Bách Luyện Thành Thần

Chương 1951: Vương xà Thiên Luân

Lúc đầu những người Ưng tộc này vẫn giữ những bí mật của mình, không cho La Chinh biếtMặc dù La Chinh đã cứu chim ưng vương đưa về đây, nhưng bọn họ cũng chỉ đối đãi với La Chinh như một người khách, chứ chưa hoàn toàn chào đón La Chinh.

Nhưng hiện tại, không ngờ La Chinh có thể sử dụng đan dược để tái tạo lại cánh gãy của chim ưng vương. Đến lúc này, ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Trong lòng Đại Tù trưởng cũng nóng như lửa.

Một viên đan dược có thể cứu một con chim ưng vương tàn tật, hắn đang tính xem trong tay La Chinh có bao nhiêu viên đan dược thần kỳ kia.

Hắn không rõ lai lịch của La Chinh, nhưng điều này không quan trọng. Nếu không thể trả giá được, thậm chí hắn còn có ý định cướp đoạt chỗ đan dược kia!

Tính toán trong lòng Đại Tù trưởng này, La Chinh cũng biết rõ.

Kim đan ngũ chuyển dùng để chữa thương, trong tay La Chinh còn có bảy tám viên, nếu người Ưng tộc thật sự có tâm tư muốn cướp đoạt, cái giá bọn họ phải trả tuyệt đối sẽ lớn hơn những gì bọn họ đạt được nhiều.

Hắn không ngừng hỏi thăm vị Đại Tù trưởng này, hình dáng của thế giới này cũng ngày càng rõ ràng ở trong đầu La Chinh.

Ở thế giới này có ba chủng tộc lớn.

Ưng tộc bọn họ là một trong số đó. Chim đại bàng màu vàng mà La Chinh đã thấy trước đây là “Đại Bàng tộc” và một chủng tộc lớn khác là Én tộc.

Ba tộc này đều là loài chim được người trong tộc thuần dưỡng mới có thể sinh sống ở trong thế giới này. Mà gia tộc của ba chủng tộc lớn này hầu như đều sinh hoạt quanh vùng sa mạc rộng lớn kia.

“Nguyên nhân bố trí cuộc sống sinh hoạt như vậy là bởi vì những con sâu kia?” La Chinh hỏi.

Đại Tù trưởng gật đầu: “Đúng. Chim ưng của chúng ta ăn sâu Thiên Luân, cũng chỉ có những con chim ưng ăn sâu Thiên Luân mới có thể khỏe mạnh trưởng thành!”

Thì ra những con sâu kỳ quái kia được gọi là “sâu Thiên Luân”, La Chinh thầm nghĩ.

Cứ mỗi một khoảng thời gian, Ưng tộc sẽ đưa chim ưng của mình tới sa mạc Mục Ưng để chúng săn sâu Thiên Luân. Mà La Chinh lại vừa vặn gặp người của Ưng tộc vào lúc này…

Mục đích của các con chim đại bàng màu vàng cũng như vậy. Chúng cũng muốn săn sâu Thiên Luân. Nhưng ba chủng tộc lớn trong thế giới này đã đấu với nhau suốt nhiều năm, những con chim đại bàng màu vàng kia cứ nhìn thấy chim ưng là nhào lên giết.

Vùng sa mạc đó là trung tâm của thế giới này, vị thần đại viên mãn của Kiếm tộc cũng chết ở trong sa mạc một cách kỳ lạ, đã vậy còn chết được rất nhiều năm rồi.

Nghĩ đến đây, La Chinh lại hỏi: “Ở trong thế giới này có tồn tại nơi nào đặc biệt không? Hoặc có thể nói, có ai từng thấy vật gì giống như ấn ngọc không?”

Hiện tại La Chinh hoàn toàn không biết cách kiểm soát ấn ngọc, thậm chí ngay cả thế giới này là thế nào hắn cũng không biết rõ. Như vậy, hắn chỉ có thể tìm kiếm từng chút manh mối mà thôi…

“Ấn ngọc là cái gì?” Đại Tù trưởng hoang mang hỏi.

Nghe thấy vậy, La Chinh mỉm cười. Trong chủng tộc này không có sự tồn tại của đồ vật như “ấn ngọc” này.

Vì thế La Chinh tiện tay bẻ gãy một cái chân bàn, dùng ngón tay làm dao, bắt đầu điêu khắc.

Ngón tay hắn không ngừng bay lượn, tách ra vô số vụn gỗ, một con rắn nhỏ từ từ được điêu khắc ra, mà phía dưới con rắn nhỏ là ấn ngọc vuông vắn.

Mục Ngưng bên cạnh thấy vậy thì trên mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc. Nàng không hiểu cuộc nói chuyện giữa La Chinh và những người mặc áo choàng này, cũng không biết La Chinh muốn làm gì.

Nhưng khối gỗ dần dần được hình thành, trong đôi mắt Mục Ngưng cũng lóe lên ánh sáng: “Hóa ra đó là ấn ngọc, hắn cũng muốn tìm cách để điều khiển thế giới này…”

Tuy Mục Ngưng cũng không biết thế giới này là thế nào, nhưng các vị đại viên mãn và các vị thần tiến vào thế giới này đều có một suy đoán đại khái. Những suy đoán này bọn họ đều không hẹn mà gặp. Tất cả đều đoán, chắc hẳn thế giới này là một khoảng thời không được ấn ngọc tạo ra, cách điều khiển ấn ngọc nhất định sẽ ở đây.

Sau khi La Chinh điêu khắc xong, hắn khẽ thở ra một hơi, sau đó đặt ấn ngọc này lên trên bàn mình, nhìn chằm chằm Đại Tù trưởng dò hỏi: “Chính là vật này”

Ấn ngọc mà La Chinh tạm thời dùng tay điêu khắc ra không sinh động như thật, nhưng bề ngoài cũng giống tám chín phần.

Sau khi Đại Tù trưởng thấy ấn ngọc khắc gỗ trên bàn La Chinh, đồng tử liền hơi co lại. Mà những người Ưng tộc có mặt cũng nhìn ấn ngọc này với ánh mắt trang nghiêm, xì xào bàn tán.

Những người này phản ứng như thế khiến La Chinh hơi vui sướng. Xem ra hẳn hỏi đúng nơi rồi.

Tuy Mục Ngưng ở bên cạnh nghe không hiểu lời những người này nói, nhưng nàng lại có thể hiểu được nét mặt của họ. Những người này rõ ràng nhận ra ấn ngọc!

Đại Tù trưởng cân nhắc một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Ta biết con rắn này”

“Ở đâu?” La Chinh bỗng nhiên nhướn mày.

Nhưng lúc này Đại Tù trưởng lại có vẻ do dự. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn mới khẽ thở dài: “Đây là Vương xà Thiên Luân trong thần điện Thiên Luân ở sa mạc. Cách mỗi một khoảng thời gian, chúng ta sẽ đi hiến tế cho Vương xà Thiên Luân này. Dâng bé trai, bé gái vào thần điện, để bảo đảm Vương xà Thiên Luân không giáng hình phạt…”

Nói tới đây, những người khác cũng tỏ vẻ bi thương.

Đối với một chủng tộc, việc thờ cúng là chuyện rất trang nghiêm, đồng thời cũng là cam tâm tình nguyện.

Nhưng đối với Ưng tộc, bọn họ hoàn toàn không bằng lòng làm vậy. Bằng tộc và Én tộc sinh sống trong thế giới này cũng có tâm tình tương tự…

Thần điện ở chỗ sâu trong sa mạc, Vương xà Thiên Luân điều khiển sâu Thiên Luân khắp sa mạc. Cách mỗi một khoảng thời gian, ba chủng tộc lớn sẽ phải đưa bé trai bé gái vào trong thần điện.

Kết cục của những bé trai bé gái này như thế nào, không cần nói cũng biết. Vô số năm qua, không có một bé trai, bé gái nào còn sống mà rời khỏi thần điện Thiên Luân.

Bất kỳ chủng tộc nào cũng không muốn đưa con cháu của mình vào trong. Nhưng mỗi lần như vậy, ba chủng tộc lớn đều cố gắng hết sức để bắt bé trai bé gái đưa vào đó. Nếu như Đại Bàng tộc đưa mười bé trai bé gái, Ưng tộc bọn họ sẽ muốn đưa nhiều hơn mấy người.

Nếu chủng tộc nào đưa ít bé trai bé gái quá, hoặc đưa thiếu, Vương xà Thiên Luân sẽ trừng phạt…

Trong biển sâu kia có vô số sâu Thiên Luân khổng lồ tồn tại, nếu tự ý thả hơn trăm con ra, có lẽ thành Ưng sẽ bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt! Chỉ cần Vương xà Thiên Luân thả tất cả sâu Thiên Luân trong biển sâu ra, hủy diệt cả thế giới cũng khá dễ dàng.

“Thì ra là thế…” La Chinh khẽ gật đầu.

Người trong thế giới này phải dựa vào những cuộc đi săn của đại bàng màu vàng, chim ưng và chim én kia mới có thể sinh tồn. Chim săn sâu Thiên Luân mới có thể lớn, nhưng loài người lại phải cống nạp những đứa con của mình cho Vương xà Thiên Luân. Nếu không, bọn họ sẽ bị tiêu diệt, cứ như vậy đã hình thành một vòng tuần hoàn. Nói cách khác, loài người trong thế giới này sống thực tế là để nuôi dưỡng con Vương xà Thiên Luân kia!

Như vậy con Vương xà Thiên Luân có lẽ chính là chìa khóa để làm chủ ấn ngọc.

“Bình thường bao lâu các ngươi phải cung phụng một lần?” La Chinh lại hỏi.

“Không có thời gian cố định… Có lúc nửa năm một lần, có lúc một tháng một lần” Đại tù trưởng lộ vẻ bi thương.

Đồng thời những người khác trong điện cũng trầm mặc. Một số người Ưng tộc cũng tỏ ra rất đau buồn.

Những năm gần đây, con cái bọn họ bị đưa vào thần điện không ít, đó đều là cốt nhục thân sinh của bọn họ, câu hỏi của La Chinh đã gợi lên chuyện cũ thương tâm của bọn họ.

“Xin lỗi” La Chinh thấp giọng nói.

Đại Tù trưởng thở dài một hơi: “Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng đã quen” Hắn chỉ vào tác phẩm điêu khắc của La Chinh trên bàn, nói: “Vương xà Thiên Luân là thần linh, không thể không thuận theo. Cung phụng nó cũng là việc chúng ta phải làm để tồn tại! Sa Sa đáng thương của ta, nửa tháng sau cũng phải…”

Vừa nói được một nửa, Đại Tù trưởng lại tỏ vẻ bi thương. Con gái của ông ta cũng bị chọn để đưa đi cung phụng.

Cô bé tên là Sa Sa kia mới sáu tuổi, còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện, cũng không biết những người lớn đang nói gì. Cô bé vẫn luôn ngồi cạnh Đại Tù trưởng, yên lặng chuyên chú ăn bữa tối của mình.

Nghe thấy cha nhắc tới tên mình, Sa Sa liền khẽ mỉm cười, nở một nụ cười xán lạn với cha.

“Nửa tháng sau sẽ cung phụng?” Trong mắt La Chinh có vẻ bất ngờ.

Đại Tù trưởng gật đầu: “Đúng!”

“Ta có thể tham gia không?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.

Đại Tù trưởng kinh ngạc nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt có chút cảnh giác.

Mặc dù La Chinh đã giúp bọn họ chữa trị cho một con chim ưng vương, nhưng như vậy không có nghĩa là Ưng tộc bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng La Chinh. Dù sao ông ta cũng không rõ lai lịch của La Chinh thế nào, kể cả cô gái bên cạnh La Chinh kia. Cho dù là cách ăn mặc hay khí chất thì dường như đều không phải người thuộc thế giới này. Còn rốt cuộc bọn họ đến từ đâu, những người này cũng không đoán ra.

Thế giới sống nhỏ hẹp tạo nên thế giới quan nhỏ hẹp, cho dù Ưng tộc hay người Bàng tộc thì bọn họ đều không quan tâm đến chân tướng của thế giới này. Bọn họ chỉ cần người của tộc mình có thể truyền thừa từ thế hệ này đến thế hệ khác là được.

La Chinh hiểu được sắc mặt của Đại Tù trưởng, xem ra có lẽ sẽ bị từ chối, vì thế La Chinh lặng lẽ lấy sáu viên kim đan ngũ chuyển ra khỏi nhẫn tu di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận