Bách Luyện Thành Thần

Chương 2746: Uy hiếp

Nghe thấy giọng điệu đầy khẳng định của La Chinh, Lăng Sương và dương hồn màu tím đều hơi sững sờ“Loại cường hóa đúng là có thể cho ngươi sức mạnh hùng mạnh, nhưng sức mạnh cũng không phải là toàn bộ” Lăng Sương khuyên.

“Ta biết” La Chinh gật đầu.

“Vậy ngươi vẫn muốn lựa chọn tín vật Bỉ Ngạn đó?” Dương hồn màu tím kia hỏi lại.

Trên thực tế, dương hồn màu tím căn bản không quan tâm La Chinh lựa chọn tín vật Bỉ Ngạn nào, hắn ta hoàn toàn là vì lấy lòng Lăng Sương mà thôi.

“Chắc chắn rồi”

Vừa nói, La Chinh vừa nhặt Lực Thần Đồ Đằng trên Địa Phạn Bàn lên.

Lăng Sương đại khái cũng biết tính cách của La Chinh, chuyện hắn đã quyết định thì người ngoài có khuyên đến mấy cũng chẳng ích gì, chỉ có thể mặc hắn lựa chọn. Hơn nữa, loại cường hóa cũng coi như là lựa chọn chủ yếu trong thế giới mẹ, cũng không hề yếu.

“Ngươi đã chọn xong, vậy đến lượt ta” Lăng Sương khẽ mỉm cười, cúi đầu tìm tín vật Bỉ Ngạn nào đó trên Địa Phạn Bàn.

Thật ra nàng đã sớm nhìn trúng một món tín vật Bỉ Ngạn, chính là “Song Sinh Hoa” ở vòng tròn thứ mười hai bên phải. Sức mạnh Bỉ Ngạn tích chứa trong nó chỉ đạt một trăm năm mươi thần quân lực, nhưng “Song Sinh Hoa” lại là tín vật Bỉ Ngạn thuộc loại phụ trợ, có năng lực đặc thù, có thể sao chép ra một bản thể y hệt mình từ đầu đến chân!

Uy lực của “Thái Ất Kiếm Quyết” mà nàng tu luyện đã rất mạnh, hơn nữa trong “Thái Ất Kiếm Quyết” có một chiêu thần thông cần phối hợp với người khác để thi triển. Nếu như phối hợp với bản thân mình, tâm ý tương thông sẽ mang đến uy lực cao hơn, Song Sinh Hoa đương nhiên là lựa chọn rất tốt.

“Ta muốn nó” Lăng Sương đưa tay hái đóa hoa kia.

Nàng cũng không thông qua khảo sát của Địa Phạn Bàn, nhưng Lăng Sương dám lấy đi tín vật Bỉ Ngạn ở tầng thứ mười hai thì đương nhiên là chắc chắn dung nạp được, cho nên dương hồn màu tím cũng không nói gì.

Lăng Sương và La Chinh lấy được tín vật Bỉ Ngạn mà mình ưng rồi, bước tiếp theo chính là hòa vào trong linh hồn, dung nạp trong cơ thể.

Đúng lúc này, bên ngoài Ẩn Môn bỗng nhiên có hai người đi vào. Một trong số đó lúc trước vốn chờ đợi trong Ẩn Môn cùng với mọi người, nhưng lúc Lăng Sương lấy chiếc dây chuyền Vu Hồn kia ra thì gã chỉ quan sát mấy lần sau đó lặng lẽ rời đi.

Dương hồn sau lưng gã thì lại hiện lên ánh sáng màu tím mơ hồ, cũng nói rõ cho mọi người biết tu vi linh hồn của y đủ để leo lên Thập Tam Trọng Thiên.

Lăng Sương và La Chinh vốn định rời đi, nhưng hai người này đã chắn trước mặt bọn họ.

“Sương muội! Cuối cùng muội cũng đến Tứ Trọng Thiên rồi!” Dương hồn màu tím nói.

Lăng Sương nghe thấy giọng nói này thì chân mày khẽ nhíu lại. Dù nàng không nói gì nhưng đương nhiên dương hồn của nàng đã tỏa ra một cảm xúc chán ghét rất rõ.

“Nếu muội đã đến Tứ Trọng Thiên thì nên tới núi Thái Hạo thông báo cho Vi ca chút chứ, ta tìm được một tín vật Bỉ Ngạn cực kỳ lợi hại trong Hư Minh Thiên, rất hợp với muội!” Dương hồn màu tím lại nói.

“Không cần” Lăng Sương lạnh giọng: “Ân tình này của núi Thái Hạo, ta không nợ nổi!”

Dương hồn màu tím cười hì hì: “Chỉ là tín vật Bỉ Ngạn Sắc Giới, sao có thể coi là ân huệ gì chứ? Chẳng qua là thứ Vi ca tặng cho Sương muội thôi mà”

“Ha ha, núi Thái Hạo các ngươi không phải luôn dùng ơn nghĩa năm xưa để uy hiếp bà ngoại ta hay sao? Hừ!” Lăng Sương bỏ lại một câu rồi kéo La Chinh rời đi.

Cuối cùng dương hồn màu tím cũng chú ý đến sự tồn tại của La Chinh, bèn đưa tay cản lại. Áp lực uy áp linh hồn ào ào phóng ra ngoài.

Những trận tranh chấp ở Bỉ Ngạn đều là về mặt linh hồn. Dương hồn màu tím này cũng đã đạt đến đỉnh cao trong Sắc Giới, mạnh hơn La Chinh nhiều. Áp lực kia vừa bộc phát ra, trong lòng La Chinh đột nhiên kinh sợ, mặc dù hắn phản ứng cực nhanh nhưng sức mạnh của áp lực ấy quá mạnh mẽ, trực tiếp đè chặt La Chinh lên vách tường thần miếu.

“Ngươi là ai! Cũng dám dắt tay Sương muội của ta!” Dương hồn màu tím tỏa ra khí thế hung ác, khí tức này kích động bên trong Ẩn Môn khiến những người khác cũng cảm thấy bị đè ép.

Dương hồn của La Chinh bị nhấn chặt lên vách tường, gần như không thể nào nhúc nhích.

Tuy trong Bỉ Ngạn, La Chinh đã hấp thu kết tinh linh hồn hai lần, nhưng với tu vi linh hồn bây giờ của hắn thì ước chừng chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào Lục Trọng Thiên.

Đối mặt với kẻ ở Thập Tam Trọng Thiên, La Chinh chắc chắn không thể đối kháng lại.

Dù vậy, hắn vẫn vận chuyển sức mạnh linh hồn, định giãy giụa thoát ra khỏi luồng áp lực đó.

“Từ Hữu Vi! Ngươi dừng tay cho ta!” Lăng Sương thấy La Chinh bị đè lên vách tường cũng kích động lạ thường.

Từ Hữu Vi chỉ cười nói: “Sương muội, loại người không đáng nhắc tới này cũng đáng để muội xin tha cho hắn cơ à? Trực tiếp giết chết tốt hơn”

Ba dương hồn màu tím bên trong Ẩn Môn nghe vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Bọn họ đã biết thân phận của kẻ đang gây chuyện trong Ẩn Môn, đó chính là thiếu sơn chủ núi Thái Hạo – Từ Hữu Vi. Lai lịch thân phận của y đều không kém hơn so với Lăng Sương, bọn họ trăm triệu lần không đắc tội nổi.

Nhưng không nói hai lời đã giết người ngay trong Ẩn Môn, cách làm này không khỏi quá đáng quá thể, dẫu sao người vào thần miếu đều là đệ tử của Thiên Cung.

La Chinh nghe thấy người này muốn giết mình, vẻ mặt cũng bỗng nhiên lạnh lẽo.

Mấy kẻ trong Long thành đúng là động cái đã muốn giết người, nhưng sau khi vào Tâm Lưu kiếm phái, hắn sống chung với những người khác coi như cũng hòa thuận, không ngờ ở nơi nào cũng có thể gặp được loại người này.

Lúc này, sâu trong đầu La Chinh bỗng truyền đến một giọng nói thờ ơ lạnh nhạt: “Muốn ta giúp một tay không?”

Kẻ vừa lên tiếng chính là 9527.

Sức mạnh linh hồn của nó tuy không mạnh, nhưng thân là phân hồn của cổ thần Hỗn Độn nên đương nhiên kiến thức về linh hồn giỏi hơn người bình thường nhiều. Để 9527 đối kháng với tồn tại như Thu Âm Hà đương nhiên là không thực tế, nhưng đối phó với dương hồn nhỏ bé trong Sắc Giới vẫn là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

La Chinh không nói gì. Dù sao ở đây khá đông người, không dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lật lá bài tẩy 9527 này.

Nhưng luồng áp lực linh hồn kia như một bàn tay vô hình đè lên dương hồn La Chinh, sức mạnh càng ngày càng mạnh!

“Ta bảo ngươi dừng tay, nếu không ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”

Giọng nói quyết liệt của Lăng Sương lạnh lùng vang lên, dây chuyền Vu Hồn trước ngực nàng ầm ầm bộc phát ra áp lực linh hồn cực kỳ khủng khiếp.

Một thanh kiếm linh hồn nho nhỏ lại hiện lên trên đỉnh đầu Lăng Sương.

Đây không phải lần đầu tiên La Chinh thấy thanh kiếm linh hồn này, cũng không phải lần đầu tiên nàng ngưng tụ ra như vậy, khắp bề mặt thanh kiếm linh hồn đều hiện ra ánh sáng màu tím óng ánh.

Từ Hữu Vi cảm nhận được áp lực của thanh kiếm linh hồn kia, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Y dám chắc thanh kiếm này của Lăng Sương nhất định sẽ đánh chết mình.

Ba dương hồn màu tím bên kia thấy chuyện này đi càng lúc càng xa thì vội vàng chạy tới.

“Mọi người đều là người Thiên Cung, sao phải vì một chuyện nhỏ mà xích mích?”

“Hữu Vi công tử, ta thấy hay là thôi đi…”

“Cả hai bên đều lùi một bước được không…”

Thật ra, Từ Hữu Vi thấy Lăng Sương tức giận thì đã hơi hối hận, y hoàn toàn không ngờ Lăng Sương sẽ bảo vệ thằng nhãi không biết chui ra từ đâu này.

Được ba người khuyên nhủ, Từ Hữu Vi cũng tìm được bậc thang để xuống. Y cười nhạt, nói: “Nói cũng đúng, đương nhiên ta không cần phải so đo với loại người này”

Sau đó y mới thu lại toàn bộ áp lực vừa phóng ra vào trong cơ thể mình.

Nhưng ngay khi Từ Hữu Vi vừa ngừng công kích, thanh kiếm linh hồn vẫn lượn quanh trên đỉnh đầu Lăng Sương bỗng nhiên đâm về phía y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận