Bách Luyện Thành Thần

Chương 3464: Chùy Tử Điện

Kiếm Thanh Bình lặng lẽ không một tiếng động phá vỡ không gian, luồng ánh sáng xanh kia chiếu thẳng lên hư không, ngay chính giữa buồm sáng Vân Linh“Rào!”

Dường như buồm sáng Vân Linh đã bị phá vỡ, ở trung tâm bị thủng một lỗ lớn, lan từ bên trong ra ngoài.

Nữ Oa và Phục Hy vừa mới tăng tốc tiến về phía trước, bây giờ đột nhiên dừng lại.

“Năng lực của hai tên giả mạo kia cũng không tệ” Thông Thiên giáo chủ không nhanh không chậm nói: “Nhưng cũng đến đây là hết!”

Phục Hy bản tôn chân chính cũng là nhân vật từng khiến Thông Thiên giáo chủ phải kiêng kỵ, nhưng đó là bản tôn!

Hơn nữa sau khi gia nhập tộc Vô Không, thực lực của Thông Thiên giáo chủ đã có bước tiến nhảy vọt, Bất Hủ cảnh bình thường ở trước mặt y đều là tồn tại có thể bị giết chết trong nháy mắt.

Phục Hy bây giờ, cho dù là bản tôn cũng không phải là đối thủ của mình, đừng nói gì là hàng giả ở trước mắt.

Nhưng sự ngoan cường của hai tên hàng giả này vẫn vượt qua dự đoán của Thông Thiên giáo chủ

Thông Thiên giáo chủ giơ kiếm Thanh Bình lên, mũi nhọn hướng lên trời, một luồng khí tức sắc bén xuyên qua tất cả toát ra từ trong cơ thể Thông Thiên giáo chủ, khí tức đó đủ để nối liền trời đất.

Ngay khi Thông Thiên giáo chủ huơ kiếm chém tới, một ấn bát quái đã bao trùm lấy y. Tốc độ nắm đấm của Phục Hy cực nhanh, chỉ cần ấn bát quái hiện ra, đường quyền đã đánh tới theo. Thông Thiên giáo chủ còn chưa kịp phản ứng, đường quyền kinh khủng của Phục Hy đã nện trên người y.

“Oành!”

Thông Thiên giáo chủ không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh bay.

“Quái Ấn!”

“Sức Mạnh Vô Hạn!”

“Vù!”

Bàn bát quái trên đỉnh đầu Phục Hy bắt đầu xoay tròn, vô số ấn bát quái lớn nhỏ ngưng kết trên người Thông Thiên giáo chủ.

Lúc này Phục Hy giống như một con mãnh thú xông về phía con mồi, mỗi một bắp thịt trên cơ thể đều căng lên, xương bả vai hai bên nhô thật cao, giống như một đôi cánh ngắn.

Sức Mạnh Vô Hạn là một trong những tuyệt học bùng nổ của Phục Hy sau khi thi triển bàn bát quái, dùng bàn bát quái ép huyết mạch của mình ra ngoài, có thể phát huy ra sức mạnh gấp ba lần trong thời gian ngắn.

Nữ Oa ở bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, ánh sáng màu đỏ rực rỡ lưu chuyển, vô số ánh sáng lấp lánh lóe lên trên đầu ngón tay nàng.

“Trần Họa Vô Diện!”

“Xì!”

Ở bên cạnh Thông Thiên giáo chủ xuất hiện một thân ảnh màu đen, thân ảnh màu đen đó không thấy rõ tướng mạo, có điều ngoại hình, khí tức, động tác đều giống y như Phục Hy, đó chính là thân thể vô diện.

Tác dụng của Trần Họa Vô Diện chính là chế tạo một bản sao hoàn chỉnh trong một phạm vi nhất định, bản sao có sức mạnh giống hệt như bản thể, nói cách khác Trần Họa Vô Diện giúp lực công kích của Phục Hy tăng lên gấp đôi.

Bầu không khí ngưng đọng lại khoảng chừng một hơi thở, động tác của Phục Hy cũng thoáng dừng lại, sau đó hai tay hắn ta hóa thành vô số tàn ảnh, đánh về phía Thông Thiên giáo chủ với tốc độ mắt thường không cách nào thấy rõ.

Trần Họa Vô Diện làm “tấm gương phản chiếu Phục Hy” cũng vung nắm đấm với tần số và tốc độ tương tự.

“Oành oành oành oành oành oành…”

Vô số đường quyền tiếp xúc với ấn bát quái phát nổ, luồng khí sinh ra xé rách không gian xung quanh, sau đó lại đánh tan những mảnh không gian đó thành từng mảnh vụn nhỏ bằng hạt cát. Lúc những mảnh không gian lớn bằng hạt cát kia bắn tán loạn ra bốn phương tám hướng nhìn như những luồng khói mù lan tỏa.

Nắm đấm của Phục Hy đánh tới trong khoảng thời gian chừng một nén nhang.

Dưới sự giúp sức của Sức Mạnh Vô Hạn, một đấm tiện tay trong đó đấm trúng cường giả Bất Hủ cảnh cũng có thể khiến kẻ nọ trọng thương, từ ba đến năm quyền chắc chắn sẽ đánh chết một Bất Hủ cảnh.

Trong thời gian một nén nhang, Phục Hy không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền!

Sau khi Sức Mạnh Vô Hạn tiêu hao gần như không còn, bàn bát quái bay lơ lửng trên đỉnh đầu Phục Hy đã ảm đạm đi, bắp thịt căng phồng trong cơ thể hắn ta cũng từ từ rút lại, kích thước cơ thể từ cao một trượng thu nhỏ lại chín thước, đồng thời thở hổn hển.

Sức mạnh cỡ đó bùng nổ, thân xác của Phục Hy cũng tỏa ra nhiệt lượng khổng lồ, nếu đặt một miếng thịt sống lên trên người hắn ta thì nó sẽ bị chiên khét trong nháy mắt.

Những mảnh không gian nhỏ như cát vụn kia từ từ bay đi, dung nhập vào bên trong không gian, Thông Thiên giáo chủ ở chính giữa cũng từ từ hiện ra.

Lúc thấy Thông Thiên giáo chủ bình yên vô sự, con ngươi của Phục Hy không ngừng trợn trừng. Hắn ta biết thực lực của Thông Thiên giáo chủ rất mạnh, cho nên vừa rồi không giữ lại chút nào, lượt công kích vừa rồi cho dù không đánh chết được Thông Thiên giáo chủ cũng đủ khiến y ăn hành một trận chứ.

Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại so với tưởng tượng của Phục Hy…

“Nếu để đánh giá…” Khóe miệng Thông Thiên giáo chủ khẽ nhếch lên: “So ra thì thực lực của ngươi cũng được xếp vào hàng mạnh nhất bên trong mấy trăm kỷ nguyên hỗn độn, nếu như có vòng hỗn độn tiếp theo tồn tại, ngươi đủ để đảm đương Chân Lý Chi Tử của vòng hỗn độn kế tiếp!”

Thông Thiên giáo chủ nhún vai: “Đáng tiếc là sẽ không có vòng hỗn độn tiếp theo nữa rồi”

“Vù!”

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên giơ kiếm Thanh Bình lên, vô số ánh kiếm màu xanh bắn về phía Nữ Oa và Phục Hy như gió táp mưa sa.

Những đường kiếm này vốn được chém ra theo một đường thẳng, cho nên có khá nhiều bộ phận tản ra, nhìn qua có vẻ như không nhắm vào Nữ Oa và Phục Hy.

Có điều trên đường bay về phía trước, trong mắt Thông Thiên giáo chủ bỗng nhiên hiện ra một khối vuông nho nhỏ, sau đó những ánh kiếm màu xanh kia liên tục phát sinh ra khúc xạ.

Sau khi tất cả ánh kiếm bị khúc xạ, chúng đều thay đổi phương hướng bay thẳng về phía Phục Hy và Nữ Oa!

“Né đi!”

Một tay Phục Hy túm lấy La Chinh, một tay kéo Nữ Oa, sau đó thân hình đột nhiên lao xuống dưới.

Ngay khi bọn họ tránh thoát tất cả ánh kiếm màu xanh, những ánh kiếm màu xanh kia lại khúc xạ một lần nữa, toàn bộ ánh kiếm chuyển hướng, từ bên trên bắn xuống hướng về phía Phục Hy.

Không cách nào né tránh, Phục Hy lại nhấc La Chinh lên che ở bên trên.

“Bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp…”

Ánh kiếm màu xanh như những hạt mưa dày đặc, ào ào rơi xuống người La Chinh, La Chinh vẫn như hố đen không đáy hút toàn bộ năng lượng của ánh kiếm vào, bản thể không phải chịu lấy một chút tổn hại. Có điều bởi vì trước đây La Chinh đã từng hấp thu ánh kiếm màu xanh, bên trong Vĩnh Hằng thần đình cũng không có chùm sáng nào mới hiện lên.

Thông Thiên giáo chủ thấy vậy thì khẽ cau mày, bắn ra một loạt càng nhiều ánh kiếm màu xanh hơn, đồng thời khối vuông trong con ngươi chợt lóe lên, những ánh kiếm màu xanh sinh ra khúc xạ phức tạp hơn, từ bốn phương tám hướng bắn về phía Phục Hy.

La Chinh bay múa trong tay Phục Hy giống như một bánh xe chuyển động. Có lẽ Phục Hy không còn cách nào tốt hơn để đối phó với Thông Thiên giáo chủ, nhưng có tấm khiên gần như vô địch là La Chinh, hắn ta lại có thể phòng thủ chặt chẽ tới mức một giọt nước không lọt.

“Bộp bộp bộp…”

Số lần khúc xạ của đường kiếm màu xanh có nhiều thế nào, góc độ có xảo quyệt tới đâu đi nữa đều bị La Chinh hấp thụ hoàn toàn, gần như đỡ hết, một kiếm cũng không lọt được vào.

“Thế này xem ra giáo chủ đại nhân cũng nói quá lên rồi” Phục Hy cười, nhún vai.

Lúc trước Phục Hy và Nữ Oa chưa xác định được thân phận của Thông Thiên giáo chủ, nhưng nghe A Hỏa gọi mấy lần cũng có suy đoán đại khái về thân phận của y.

Cho dù rơi vào hoàn cảnh xấu, bị buộc vào thế thủ, trong lòng Phục Hy cũng không sợ hãi, trên gương mặt tươi cười lộ ra nét khôn khéo.

Hiển nhiên thực lực của Thông Thiên giáo chủ tương đương với cổ thần hỗn độn, thậm chí còn hơn, muốn đánh bại đối thủ như vậy thì chỉ có thể tìm ra sơ hở đã ít lại càng ít kia trong lúc đang không ngừng phòng thủ!

Phục Hy vừa dứt lời, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Thông Thiên giáo chủ đưa tay ra chụp một cái, trong tay đã có thêm một chiếc chùy lớn màu tím, đây chính là một pháp bảo có uy lực cường đại của Thông Thiên giáo chủ – “chùy Tử Điện”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận