Bách Luyện Thành Thần

Chương 2493: Những kẻ đuổi giết

Tộc trưởng Thiên Long im lặng lơ lửng đằng sau đám người, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Trước đó ông ta còn nghĩ không biết liệu La Chinh có tới tham gia hay không, nhưng khi nghe nói toàn bộ những người vào vực sâu Ma Vực đều đã bị diệt sạch thì ông ta tưởng rằng La Chinh cũng đã chết. Nào giờ bây giờ hắn lại dùng cách này tiến vào núi Thánh Nhân…Xem ra những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này cũng biết La Chinh sẽ đến đây, bởi vậy mới chờ sẵn từ trước.

Nhưng dù có đến ba cường giả Bỉ Ngạn cảnh đón chờ mà vẫn không thể cản được La Chinh!

Rốt cuộc đằng sau tên nhóc ấy phải là nhân vật cỡ nào cơ chứ?

Sau khi tu thành á thánh, tộc trưởng Thiên Long từng cho rằng mình chính là một trong những nhân vật hàng đầu tại Thần vực, nhưng đến giờ này phút này ông ta mới nhìn lại mình một lần nữa. Thần vực này thật sự không hề đơn giản như những gì ông ta thấy, đằng sau nó còn ẩn chứa rất nhiều điều và vật mà mình không hay biết gì.

Nhoáng cái, không gian bên cạnh Hốt Diễm chợt dao động, lại có thêm ba người nữa xuất hiện. Kẻ cầm đầu chính là Bàng Miểu, hai người còn lại là Hàm Thanh Đế và Hàm Thương Yên.

“Đại ca, thật xin lỗi…” Hốt Diễm chắp tay với Bàng Miểu, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.

Bình thường Bàng Miểu lúc nào cũng giữ vững vẻ ung dung nhàn nhã, thế nhưng giờ đây gương mặt ông ta lại sa sầm xuống. Ông ta khẽ thở dài, sau đó nói: “Không thể trách ngươi được, ta cũng không ngờ Thi Tiểu Xảo sẽ ra tay vào lúc này”

“Thôi” Bàng Miểu xua tay rồi đứng nghiêm nghị trước nhóm đại viên mãn và á thánh, nói: “Đối với các ngươi thì cơ hội phong thánh thực sự quá xa vời, dù có thành công thì thực lực của các ngươi cũng không tăng lên được bao nhiêu. Các ngươi có thể dùng lượng tài nguyên có hạn để tu thành viên mãn, những người có tài năng xuất chúng đều có cơ hội đặt chân đến Bỉ Ngạn!”

Ánh mắt một vài người hơi lóe lên, cũng có vài người còn hoang mang không hiểu.

Các đệ tử thuộc gia tộc quyền thế đều biết Bỉ Ngạn cảnh có ý nghĩa thế nào, nhưng vẫn có kha khá người còn chưa rõ.

“Bỉ Ngạn là gì…” Có người lặng lẽ hỏi.

“Bỉ Ngạn cảnh là một loại tồn tại còn vượt trội hơn cả thánh nhân” Bàng Miểu nghe được câu hỏi ngây ngô ấy liền mỉm cười đáp lại: “Cường giả Bỉ Ngạn cảnh… Độ chênh lệch cũng lớn tựa như so sánh thần dân bình thường với chân thần vậy. Hốt Diễm và Hậu Bá chính là cường giả Bỉ Ngạn cảnh”

Bàng Miểu vừa giải thích như thế, tất cả mọi người lập tức hiểu ra.

Trên mặt một vài á thánh và chân thần đại viên mãn lập tức toát lên vẻ hưng phấn. Hốt Diễm là một nhân vật vô cùng lợi hại, có thể nghiền ép thánh nhân một cách hết sức đơn giản!

“Ta có thể giúp các vị đi đến Bỉ Ngạn” Bàng Miểu nói tiếp: “Chẳng qua ta có một điều kiện”

“Điều kiện gì?” Một á thánh tóc đỏ vội vàng hỏi.

“Khi các ngươi tiến vào núi Thánh Nhân, hãy giúp chúng ta giết chết ba kẻ cũng vừa vào trong đó” Bàng Miểu nói.

“Hai đại viên mãn và một á thánh?”

“Nếu chúng ta cùng hợp tác thì muốn diệt ba kẻ đó quả thực không hề khó!”

“Không biết ba người nọ có lai lịch gì…”

Những đại viên mãn và á thánh không biết rõ tình hình vẫn vô cùng hưng phấn.

Chỉ vì một cơ hội phong thánh mà bọn họ đã có thể tranh giành đến mức ngươi chết ta sống rồi chứ nói chi là cơ hội đi đến Bỉ Ngạn?

Trong lòng đại đa số người ở đây bắt đầu rục rịch, ánh mắt toát lên vẻ cuồng nhiệt điên dại, chỉ còn lại vài người hiếm hoi là còn duy trì được sự tỉnh táo.

Trong số đó phải kể đến Hàm Thiên Tiếu và tộc trưởng Thiên Long.

Hàm Thiên Tiếu biết được đại khái những chuyện đã xảy ra trong vực sâu Ma Vực nên cũng biết rằng thực lực của La Chinh không hề đơn giản, còn tộc trưởng Thiên Long thì từng tận mắt chứng kiến thực lực của hắn rồi. Kẻ đó thậm chí bị cả một liên minh các gia tộc quyền thế truy sát mà còn không chết, vậy mà bây giờ chỉ vỏn vẹn vài á thánh với đại viên mãn đã muốn tính mạng của hắn rồi ư? Có ngây thơ quá không vậy?

Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Bàng Miểu, mấy người ít ỏi biết chuyện nào dám nói ra?

Bàng Miểu thấy đám người phản ứng như vậy thì rất hài lòng, ông ta nói: “Như vậy, ta chúc các vị may mắn. Hốt Diễm, cho họ vào đi”

Hốt Diễm khẽ gật đầu rồi cùng với Hậu Bá tránh sang một bên, không đứng chắn trước cổng chính nữa.

Bấy giờ mấy chân thần đại viên mãn và á thánh mới chen nhau xông vào cánh cửa ấy, thoáng chốc đã biến mất sau cánh cửa, chỉ để lại từng gợn sóng nhè nhẹ.

Đợi đến khi mọi người đều đã vào trong cả rồi, Bàng Miểu mới nhìn về phía Hàm Thanh Đế: “Thực lực của đám người kia e là không đủ giết chết bọn chúng”

“Đương nhiên là không rồi. Đừng nói những kẻ tầm thường này mà ngay đến ta tự mình vào trong đó cũng chẳng giết được” Hàm Thanh Đế nói: “Xem ra vẫn phải để Hàm Thương Yên đi một chuyến thôi. Mặc dù Thương Yên không thể giành vị trí Thánh Nhân nhưng tu vi của nó chỉ là đại viên mãn nên có thể tiến vào trong núi. Chỉ có điều…”

Nói đến đây, trong mắt Hàm Thanh Đế thoảng qua nét do dự.

“Có điều thế nào?” Bàng Miểu hỏi.

“Lúc ở trong Hắc Thủy vực, ta từng điều khiển hai đứa con gái của ta đuổi giết La Chinh, nhưng hình như hắn có thủ đoạn gì đó rất quái lạ, có thể cưỡng chế cắt đứt mối liên kết tinh thần giữa ta và hai đứa con gái” Hàm Thanh Đế thận trọng nói: “Nếu ta chỉ phái mỗi Hàm Thương Yên tiến vào bên trong, lỡ như bị La Chinh cắt đứt mối liên kết tinh thần lần nữa thì sẽ phiền lắm”

Bàng Miểu nghe xong chỉ mỉm cười: “Không sao, đây không phải vấn đề gì nghiêm trọng”

Nói đoạn, ông ta đưa tay ra nắn nhẹ, một hồ lô bằng huyết ngọc nho nhỏ đã nằm gọn trong tay. Ông ta nói: “Đeo hồ lô này lên cổ Hàm Thương Yên, bất kể tên La Chinh kia dùng thủ đoạn gì thì cũng khó mà xâm nhập được vào đầu Hàm Thương Yên”

Hồ lô huyết ngọc tỏa ra một loại hơi thở linh hồn thần bí. Hàm Thanh Đế nhìn nó bằng đôi mắt sáng rỡ, nói cảm ơn liên tục, đồng thời nhận lấy và đeo nó lên cổ Hàm Thương Yên.

Sau đó, Hàm Thương Yên tung người nhảy lên, bay vọt vào trong cánh cửa lớn dẫn vào núi Thánh Nhân.

***

La Chinh vừa đi qua cánh cửa của núi Thánh Nhân liền cảm giác được mình đang ở giữa một vùng ánh sáng bạc. Bởi ánh bạc này quá lấp lánh mà hắn căn bản không thể nào nhìn thấy bất kỳ vật gì, thậm chí không thể nào cảm giác được sự tồn tại của Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà tiến lên.

Sau thời gian khoảng một nén nhang, hắn cảm giác được ánh bạc xung quanh dần dịu bớt, bấy giờ hắn mới loáng thoáng thấy được ở đằng trước là một khe núi bao la màu bạc.

Tiến vào khe núi rồi, La Chinh ở lại đó đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm chui ra khỏi vùng ánh sáng bạc.

“Rốt cuộc cũng đến rồi” Hoa Thiên Mệnh lên tiếng trước.

“Quả nhiên là quá kinh sợ, may mà không gặp nguy hiểm gì” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói mà lòng hơi sợ hãi.

Xông thẳng vào núi Thánh Nhân ngay trước mặt các Hiên Viên Vệ thực sự là một hành động vô cùng mạo hiểm. Nhất là khi phát hiện ra Hiên Viên Vệ thoát được khỏi quyền trượng Trầm Mặc, hắn ta gần như đã chìm trong tuyệt vọng.

“Người nào tiến vào núi Thánh Nhân trước sẽ có cơ hội trước. Chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi” La Chinh nói.

Ba người họ không nán lại thêm nữa mà bay chớp nhoáng thuận theo khe núi này.

Ngay khi nhóm La Chinh vừa rồi đi không lâu, mấy chân thần đại viên mãn và á thánh cũng tới khe núi ấy.

“Ha ha ha, bây giờ ta chẳng còn hứng thú mấy với việc phong thánh nữa” Một chân thần đại viên mãn cười nói. Kẻ này đến từ phía Nam Thần vực, cũng là một nhân vật có tiếng tăm bấy lâu nay.

“Đúng vậy, nếu có thể thật sự đến được Bỉ Ngạn thì trở thành thánh nhân cũng chẳng còn ý nghĩa gì” Một á thánh có dáng người nhỏ gầy từ tốn nói.

“Nhưng ba tên kia có thể xông vào ngay trước mặt những người đó nên cũng không xem thường được đâu” Có người cảnh giác hơn.

Dù thế nào đi nữa, mấy người bọn họ cũng đã quyết định rồi. Ít nhất theo suy nghĩ của họ thì giết chết ba kẻ kia chắc hẳn vẫn dễ dàng hơn là tranh giành tia cơ hội phong thánh nhỏ nhoi.

Nghĩ vậy, nhóm mười mấy người bọn họ cũng bay dọc theo khe núi.

Người cuối cùng ra khỏi vùng sáng bạc chính là Hàm Thương Yên với vẻ mặt cứng đờ vạn năm không đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận