Bách Luyện Thành Thần

Chương 3868: Lời tuyên cáo cuối cùng

Trên phương diện tiến công, Hàng Cách Giả cực kỳ chủ động, từ khi thả kim Chung Yên gã đã trù tính mỗi bước phía sau. So ra mà nói, La Chinh khá bảo thủ, gặp chiêu phá chiêuMột mặt Hàng Cách Giả có thể điều khiển cây kim kia, bản thân chiếm được quyền chủ động. Mặt khác, Hàng Cách Giả có kinh nghiệm phong phú, gã đã tồn tại cùng Thâm Không rất nhiều năm tháng nên vận dụng năng lượng Cực Thái thành thạo hơn La Chinh nhiều.

“Ha ha ha… Ta không giết ngươi, để ngươi nhìn cho kỹ ta nuốt thế giới này như thế nào…” Xà Linh Vương cười đắc ý.

Nó cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, có thể phát giác được sự tuyệt vọng của La Chinh. Hắn không tiếp tục tiến hành phản kích nữa. Giết hóa thân trong cơ thể trong vùng đất Tuyệt Táng bao nhiêu lần cũng chỉ là phí công, hắn chỉ có thể yên lặng quan sát cảnh này.

Khối lượng của mỗi xoắn ốc màu đen đều rất nhỏ, tốc độ cắn nuốt cũng có hạn nhưng số lượng thật sự quá nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng vùng đất sơ khai sẽ không trụ được bao lâu nữa…

Trên đài Phỉ Thúy, ánh mắt của mọi người tràn ngập lo âu quét tới quét lui. Lúc thì bọn họ nhìn La Chinh bản tôn với ánh mắt dò xét, lúc lại nhìn hình ảnh hư ảo kia, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chỉ một lát sau, cuối cùng La Chinh bản tôn cũng có động tĩnh. Hắn nhẹ nhàng gõ ngón tay, hình ảnh hư ảo chiếu trên đài Phỉ Thúy biến mất.

“La Chinh, tình huống thế nào?” Khổ Thụ là người đầu tiên cất tiếng hỏi.

La Chinh im lặng một lúc rồi mới nói: “Chúng ta đang ở trong vùng đất Tuyệt Táng. Bây giờ, Xà Linh Vương đang khống chế vùng đất Tuyệt Táng cắn nuốt tường ngoài của vùng đất sơ khai…”

Tuy mọi người ở đây đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi La Chinh xác nhận như vậy, sắc mặt của cả đám đều trở nên u ám.

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lão Anh nhỏ giọng hỏi.

Đây là cục diện mà chưa ai ở đây trải qua, ngay cả người trí tuệ như Nữ Oa cũng chẳng có cách nào.

Khổ Thụ hỏi Văn Địa Chi: “Địa Chi, quy tắc sẽ thay đổi như thế nào khi một thế giới bị một thế giới khác bọc bên ngoài?”

Mặc dù Đại Sai Tưởng phủ từng làm rất nhiều thí nghiệm vô cùng kỳ quặc nhưng cũng ít để ý tới vấn đề này. Vùng đất sơ khai này bọc lấy vùng đất sơ khai khác, như vậy ai mới thật sự là người nắm giữ thế giới?

Văn Địa Chi bị hỏi thì ngây ra: “Ta chưa nghiên cứu tới vấn đề liên quan tới chuyện này. Có lẽ các huynh đệ của Đại Sai Tưởng phủ đã từng làm. Đợi ta tới Bỉ Ngạn một chuyến…” Văn Địa Chi lập tức giải trừ trạng thái giáng lâm và trở về Bỉ Ngạn.

Mấy chục hơi thở sau, Vòng Tròn Giáng Lâm lóe ra ánh sáng màu vàng kim, người giáng lâm không phải Văn Địa Chi mà là một thanh niên có dáng người nhỏ gầy.

“Lục Hàn của Đại Sai Tưởng phủ bái kiến Nhân Linh Vương” Thanh niên tên Lục Hàn này thi lễ một cái rồi nói.

Khổ Thụ xua xua tay: “Không cần đa lễ, ngươi có thể trả lời vấn đề của ta phải không?”

Lục Hàn gật đầu: “Những nghiên cứu liên quan tới thế giới cấp thấp trong Đại Sai Tưởng phủ đều do ta phụ trách. Ta có quyền về phương diện này nên phủ chủ mới bảo ta giáng lâm. Lúc trước…”

“Nói thẳng vào trọng điểm” Khổ Thụ cắt ngang lời người này.

Đang trong tình thế nguy cấp mà tên Lục Hàn này còn dông dài, tất cả mọi người đều cạn lời.

“Ta từng đồng thời chế tạo vài vùng đất sơ khai để dung hợp, cắn nuốt lẫn nhau. Trong đó có một tình huống giống với tình huống lúc này của các vị, vùng đất sơ khai lớn cắn nuốt vùng đất sơ khai nhỏ…” Lục Hàn vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh như trước.

Đám Khổ Thụ, Nữ Oa đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể mặc kệ hắn ta.

La Chinh lại lộ ra vẻ mặt chăm chú: “Sau khi vùng đất sơ khai nhỏ bị cắn nuốt, ta là người khống chế nó sẽ như thế nào?”

“Sẽ chẳng thế nào cả” Lục Hàn vừa cười vừa nói.

“Sức mạnh của ngươi và gã sẽ hòa làm một thể. Có nghĩa, bản thân ngươi là người khống chế nên có thể khống chế ngược lại vùng đất Tuyệt Táng. Nói trắng ra, ngươi và Xà Linh Vương sẽ tranh đoạt quyền khống chế vùng đất Tuyệt Táng, ai là người thắng sẽ ăn hết”

Nghe nói như vậy, Nữ Oa không nhịn được thốt lên: “Nếu như vậy chẳng phải bọn họ sẽ rất thiệt sao?”

Lục Hàn mỉm cười: “Nào chỉ thiệt, có thể nói là ngu xuẩn. Chắc chắn Xà Linh Vương và Hàng Cách Giả chưa từng làm thí nghiệm tương tự. Họ cho rằng nuốt mất vùng đất sơ khai thì có thể khống chế tất cả, thật ra lại ngược lại…”

Tuy vị thanh niên nhỏ con này vẫn dông dài như trước, nhưng năng lực nhẫn nại của mọi người đã tăng lên khá nhiều. Tình thế vẫn nguy cấp nhưng tốt xấu gì cũng vẫn có đường giãy giụa, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Nhưng e rằng trong vùng đất sơ khai không còn là nơi an toàn để tránh gió nữa, trận chiến này là trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay.

Trên đài Phỉ Thúy, mọi người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu. Nhưng nơi này lại có hàng nghìn tỷ người vô tội bị liên lụy, đám người trong các thành lớn trên Lê Sơn, người trong Quy Khư Mộ Địa, người trong Thần Vực, thậm chí là những người sinh sống trong Hoàn Vũ chẳng hề biết gì về bên ngoài…

“Ta cần phải cho họ biết chân tướng, có chết cũng phải chết một cách rõ ràng” La Chinh nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Phục Hy hỏi.

“Nói cho tất cả mọi người biết”

La Chinh nói dứt lời, mũi chân hắn khẽ nhún một cái trên đài Phỉ Thúy, cả người nhẹ nhàng bay lên không trung.

“Ta là La Chinh, là người nắm giữ vùng đất sơ khai này, bất luận ngươi tới từ Lê Sơn, Quy Khư Mộ Địa, Thần Vực hay tới từ Hoàn Vũ đều nhận được sự che chở của ta…”

Giọng nói không có lực xuyên thấu bởi La Chinh đã trực tiếp kích phát sức mạnh Toàn Năng để âm thanh này vang bên tai mỗi người, giống như đang có hàng trăm tỷ La Chinh đang giải thích bên tai hàng trăm tỷ người.

“Bây giờ, vùng đất sơ khai gặp phải mối nguy rất lớn, một thế giới lớn hơn đã giáng lâm. Vùng đất sơ khai đang rung chuyển, mỗi người, mỗi sinh linh sống ở đây đều không thể may mắn thoát khỏi…”

“Nhưng ta sẽ dốc hết sức che chở cho mọi người…”

Trong Thần Vực, tại một bên của Biển Thời Gian, một thiếu nữ có sắc mặt ủ rũ ngẩng mặt lên nhìn trời, nàng là Vân Lạc.

Nàng đã chủ động để La Tiêu thu hồi một đạo thiên mệnh, tu vi của Vân Lạc lại hạ xuống Giới Chủ một thời gian ngắn, sau đó đột phá gông cùm trở thành chân thần. Cuối cùng nàng vẫn tiến vào Thần Vực.

Khi giọng nói của La Chinh vang lên, Vân Lạc cảm thấy bản thân như trở lại trong Đại Diễn Chi Vũ, khi đó giọng nói của La Chinh cũng vang vọng rất nhiều lần.

Trong Đại Diễn Chi Vũ, có lần đám Thiên Tôn Nguyên Tội, Thần Dụ nghĩ rằng La Chinh lại trở về. Bọn họ còn cầm Bào Hao Lệnh định thử giao lưu với La Chinh…

Trong Tiên Phủ… Trong Lê Sơn… Tâm trạng của nhân loại, dị tộc, các sinh linh có trí tuệ khi nghe được lời nói lúc này của La Chinh không giống nhau. Có người không tin, có người chẳng thèm để ý, có kẻ lại bi quan chán đời, có người lại khóc vô cùng thương tâm… Bất kể bọn họ bằng lòng hay không đều phải đối mặt với sóng to gió lớn, không thể tránh né.

Sau khi La Chinh hạ xuống đài Phỉ Thúy, hắn lại tiến hành giao lưu với Khởi Nguyên Thần Huyết.

Sau khi mang Thiên Hoàn Trượng về, Khởi Nguyên Thần Huyết đã lấy mất “linh thể” bên trong Thiên Hoàn Trượng, cũng chính là viên tinh thạch kia. Nó muốn từ trong đó tìm được trí nhớ của mình.

Nhưng quá trình này không thông thuận, viên tinh thạch này đang trong trạng thái hoàn toàn phong bế. Khởi Nguyên Thần Huyết sợ làm tổn hại tới bản thân tinh thạch nên không dám dùng phương pháp quá mạnh.

“Tường ngoài của vùng đất sơ khai sẽ bị ăn mòn, bất kể như thế nào ngươi cũng nên vào trong cơ thể ta trước” La Chinh nói.

Khởi Nguyên Thần Huyết tiếp nhận đề nghị của La Chinh một cách sảng khoái. Bầu trời rộng lớn màu máu kia bắt đầu co lại, hội tụ thành một cột máu cực nhỏ. Nó mang theo cả viên tinh thạch của Thiên Hoàn Trượng kia vào trong thân thể của La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận