Bách Luyện Thành Thần

Chương 2898: Thân thể mới

Lăng Sương quan sát dấu vết bị ăn mòn kia, nói: “Đây là vết do bị kịch độc ăn mòn”Những thương tổn phải nhận trong Bỉ Ngạn sẽ đồng thời xuất hiện cùng lúc trong thế giới mẹ, nhưng vật ở Bỉ Ngạn thì lại gần như không có khả năng xuất hiện tại thế giới mẹ, vì vậy các lỗ nhỏ trên người La Chinh chỉ biến thành màu đen chứ không thể nhìn thấy bất cứ loại nọc độc nào.

Ninh Vũ Điệp nghe Lăng Sương phân tích cũng thoáng an tâm hơn. Nàng nói ngay: “Phu quân không sợ độc tố!”

Lăng Sương cũng khẽ gật đầu: “Thân thể hắn có vẻ không bị ảnh hưởng gì nhiều”

Độc tố của những thứ trong Hắc Đàm vô cùng lợi hại, phần lớn các sinh linh Ám vực bị quẳng vào đó chỉ cần bị một con trong Hắc Đàm cắn một cái thôi là sức sống sẽ hao hụt dần. Vả lại, loại độc tố này một khi phát ra sẽ khiến kẻ bị cắn sinh ra ảo giác cực kỳ khủng bố, đồng thời cả cơ thể từ nội tạng cho đến xương cốt, từ trong ra ngoài đều hóa thành nước mủ, toàn thân biến thành một cái túi da chứa đầy chất dịch, quá trình đón nhận cái chết ấy phải nói là đau đến không thiết sống.

Hiện giờ trên người La Chinh đâu chỉ có trên trăm con đang dính lấy? Cũng may là cơ thể hắn không sợ bất kỳ loại độc tố nào nên ngoại trừ bị mất chút máu ra thì hắn không bị gì quá đáng lo.

Chỉ có điều, đám côn trùng bám lít nha lít nhít trên người vẫn khiến hắn ghê người.

Sau khi bị ngâm trong Hắc Đàm chừng nửa canh giờ, La Chinh chợt cảm thấy hai sợ dây thừng buộc trên tấm sắt bỗng siết lại, hắn bắt đầu được kéo lên từ từ.

“Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đây rồi à?” Trong lòng La Chinh thầm vui vẻ.

Lúc bị ném vào đây, La Chinh còn tưởng là mình chết chắc rồi. Con quái mặt heo kia nói nghe vô cùng ghê gớm, nhưng Hắc Đàm này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trong khoảnh khắc khi La Chinh vừa rời khỏi Hắc Đàm, hắn lập tức cúi đầu xuống nhìn lại cơ thể mình một chút, chỉ một cái liếc nhìn ấy thôi đã khiến hắn giật bắn người.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, nhưng La Chinh vẫn bị nổi hết gai ốc.

Đám côn trùng đang bám trên người hắn đen sì sì, phần bụng phình to, trông như một viên đá quý màu xanh có hình bầu dục. Đằng trước chúng có một cây châm nhỏ, mà những cây châm nhỏ ấy thì đang đâm vào trong cơ thể hắn!

Con bạch tuộc bên trên từ từ kéo La Chinh lên, hắn càng lúc càng lên cao nhưng đám côn trùng như sâu gặm lá kia vẫn đang không ngừng hút, không một con nào bị rơi xuống!

Chỉ lát sau, La Chinh đã bị kéo đến đỉnh núi. Mấy con bạch tuộc lại vác hắn về lại trong khe núi và quẳng hắn xuống trước mặt đám quái mặt heo.

“Thu hoạch khá lắm!”

“Chắc chắn máu của thằng nhóc này rất thơm!”

“Đúng là thu được rất nhiều, vả lại còn không phải hy sinh đồng tộc của chúng ta! Khà khà!”

Đám quái mặt heo xúm lại, nhẹ tay cẩn thận gẩy mấy con côn trùng xanh kia xuống.

Mấy con bạch tuộc kia cứ cách một thời gian là lại phải nuốt đám Thanh Ngọc Trùng này, nhưng muốn câu Thanh Ngọc Trùng từ trong Hắc Đàm lại không phải chuyện dễ.

Ban đầu, quái mặt heo ngụy trang ở khe núi còn có thể dụ bắt được vài sinh linh Ám vực, nhưng lâu ngày, mấy sinh linh Ám vực khác đâu bị mắc lừa nữa. Chúng đã biết bạch tuộc khó rời khỏi khe núi nên đương nhiên sẽ không dại gì mà đến gần. Trong khi đó, thực lực của quái mặt heo lại không đủ mạnh, khó mà bắt được sinh linh Ám vực khác, nên đôi khi chỉ đành hy sinh người trong tộc mình, quẳng một con quái mặt heo vào trong Hắc Đàm để câu Thanh Ngọc Trùng.

Khi ở trong Hắc Đàm, Thanh Ngọc Trùng có tính công kích rất mạnh, nhưng vừa rời khỏi Hắc Đàm là chúng sẽ cứng đơ lại, không động đậy chút nào.

Chỉ lát sau, số Thanh Ngọc Trùng bắt được từ trên người La Chinh đã lên đến hai trăm con.

Sau khi lấy được Thanh Ngọc Trùng, một con quái mặt heo đánh giá La Chinh một lúc rồi nói: “Quái lạ, thằng nhãi này bị Thanh Ngọc Trùng cắn lâu thế mà cơ thể lại chẳng thay đổi gì cả?”

“Quan tâm làm gì, cứ quẳng hắn đi là được. Toàn thân hắn dính đầy độc Thanh Ngọc Trùng rồi, chúng ta mà để dính chút thôi là tiêu ngay đấy” Một con quái mặt heo khác nói.

La Chinh nhắm chặt hai mắt, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Nghe được mấy lời trao đổi của đám quái mặt heo, trong lòng hắn thầm vui mừng.

Trí tuệ của quái mặt heo không quá cao, nếu chúng quẳng hắn đi thật thì hắn sẽ có thể bỏ trốn.

Một cái xúc tu quấn lấy tấm sắt, nhấc La Chinh lên rồi định ném ra bên ngoài khe núi. Nhưng ngay lúc này, quái mặt heo màu xanh bỗng lên tiếng: “Đợi đã”

“Huỵch!”

La Chinh lại bị ném về trên mặt đất.

Con quái mặt heo màu xanh này quan sát La Chinh một lúc rồi vươn tay ra nhéo nhéo người hắn vài cái, sau đó ngạc nhiên nói: “Thằng nhóc Nhân tộc này kỳ lạ thật, hình như hắn không trúng độc?”

Độc của Thanh Ngọc Trùng cực kỳ lợi hại, có thể biến lục phủ ngũ tạng thành nước mủ, khiến một kẻ đang sống sờ sờ hóa thành cái túi da chứa đầy dịch. Nhưng bây giờ nhìn La Chinh đi, cơ thể hắn vẫn chắc nịch vô cùng, nào có dấu hiệu gì là trúng độc đâu?

“Đúng vậy! Cơ thể của thằng nhóc Nhân tộc này lạ thật đấy!”

“Mà hình như hắn vẫn chưa chết…”

“Vậy chẳng lẽ chúng ta có thể tái sử dụng hắn nhiều lần?”

Trên mặt đám quái mặt heo đều là vẻ vui thích. Cứ cách một khoảng thời gian, bọn chúng lại phải hy sinh mất vài kẻ trong tộc để làm mồi câu, giúp bạch tuộc câu đám Thanh Ngọc Trùng chết tiệt kia. Nếu chúng có thể tái sử dụng La Chinh nhiều lần, vậy đây quả là một tin tuyệt vời đối với tộc quái mặt heo chúng nó.

La Chinh nhắm chặt hai mắt, trong bụng không ngừng nguyền rủa con quái mặt heo màu xanh kia. Lần này hắn không chỉ không trốn được, mà xem ra còn phải bị quẳng vào Hắc Đàm chịu khổ hết lần này đến lần khác.

Khó khăn lắm quái mặt heo mới phát hiện ra “báu vật” quý hiếm là La Chinh, đương nhiên chúng sợ La Chinh sẽ chết mất. Thế là chúng bèn chuẩn bị không ít Ám Chi Quả Thực, cứ cách vài canh giờ là lại đút một quả cho hắn, thậm chí còn giúp hắn cẩn thận chữa thương, điều trị những lỗ nhỏ lít nha lít nhít trên người hắn.

Sau khi phát hiện mình có giả chết cũng vô dụng, La Chinh chỉ đành bỏ cuộc, bất đắc dĩ mở mắt ra trừng đám quái mặt heo kia.

***

Một ngày sau…

Mấy con bạch tuộc lại lần lượt rời khỏi hang động, nối liền với nhau tạo thành một sợi thừng dài trăm nghìn mét một lần nữa. Chúng mang theo La Chinh vượt qua dãy núi và lại ném hắn vào Hắc Đàm.

Sau hơn nửa canh giờ ngâm mình trong Hắc Đàm, trên thân thể La Chinh lại bị bám đầy Thanh Ngọc Trùng. Đám quái mặt heo và bạch tuộc lại thu hoạch được một mẻ lớn.

Trong vòng ba, bốn ngày liên tiếp, La Chinh cứ thế bị mang ra làm mồi câu, quãng thời gian ấy quả thực vô cùng bi thảm.

Trong khi đó, tại căn phòng tối dưới phần mộ cũng diễn ra sự thay đổi rất lớn. Những khối máu thịt kia không ngừng chồng chất lên nhau, bao bọc toàn bộ kén trắng ở bên trong. Chúng dần tạo thành thân thể, cánh tay, hai chân và cái đầu.

Khi mấy khối thịt hóa ra ngũ quan, đó lại là một cái mặt heo, tướng mạo nhìn y hệt với tộc quái mặt heo. Đây không phải kẻ nào khác mà chính là Thuần Khiết Giả tên “Hổ Doãn” kia.

Chỉ có điều, gương mặt này vừa được hình thành chưa bao lâu thì đã xuất hiện mấy vết rạn. Cái mũi heo, lỗ tai… tất cả đều tróc ra, thay vào đó là gương mặt của một thiếu nữ Nhân tộc.

Mặc dù hai mắt nàng nhắm chặt, nhưng vẫn có thể thấy được dung mạo mềm mại đáng yêu không lẫn đi đâu được.

Sang đến ngày thứ năm, thiếu nữ Nhân tộc bỗng mở hai mắt ra, trong mắt là vẻ hoang mang bối rối.

Đây là đâu? Ta là ai?

Cùng với những nghi vấn ấy, nàng quan sát cơ thể mình một lượt. Đó là thân thể của tộc quái mặt heo, vừa to béo vừa xấu xí. Đây là ngoại hình mà nàng tuyệt đối không thể chấp nhận nổi.

“Bụp, bụp…”

Ý nghĩ trong đầu nàng khẽ chuyển động, trên thân thể to béo xuất hiện từng vết rạn. Máu chảy ồ ạt qua mấy vết rạn ấy, từng khối thịt không ngừng bong ra, sau đó một cánh tay mảnh khảnh như ngọc bỗng vươn ra từ trong cánh tay thô kệch cồng kềnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận