làm như vậy. Y đã đến Bình Thất Châu tìm kiếm manh mối mà tộc Cửu Lê còn lưu lại.

Thời gian không phụ người có tâm, Trì Nghĩa thật sự tìm được một chút manh mối. Y bèn lần theo manh mối vụn vặt ấy và tìm thấy người của tộc Cửu Lê còn sống sót!

La Chinh vừa nghe Thu Âm Hà nhắc tới Trì Nghĩa thì sắc mặt hơi đổi: “Xin hỏi Thu tiền bối, người kia đang ở đâu?”

Thu Âm Hà thấy biểu cảm này của La Chinh thì khẽ cười: “Đi theo ta là được!”

Sau đó La Chinh bước tới trước thanh kiếm khổng lồ của Thu Âm Hà, bay thẳng ra khỏi Tâm Lưu kiếm phái, vòng ra sườn núi ở phía sau núi Thái Nhất.

Cả hai bay thẳng tới chân núi ở mặt phía Bắc của núi Thái Nhất. Nơi đây có một tòa Cẩm Tú Cung, chính là nơi tiếp khách quý của núi Thái Nhất.

La Chinh vội vàng chạy vào Cẩm Tú Cung thì thấy có mười mấy người đang ngồi trong đó, Trì Nghĩa cũng có mặt!

“Trì Nghĩa huynh!”

“La Chinh huynh!”

Trì Nghĩa và Minh Vi cùng nhau xông vào thế giới mẹ, thời gian đầu khi y và La Chinh lạc nhau, y cũng mất hết niềm tin. Bây giờ, cả hai gặp lại nhau lần nữa nên Trì Nghĩa vô cùng vui mừng.

Y vốn không biết tin tức về La Chinh, cũng nhờ La Yên dẫn đám người Lê Sơn đi tìm kiếm mới biết La Chinh đang ở Thái Nhất Thiên Cung.

Thái Nhất Thiên Cung là Nhân tộc chính thống, nếu La Chinh có vị trí vững chắc ở đó thì cũng là một lựa chọn tốt.

Sau khi Trì Nghĩa trở về gặp tàn quân của tộc Cửu Lê, y đã bẩm báo việc này cho Lê Lộc nhưng không tìm được thời cơ nên mãi vẫn chưa khởi hành tới đây. Đến tận khi Di Thiên thần miếu xảy ra một loạt chuyện, tàn quân của tộc Cửu Lê mới quyết định mạo hiểm đi Thái Nhất Thiên Cung một chuyến.

“Tính tới bây giờ, chúng ta mới xa cách một thời gian ngắn thôi, nhưng tu vi của La Chinh huynh chắc đã đột phá tới Thập Tam Trọng Thiên rồi. Chúng ta cảm thấy thật xấu hổ!” Sau khi đánh giá một lúc, trên mặt Trì Nghĩa lộ vẻ ngạc nhiên.

Lúc La Chinh vào thế giới mẹ, hắn mới chỉ tiến vào biển Chân Ý mà thôi, luận thực lực và tu vi vẫn kém xa Trì Nghĩa. Bây giờ, La Chinh lại mạnh hơn y rất nhiều.

“Do gặp được cơ duyên nên mới thế” La Chinh khiêm tốn nói.

“Tới đây, huynh mau tới gặp tù trưởng đại nhân!” Trì Nghĩa kéo La Chinh tới phía sau.

Sau lưng bọn họ là một ông lão có thân thể cường tráng đang đứng. Ông lão này có khí tức được ẩn rất sâu, mặt trông có vẻ hơi xanh xao giống như bị bệnh nặng, không còn vẻ oai hùng như khi còn trẻ, thế nhưng đôi mắt to của ông lại vẫn sáng rực, ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng sẽ cảm thấy áp lực.

“Tù trưởng đại nhân?” Mặt La Chinh lộ ra vẻ hoang mang.

Với sự hiểu biết của hắn, trong tộc Cửu Lê chỉ có một tù trưởng đó là Xi Vưu.

Trì Nghĩa lại nói: “Tộc Cửu Lê là liên hiệp chín bộ tộc, trừ đại tù trưởng ra thì còn tám tù trưởng khác. Bọn họ đều là huynh đệ của đại tù trưởng, huynh nên gọi vị tù trưởng này là Tam gia gia”

Xi Vưu chính là tù trưởng đứng đầu trong chín tù trưởng, tiếp đó là tới lão nhị Lê Cự, còn người tới cùng Trì Nghĩa lần này là lão tam Lê Lộc.

Từ khi La Chinh tiến vào nơi này, ánh mắt của Lê Lộc vẫn luôn dõi theo hắn, chưa từng rời đi.

Sau khi Xi Vưu thua trận, họ đã không còn cơ hội trở mình nữa. Thần vực chỉ là một vùng đất mà đại ca họ dùng để kéo dài huyết mạch của tộc Cửu Lê mà thôi. Đợi tới khi hỗn độn bị phá hủy, Thần vực cũng sẽ bị phá hủy theo. Tộc Cửu Lê cũng sẽ biến mất vĩnh viễn trong dòng sông thời gian.

Lê Lộc không ngờ người của tộc Cửu Lê ở Thần vực lại trở về thế giới mẹ…

“Tam gia gia” La Chinh lên tiếng chào.

Thu Âm Hà biết lai lịch của La Chinh, mà Trì Nghĩa cũng không phải người ngoài nên La Chinh không có ý định giấu giếm thân phận của mình trước mặt những người này.

“Lúc Lạc Thủy rời đi chỉ mới lớn chừng này. Trong nháy mắt, con của con bé đã lớn đến thế rồi” Trên mặt Lê Lộc lộ rõ sự vui mừng.

La Chinh gật đầu, nói: “Mẫu thân ở trong Thần vực cũng rất nhớ các ngài”

“Để ta giới thiệu một chút, đây là cháu trai của ta, Hoắc Trạch, và cháu gái của ta, Lam Tình. Không biết… các ngươi đã gặp nhau chưa?” Một nam một nữ bước từ phía sau lưng Lê Lộc ra.

Chàng trai kia mặc một bộ đồ bằng lông thú màu vàng, ánh mắt sắc bén như đao. Cô gái thì mặc váy lụa, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu. Mỗi khi nàng cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền ở hai bên, trông vô cùng thân thiện.

Lê Lộc vừa lên tiếng đã giới thiệu Lam Tình và Hoắc Trạch, thật ra trong lời nói này có hàm ý.

Cũng nhờ Trì Nghĩa nên bộ hạ cũ của tộc Cửu Lê mới biết được sự tồn tại của La Chinh, thậm chí họ còn biết hắn đang ở Thiên Cung nhưng mãi vẫn chưa tới đây.

Khi đó, thực lực của La Chinh quá thấp, nếu hắn có thiên phú xuất sắc thì để hắn ở Thiên Cung sẽ phát triển tốt hơn. Dù sao tộc Cửu Lê cũng bết bát như thế này rồi, chẳng còn năng lực để mài giũa ngọc thô nữa.

Nhưng từ sau chuyến đi của nhóm Hoắc Trạch vào Ám vực, Lê Lộc không ngồi yên được nữa. Hoắc Trạch đã nói cho Lê Lộc biết lúc hắn ta thăm dò Di Thiên thần miếu và Ám vực đã gặp người có huyết thống Cửu Lê, còn nghe nói người này có quan hệ với Thiên Cung.

Kết hợp manh mối này với tin tức mà Trì Nghĩa mang về thì người kia chính là La Chinh. Bởi vậy Lê Lộc mới mạo hiểm tới đây một lần, mục đích là để nghiệm chứng việc này.

La Chinh nhìn thoáng qua Lam Tình và nói: “Đương nhiên là gặp rồi, chúng ta đâu chỉ gặp nhau mà còn từng cùng chung hoạn nạn, suýt nữa thì chết ở Ám vực, đúng không?”

“Là Thiên Hành ca ca!”

Lam Tình luôn lặng lẽ đánh giá La Chinh. Một mặt do nàng chưa từng nhìn thấy diện mạo thật của La Chinh, một mặt do giọng nói của hắn hơi khác. Giọng của “Thiên Hành” ca ca trầm thấp hơn một chút.

Bây giờ nghe thấy La Chinh dùng giọng nói này, cuối cùng nàng cũng xác nhận đây một trăm phần trăm là người kia, trên mặt Lam Tình lộ ra nụ cười xán lạn.

“Ta bảo các người tới tìm ta, không ngờ lại nhanh như vậy” La Chinh cười nói: “Các vị ngồi ở đây đều không phải người ngoài, không cần gọi ta là Thiên Hành đâu. Tên thật của ta là La Chinh!”

Hoắc Trạch cũng tiến về phía trước, chắp tay nói: “Lúc chia tay ở Ám vực, ta cứ nghĩ La Chinh huynh sẽ không về được nữa. Thấy huynh bình yên thoát khỏi Bỉ Ngạn, Hoắc Trạch vô cùng vui mừng”

Bọn họ cảm thấy rất hứng thú với những chuyện mà La Chinh đã gặp, nhưng một số chuyện liên quan tới Phượng Ca và Thuần Khiết Giả là bí mật của Thiên Cung, La Chinh không tiện nhiều lời.

Đối với tộc Cửu Lê thì lần nhận nhau này xem như đã hoàn toàn chứng thực được suy đoán của họ. Thiên Hành chính là La Chinh, mà La Chinh lại đến từ Thần vực.

Sau khi hỏi han một lúc, La Chinh cũng biết được tình cảnh hiện tại của tàn quân tộc Cửu Lê. Chín đại tù trưởng của tộc Cửu Lê chỉ còn Lê Lộc và Lê Võ tọa trấn, mấy huynh đệ khác người thì chết, người thì thất lạc.

Phiền phức lớn nhất của họ chính là tộc Hữu Hùng vẫn luôn âm thầm điều tra tàn quân của tộc Cửu Lê, chỉ cần ai bị kiểm nghiệm ra được một chút huyết thống là sẽ phải chết ngay tại chỗ. Vì thế, đối với người của tộc Cửu Lê thì mỗi lần ra ngoài là một lần mạo hiểm.

Nghe được hành vi của tộc Hữu Hùng, La Chinh lập tức nhíu chặt mày. So ra, thủ đoạn của hắn đối với tộc Hữu Hùng vẫn quá nhẹ nhàng.

Nói tới đây, Lê Lộc đột nhiên hỏi: “Không biết ngươi có đồng ý trở về tộc Cửu Lê chúng ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận