Bách Luyện Thành Thần

Chương 1996: Trong gió

Các nhà quyền thế cũng sẽ tham gia Đạo TranhNhưng Hàm Cửu Di từng nói rồi, nhóm đệ tử của nhà quyền thế khi tham gia Đạo Tranh cũng không cần lặn lội đường xa như các vị thần tầm thường. Họ chỉ cần đến đảo nổi của Kiếm tộc, sau đó giao ra một lượng Thần vũ tệ nhất định là có thể mượn con đường truyền tống của Kiếm tộc.

Đường biên của đất không chiến vô cùng rộng lớn, mà Hàm Cửu Di mang theo La Chinh, dịch chuyển đến đây cũng coi như là một vùng hẻo lánh, khả năng gặp phải nhóm đệ tử nhà quyền thế kia cũng không lớn. Huống chi, tiến vào đất không chiến thì coi như đã an toàn rồi.

Hai gã thần cấp cao một trắng một đen kia rất quen thuộc khu vực này. Hai người bọn họ là sư huynh đệ đồng môn. Người mặc áo đen tên Lại An, người mặc áo trắng tên Phạm Triều.

Bởi vì nơi đây hẻo lánh, người của Kiếm tộc cũng rất ít khi tuần tra đến tận đây. Ngược lại, không ít vị thần thường đi con đường này để tới đây.

Hai gã thần cấp cao này nhìn trúng điểm này cho nên kỳ Đạo Tranh nào hai người cũng chặn đường đánh cướp ở đây. Cho dù là Thần vũ tệ hay chữ Phạn màu vàng, tất cả đều không bỏ qua.

Thần vũ tệ là đồng tiền mạnh nhất trong Thần Vực, tất nhiên là đồ tốt đối với bọn họ. Còn chữ Phạn màu vàng thì có thể thừa dịp Đạo Tranh này mà cầm đi bán. Nói không chừng gặp được chữ Phạn nào hiếm thấy bọn họ còn có thể bán với một giá cao!

Những năm gần đây, bọn họ chặn đường đánh cướp cũng thu hoạch được khá nhiều.

“Ta ngàn dặm xa xôi đến đây là muốn dùng những chữ Phạn này tham gia Đạo Tranh. Có thể cho các ngươi Thần vũ tệ, nhưng ta giữ lại những chữ Phạn này được không?”

Một vị thần cấp thấp trong đó xót xa móc ra mười mấy đồng Thần vũ tệ. Đây đã là toàn bộ gia tài của hắn rồi.

“Ha ha” Gã mặc áo đen Lại An lạnh lùng cười, một tay chộp lấy những chữ Phạn kia: “Những chữ Phạn này của ngươi đều là bản dập. Hơn nữa, tất cả đều là hàng thông thường, cho dù có tặng ta cũng chẳng cần!” Dứt lời, trong tay Lại An lập loè một tia lửa sáng, lập tức đốt sạch bản chữ Phạn kia.

“A…”

Vị thần cấp thấp kia thấy cảnh này thì đau khổ kêu lên, cơ bắp trên mặt đều méo xẹo đi…

Tất nhiên hắn hiểu rõ bản dập của những chữ Phạn đó đều là hàng thông thường, nhưng những chữ Phạn đó đều là do hắn tự lý giải!

“Một đám ngu ngốc trông cậy vào vận may. Để các ngươi tham gia Đạo Tranh, ngoại trừ có thể góp vui ra thì chính là lãng phí thời gian…” Lại An khinh thường nói, đồng thời ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước.

“Ồ?”

Lại An chú ý thấy cách đó không xa lại có hai vị thần cấp thấp đi đến đây. Đúng là La Chinh và Hàm Cửu Di. Y đang chuẩn bị bảo người mặc áo trắng Phạm Triều ngăn bọn họ lại thì ánh mắt bỗng nhiên liếc tới Hàm Cửu Di dưới lớp áo choàng.

Mặc dù Hàm Cửu Di hoàn toàn được bao phủ trong lớp áo choàng thật dày, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ nhu mỳ kia lại tăng thêm vài phần thuần khiết tuyệt đẹp trong lớp băng tuyết nơi đây.

Lại An liếc mắt nhìn lên, đôi mắt lập tức dính trên mặt Hàm Cửu Di, khó lòng dời đi, trong lòng đã bắt đầu rục rịch, suy đoán xem thân hình lả lướt dưới lớp áo choàng kia là kiểu dáng gì?

“Phạm Triều, ngươi trông nhóm người này, ta đi chặn đường hai người kia” Trên mặt Lại An hiện ra vẻ thô tục, thân hình bay về phía trước.

La Chinh và Hàm Cửu Di đã nhìn thấy đám thần ở nơi xa từ lâu, nhưng không biết bọn họ đang làm gì.

“Một vị thần cấp cao đang bay tới, là người Kiếm tộc sao?” Ánh mắt La Chinh dưới lớp áo choàng hơi nheo lại.

Hàm Cửu Di khẽ lắc đầu: “Kiếm tộc có rất nhiều quy tắc, trang phục đều được thống nhất. Nhìn dáng vẻ của y thì chắc là không phải, có lẽ là người nổi bật của một số Vực nhỏ xung quanh”

“Đứng lại” Lại An bay đến như gió, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống hai vị thần cấp thấp. Cảm giác ưu việt khi là thần cấp cao xuất hiện trên khuôn mặt y không chút che giấu.

Ánh mắt y gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hàm Cửu Di, càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy, ngược lại ghen tỵ với diễm phúc của tên nhóc trước mặt. Y lập tức cười ha ha một tiếng: “Hai vị tới tham gia Đạo Tranh do Kiếm tộc tổ chức sao?”

La Chinh và Hàm Cửu Di là nhân vật gì?

Chú ý tới ánh mắt không kiêng nể gì của Lại An, sau đó lại nhìn đám thần cách đó không xa đang giao nộp Thần vũ tệ, trong lòng họ cũng đã có đáp án…

“Đúng vậy” La Chinh hơi mỉm cười, trả lời.

Y nhìn vẻ mặt phúc hậu và nụ cười vô hại của La Chinh, trong lòng càng đắc ý. Nhìn dáng vẻ thì hẳn là một tên nhóc chưa trải qua sóng to gió lớn gì. Tên nhóc như vậy là dễ đối phó nhất!

“Rất tốt. Quy tắc của chúng ta ở đây là: Muốn bình yên đi qua đoạn đường kia thì phải giao Thần vũ tệ và chữ Phạn trong tay ra đây trước đã” Dứt lời, Lại An chỉ về vùng tuyết cách đó không xa. Vào vùng tuyết chính là đã tiến vào đất không chiến.

Lại An nói xong thì chú ý đến sắc mặt của hai người, nhưng điều khiến y thất vọng chính là sắc mặt hai người đều không hề có chút thay đổi nào.

La Chinh lạnh nhạt cười nhìn Lại An: “Nếu không đưa thì sao?”

“Không đưa?” Lại An cười thành tiếng. “Không đưa cũng được, nhưng mỹ nhân phía sau ngươi phải ở lại với hai huynh đệ bọn ta. Chỉ cần hầu hạ ba năm, năm năm là được rồi. Xem dáng vẻ nghèo kiết xác này của ngươi thì chắc cũng không lấy ra được bao nhiêu Thần vũ tệ…”

Nghe nói như thế, Hàm Cửu Di hạ thấp áo choàng xuống một chút, trên đôi lông mi dài còn đọng ít tuyết, nhìn qua mà động lòng người. Thấy dáng vẻ này, trong lòng Lại An càng nóng như lửa.

“Rầm…”

La Chinh vươn tay ra, trong tay đã có thêm một đống Thần vũ tệ, trên mặt vẫn là dáng vẻ phúc hậu và vô hại như cũ, cười nói: “Chỗ Thần vũ tệ này đủ chưa?”

Hai năm trước, trên cấm địa biển Thời Gian, La Chinh đã tích lũy được một lượng Thần vũ tệ lớn. Hơn nữa, cấm địa ở thế giới trong cơ thể hắn cũng không ngừng sản xuất ra Thần vũ tệ. Hiện tại, giá trị của hắn có lẽ chưa thể so được với các nhà quyền thế, nhưng cũng đã vượt xa những gia tộc chi thứ nhất.

Hắn tùy tay lấy ra khoảng bốn năm trăm đồng Thần vũ tệ.

“Ồ?”

Trong mắt Lại An có vẻ ngạc nhiên.

Y không ngờ La Chinh lại giàu có như vậy. Nhiều Thần vũ tệ như thế thì không phải thần cấp thấp bình thường có thể lấy ra được. Chẳng lẽ đây là thiếu gia của gia tộc chi thứ hai nào đó?

Cứ như vậy, trong lòng Lại An lại càng như nở hoa. Y nhìn chằm chằm La Chinh, cười ha ha nói: “Vốn dĩ cảm thấy có mỹ nhân kia là đủ rồi, không ngờ còn gặp được một con dê béo! Giao tất cả đồ trên người ngươi ra đây đi, ta có thể cho ngươi chết bình yên một chút”

Mặc dù Lại An nói như vậy, nhưng trong mắt đã ẩn chứa một tia sát khí. Y không rõ lai lịch của La Chinh, nhưng tên nhóc có chút bối cảnh như vậy thì tất nhiên y phải giết người diệt khẩu, tránh gây họa về sau.

“Haizz…”

La Chinh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bàn tay hắn lật lại, tất cả Thần vũ tệ bị hắn thu vào nhẫn tu di chỉ trong nháy mắt. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, khí thế giữa hai chân mày cũng chậm rãi thay đổi.

Mà biểu cảm của Hàm Cửu Di thì vẫn như trước, giống như người tên Lại An này hoàn toàn không hề tồn tại.

Thấy sắc mặt hai người này hơi quái dị, trong lòng Lại An cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng y cũng không để tâm cảm giác không ổn kia. Xét cho cùng thì đối mặt với hai vị thần cấp thấp, y căn bản không có bất kỳ áp lực gì!

“Đã cho ngươi cơ hội rồi” La Chinh nhếch môi.

Vừa dứt lời…

Trên người La Chinh bỗng tỏa ra một khí tức mờ ảo.

Sau đó hắn liền biến mất trước mắt Lại An.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Mặc dù đối mặt với một vị thần cấp cao, nhưng La Chinh cũng không hề khách khí.

Trước khi lĩnh ngộ được đạo Chân Ý mà gặp phải thần cấp cao đứng đầu như Đông Phương Ninh thì có lẽ La Chinh không phải đối thủ, nhưng ít nhất hắn có thể duy trì bất bại khi đối mặt với thần cấp cao không thuộc nhà quyền thế!

Nhưng tu luyện hai năm nay, La Chinh đã lĩnh ngộ thêm một bậc về đạo Chân Ý. Hơn nữa, thần cách ngày càng được củng cố, sức mạnh cũng vững vàng tăng lên. Đối mặt với những thần cấp cao này, tất nhiên không giống như trước nữa.

“Biến mất rồi?”

Lại An hơi sửng sốt, trên mặt có vẻ khó hiểu. Y nghĩ mãi không hiểu La Chinh sử dụng thần thông ẩn nấp dạng gì mà có thể biến mất một cách quỷ dị ngay trước mắt y như thế! Mặc dù cảm giác của y không tính là chậm chạp, nhưng giờ khắc này thật sự khó có thể nhận ra bất kỳ dấu vết gì.

Đúng lúc này, Hàm Cửu Di bỗng ngẩng đầu. Một trận gió hơi phất qua, nàng lạnh nhạt cười, nhẹ giọng nói: “Không biến mất”

“Vậy, vậy ở đâu…” Lại An hơi kinh hoàng, nhưng sau khi nhớ đến đối phương chỉ là thần cấp thấp thì vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định. Tu vi chênh lệch quá lớn, tên nhóc kia chắc là không thể uy hiếp gì được.

Hàm Cửu Di nhìn vào khoảng trống phía trên, trong mắt lóe ra một tia thưởng thức, thản nhiên nói: “Trong gió…”

“Vù vù…”

Đúng lúc này, một trận gió lạnh quét về phía Lại An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận