Bách Luyện Thành Thần

Chương 3860: Động đen trắng

Trong cung điện màu đen, Tà Thần bản tôn đã nhận được thông báo từ lính gác“Ưu tiên nhằm vào thế giới mẹ…. Xem thường ta sao?” Tà Thần hơi bực mình.

Thông Thiên giáo chủ ở bên cạnh cười nhạt nói: “Ta nhớ rằng hơn ba trăm vòng kỷ nguyên hỗn độn trước, một vùng đất sơ khai song sinh đã xuất hiện. Cây kim của Chung Yên kia đã tiêu diệt vùng đất sơ khai thứ nhất, sau đó lại tiêu diệt tiếp vùng đất sơ khai thứ hai. Luôn có thứ tự trước sau, nhưng không có ngoại lệ”

Đương nhiên bọn họ không biết cây kim của Chung Yên kia có thể bị điều khiển, sở dĩ nó nhằm vào thế giới mẹ là vì Hàng Cách Giả cảm thấy thế giới mẹ là nơi dễ bị khống chế. Lính gác Tà Thần đã sử dụng “Huyễn Không Thị Giác” rất nhiều lần khiến Hàng Cách Giả cảnh giác. Trong thế giới mẹ cũng có người nắm giữ sức mạnh của Thâm Không, nhưng đó chỉ là một Tâm Linh Cực Thái mà thôi, chẳng là gì trong mắt Hàng Cách Giả.

Nhưng bây giờ, La Chinh nắm giữ Thiên Hoàn Trượng, có được toàn bộ sức mạnh của Thâm Không. Trong mắt Hàng Cách Giả thì hắn là một đối thủ khó giải quyết.

“Ngươi định ứng đối ra sao?” Hàn Ca hỏi.

Trên mặt Tà Thần lộ ra vẻ do dự. Hắn ta đột nhiên nhìn Hàn Ca và nói: “Thân thể Quỷ Quyệt của ngươi bất tử bất diệt đúng không?”

“Nếu tọa độ không bị tổn hại thì đương nhiên là như vậy rồi. Hơn nữa, không có ánh sáng Phá Diệt thì không thể nào khiến thân thể Quỷ Quyệt bị tổn thương” Hàn Ca vênh mặt nói.

“Ngươi ra trận thay ta được chứ?” Tà Thần đột nhiên đề nghị.

Hàn Ca hơi sững sờ hỏi lại: “Ngươi tính như thế nào?”

Trên mặt Tà Thần lộ ra nụ cười quỷ dị: “Tặng Hàng Cách Giả một món quà gặp mặt. Đừng để nó xem nhẹ ta”



Cây kim kia vẫn đang kéo dài, bản thân nó tựa như một cây trúc đang sinh trưởng một cách điên cuồng. Nếu cây kim kia chưa phá hủy được mục tiêu thì nó sẽ không dừng lại.

Mặc dù kim mọc rất nhanh, nhưng từ thế giới hỗn độn tới thế giới mẹ cũng là một quãng đường không gần. Trong vòng hai ngày, nó chỉ đi được nửa lộ trình.

Trên đài Phỉ Thúy, La Chinh triệu tập tất cả mọi người lại để bàn bạc. La Niệm, Hoa Thiên Mệnh, Khổ Thụ, Văn Địa Chi, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, đám anh kiệt chỉ còn sót lại một tia khí hồn và phân thân của ba đại cổ thần hỗn độn đều xuất hiện.

Tuy Chung Yên đã tới gần nhưng bầu không khí chẳng ngột ngạt chút nào. Trong vòng hỗn độn này, sức mạnh mà họ nắm giữ chắc hẳn còn mạnh hơn Chung Yên, đối kháng với cây kim kia chẳng phải việc gì khó.

“Cha, Chung Yên đã giáng lâm rồi, hãy để con xuất chiến” La Niệm chủ động xin đi.

Trong thân thể cậu tản ra một luồng sức mạnh vô danh. Luồng sức mạnh này vừa đơn thuần vừa cường đại, các cường giả Bất Hủ cảnh khác, thậm chí ba cổ thần hỗn độn cũng không thể sánh kịp.

La Chinh thấy chiến ý nồng đậm toát ra từ người La Niệm nên nói: “Quả thật Niệm Nhi là một sự giúp đỡ lớn của chúng ta. Nhưng bây giờ, con không thể ra tay được”

“Vì sao?” La Niệm không hiểu lắm, cậu thấy mình đã chứng minh cho phụ thân biết sức mạnh của mình rồi.

“Bởi vì cây kim kia không nhằm vào chúng ta” La Chinh nói: “Thứ nó nhằm vào chính là thế giới mẹ”

Hắn vừa dứt lời thì bầu không khí trên đài Phỉ Thúy càng được thả lỏng hơn.

“Đúng là giảm bớt phiền phức…”

“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi biến chuyển là được rồi”

“Cây kim kia nhằm vào thế giới mẹ cũng đủ khiến Tà Thần bị giày vò”

Hàng lông mi của Nữ Oa hơi rung lên, nàng nói: “Nếu Tà Thần có thể chống lại Chung Yên, với tính cách của hắn ta, e rằng sẽ có thiêu thân xuất hiện. Chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn”

Mặc dù lúc trước Tà Thần muốn liên thủ với La Chinh nhưng từ trước tới giờ hắn ta là người không thể tin nổi.

Phục Hy đồng ý: “Đúng là vẫn nên đề phòng Tà Thần. Nhưng người mà chúng ta cần cảnh giác hơn là Hàng Cách Giả. Lúc thế giới mẹ bị công kích, hắn ta sẽ ra tay đấy. E rằng chúng ta không thể ngồi trên núi xem hổ đấu được…”

Đúng là Tà Thần rất ghê tởm, nhưng sức phá hoại của hắn ta không đáng sợ như Hàng Cách Giả. Quan trọng hơn là Tà Thần không có ý nghĩ và năng lực hạ thấp thế giới. Dù cuối cùng hắn ta là người thắng thì cũng sẽ không thật sự hủy diệt tất cả theo ý chí của Điểu Linh Vương.

La Chinh gật đầu: “Chúng ta chỉ có thể đợi cây kim kia tới rồi hành động tùy theo hoàn cảnh. Nếu Tà Thần không địch lại được, nói không chừng chúng ta còn phải ra tay trợ giúp…”



Văn minh được thúc đẩy sinh trưởng trong mỗi vòng hỗn độn đều khác nhau, các thức cư xử với cây kim kia cũng khác nhau rất lớn. Từng có văn minh đã dự đoán được cây kim kia sinh ra từ chỗ nào một cách chuẩn xác. Họ đã bày bố một đại trận trên vách tường trong hỗn độn từ trước, muốn nhốt cây kim kia ở bên ngoài hỗn độn, tiêu diệt cây kim này từ trong trứng nước. Kết quả cuối cùng đều thất bại.

Có một số văn minh lựa chọn dốc toàn bộ sức mạnh để bày bố từng tầng kết giới, thực hiện vây chặn đánh cây kim kia trên con đường trưởng thành của nó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại… Phương pháp mà văn minh Nhân loại số bảy mươi bảy lựa chọn bình thường một chút. Bọn họ cũng giống như phần lớn các văn minh khác bảo vệ vùng đất sơ khai một cách vững vàng. Họ hội tụ sức mạnh trên một Nhân Tổ dựa vào tín vật Bỉ Ngạn mạnh nhất, dùng thân thể bằng xương bằng thịt để ngăn cản cây kim kia. Nhưng kết quả vẫn chẳng thể tránh khỏi thất bại.

Hơn một nghìn vòng kỷ nguyên hỗn độn sau, các loại văn minh ly kỳ cổ quái được sinh ra, các phương pháp đối kháng lại cây kim kia càng nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ có người thành công. So sánh với nhau thì các sinh linh trong vòng kỷ nguyên hỗn độn này vốn chẳng chuẩn bị gì cả. Đến tận khi cây kim kia tới gần, ba vùng đất sơ khai vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Hai ngày sau, cây kim xuất hiện ở vị trí cách thế giới mẹ năm mươi triệu dặm, đồng thời đang tiếp cận một cách nhanh chóng…

“Tới, tới rồi!”

Trên mặt lính gác Tà Thần lộ ra vẻ hưng phấn, hắn ta lắc xiềng xích màu đen kêu loảng xoảng.

Một nén nhang sau, kim chỉ còn cách thế giới mẹ ba mươi triệu dặm nữa. Qua một nén nhang nữa, khoảng cách giữa cây kim và thế giới mẹ chỉ còn mười triệu dặm.

Năm triệu dặm… Một triệu dặm… Năm trăm nghìn dặm… Một trăm nghìn dặm…

Ở khoảng cách này, lính gác Tà Thần dùng thân xác để quan sát cũng có thể thấy rõ ràng. Mũi của cây kim này cực kỳ nhỏ, chỉ nhỏ như một chiếc kim thêu, nhưng thật ra chỉnh thể của cây kim lại có đường kính bằng với đường kính của thế giới mẹ. Vì thế, không phải “kim” xuyên qua thế giới mẹ, mà là khiến mọi thứ trong đó nát bấy.

Năm mươi nghìn dặm… Mười nghìn dặm… Ba nghìn dặm…

Ở khoảng cách này, thật ra đồ vật to lớn kia đã ở rất gần rồi.

“Còn không ra tay sao?” Lính gác Tà Thần vươn cổ ngóng trông.

“Vì sao vẫn chưa có ý định ra tay?” La Chinh thì thào.

Đôi mắt kép của Hàng Cách Giả lóe lên, gã cũng cảm thấy phản ứng trong thế giới mẹ khó hiểu nên nói với giọng trầm thấp: “Từ bỏ kháng cự, chờ chết à?”

Khi kim tiến vào phạm vi một nghìn dặm, mũi kim bỗng nhiên sinh ra một trận dao động không gian. Hàn Ca xuất hiện ở trước mũi kim.

So với độ lớn của kim thì Hàn Ca nhỏ bé tới mức không đáng để tâm Nhưng trên mặt nó lại không lộ ra chút sợ hãi nào, giương cánh xông lên phía trước.

“Xoẹt xoẹt…”

Đầu kim đâm thẳng vào thân thể Hàn Ca, xuyên ra phía sau. Hành động của nó chẳng thể ngăn cản nổi cây kim này, trái lại còn bị kim đẩy về phía trước.

Lúc kim và thế giới mẹ sắp va chạm với nhau, Hàn Ca đột nhiên cười nói: “Có thể ra tay rồi”

“Ô ô ô…” Một âm thanh kỳ lạ truyền từ trong cơ thể nó ra.

Một cái động màu đen bắn từ trong thân thể Hàn Ca ra, đồng thời phóng to với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong một hơi thở, nó đã từ kích thước một thân thể người bình thường biến thành lớn như thế giới mẹ. Cây kim vốn vọt tới thế giới mẹ đã chui vào trong lỗ đen to lớn.

“Ô ô ô…”

Cùng lúc đó, một cái động màu trắng lại xuất hiện ở một mặt khác của thế giới mẹ. Trong thời gian ngắn, cái động màu trắng này cũng mở rộng bằng kích thước của thế giới mẹ. Đối diện với cái động màu trắng này chính là vùng đất Tuyệt Táng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận