Bách Luyện Thành Thần

Chương 3730: Ẩn núp

Không Phao di chuyển làm kinh động đến những đệ tử khác của Thái Thượng Lão Quân. Dù sao Không Phao này cũng đã ở trong lòng đất khá lâu rồi, trong tình huống bình thường sẽ không làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

“Sư tôn, Không Phao di chuyển là do bị phát hiện ư?”

“…”

Thái Thượng Lão Quân đã từng có không ít đệ tử, sau này có tổng cộng mười người đi vào Ngọc Thanh Thiên cùng ông. Lúc thăm dò Ngọc Thanh Thiên đã bị chết mất bốn, sau đó có hai đệ tử tự mình rời khỏi Không Phao và bị Xà Linh Môn giết chết, bây giờ số đệ tử còn lại trong Không Phao chỉ có bốn người, mà đại đồ đệ chính là Độ Chân giỏi về biến hóa.

Nhị đệ tử Chân Hình dáng người to lớn, cái bụng tròn vo, trên gương mặt mập mạp luôn nở một nụ cười, trông giống như tượng Phật Di Lặc.

Tam đệ tử Hạc Vân dáng người gầy gò, trên gương mặt phủ một lớp băng sương, dáng vẻ nghiêm túc không dễ cười đùa.

Tứ đệ tử Huyền Đô hình thể khôi ngô, khiêng một cái lò bát quái màu tím bầm, trên cánh tay phải có từng hình xăm hình ngọn lửa. Một hình xăm trong đó lóe lên, lửa lập tức chui vào trong lò bát quái màu tím. Lửa trong lò này suốt ngàn vạn năm qua chưa bao giờ tắt lần nào, hắn ta đi đến đâu là sẽ khiêng lò đi tới đó.

So với Độ Chân, ba đệ tử này khi đối mặt với Thái Thượng Lão Quân tỏ vẻ tôn trọng hơn nhiều.

“Ừ, vị trí bị lộ rồi!”

Thái Thượng Lão Quân đáp ngắn gọn. Trông ông như thể đang gặp phải đại địch, vô cùng chăm chú chuyển dời Không Phao.

Không Phao này có thể ngăn cách bất kỳ khí tức nào, đồng thời có thể mô phỏng hoàn cảnh xung quanh, ngay cả thần thức quét qua mà nó cũng không khác gì bùn đất, rất khó phát hiện ra.

Sau khi dịch chuyển được một khoảng khá xa, bọn họ sẽ an toàn.

“Soạt soạt soạt…”

Lúc Không Phao di chuyển trong lòng đất làm phát ra tiếng động soạt soạt rất nhỏ, mấy cái mái chèo không ngừng co duỗi, tốc độ dịch chuyển không nhanh lắm.

Mọi người đều đã từng trải qua tình huống này rồi nên họ không căng thẳng cho lắm, chỉ thả nhẹ hơi thở của mình nhìn chằm chằm Thái Thượng Lão Quân.

Nhưng trong lúc đang di chuyển, bỗng nhiên có tiếng cắn xé truyền đến từ một phía của Không Phao.

“Răng rắc, răng rắc…”

Nghe được âm thanh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Là Quật Kim Thú!”

Trong lòng đất Ngọc Thanh Thiên cũng có đủ các loại sinh linh không tên kỳ lạ, trong đó có Quật Kim Thú.

Quật Kim Thú dùng kim loại làm thức ăn, năm này qua tháng nọ chỉ ở trong lòng đất đào các loại kim loại để nuốt ăn. Phiền phức nhất là chúng có độ mẫn cảm phi thường đối với kim loại, ngay cả Không Phao cũng không thể nào ngăn trở, xưa kia Không Phao cũng từng bị Quật Kim Thú cắn nát nhiều lần.

“Để ta đuổi nó đi!” Độ Chân nói.

“Đại sư huynh, huynh hóa thành hình thái khác chưa chắc đã là đối thủ của Quật Kim Thú đâu…” Huyền Đô lắc đầu.

“Để ta đi cùng Huyền Đô! Huyền Đô kéo nó vào, ta nuốt nó” Chân Hình nói.

“Ta đồng ý” Hạc Vân gật đầu.

Trong thời điểm đặc biệt, họ buộc phải rời Không Phao nửa bước.

Sau đó Huyền Đô cùng Chân Hình lao vụt về phía kia của Không Phao. Khi họ lại gần Không Phao thì thấy rõ ràng biên giới Không Phao màu xám đang không ngừng bị tách ra, đó chính là do Quật Kim Thú muốn cắn nát Không Phao để chui vào.

“Ta đến bắt giữ nó, huynh chuẩn bị sẵn sàng đi” Huyền Đô vừa nói vừa lại gần biên giới, hai tay dán chặt lấy Không Phao.

Một món tín vật Bỉ Ngạn chầm chậm hiển hiện sau lưng Huyền Đô, đó là một cây bút cao cỡ một người. Trên ngòi bút không phải là mực nước màu đen mà là lực không gian màu xanh thẳm.

Hai mắt Huyền Đô nhắm chặt, cây bút lập tức bay lên vẽ giữa không trung.

Lực không gian màu xanh thẳm phác họa ra một hình dáng, đó chính là hình dáng của Quật Kim Thú.

Sau khi toàn bộ hình dáng của Quật Kim Thú đã được phác họa xong, hai mắt Huyền Đô đột nhiên mở ra, trong mắt hắn ta phóng ra ánh sáng xanh thăm thẳm.

Quật Kim Thú vốn đang không ngừng cắn xé bên ngoài Không Phao bỗng trực tiếp bị thay thế vào trong không gian được vẽ nên kia!

Hiển nhiên con Quật Kim Thú này không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, sau khi bị kéo vào trong Không Phao hai mắt nó cũng trợn to, ngơ ngác nhìn hai kẻ loài người trước mắt mình.

Chân Hình không cho Quật Kim Thú thời gian phản ứng, hắn ta lập tức há miệng ra. Trong nháy mắt, miệng hắn ta được phóng to đến cực đại. Quật Kim Thú dài hơn mười mét cứ thế bị hắn ta một ngụm nuốt chửng…

Chân Hình vỗ vỗ cái bụng, hài lòng nói: “Xong!”

Sau khi giải quyết xong Quật Kim Thú, hai người lại quay về bên cạnh Thái Thượng Lão Quân.

Thái Thượng Lão Quân điều khiển Không Phao di chuyển xuống thêm vài chục nghìn mét và hướng về phía Bắc thêm mười nghìn mét thì cuối cùng cũng ngừng lại, đồng thời khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ông mới hỏi Độ Chân: “Lần này đến đảo Dạ Kiến tình hình thế nào?”

“Rất thuận lợi. Giống như sư tôn nói, sau khi tiến vào vùng đất sơ khai, Khởi Nguyên Thần Huyết bắt đầu khuếch trương ra” Độ Chân nói.

Thái Thượng Lão Quân lộ ra vẻ vui mừng: “Quá tốt rồi!”

Mặc dù Thái Thượng Lão Quân tin tưởng suy đoán của Tiết trưởng lão, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, nó chưa được chứng thực.

Bây giờ La Chinh thành công có nghĩa là sự cố gắng của Thái Thượng Lão Quân từ trước đến giờ không hề uổng phí, mọi việc đều rất thuận lợi.

“Ngoại trừ việc vùng đất sơ khai khuếch trương thành công, còn có một việc vô cùng bất ngờ nữa” Độ Chân còn nói thêm.

“Chuyện gì?” Thái Thượng Lão Quân hỏi.

“La Chinh có chìa khóa” Độ Chân đáp.

“Chìa khóa?” Thái Thượng Lão Quân không kịp phản ứng.

“Hắn lấy được một chiếc chìa khóa ở Hồn thành, mà Chấp Bút Giả trong bức tranh bất hủ thì nói với hắn rằng chìa khóa đó có thể dùng để mở ra cánh cửa ở địa đàn” Độ Chân nói.

Ba người Chân Hình, Hạc Vân cùng Huyền Đô nghe vậy, thân thể đều khẽ run lên.

“Có thật không?” Thái Thượng Lão Quân càng cảm thấy khó tin hơn. Mở được cửa địa đàn chính là tâm nguyện lớn nhất của ông.

Vị đại đồ đệ này quá bất cần đời, đôi khi rất thích ăn nói lung tung.

Độ Chân bày ra vẻ mặt đau lòng, nói: “Lão già không tin tưởng ta đến vậy sao…”

“Chưa bao giờ tin tưởng” Thái Thượng Lão Quân trả lời.

“…” Độ Chân nghẹn họng.



Ở phía Nam Ngọc Thanh Thiên có một thung lũng với chiều dài và chiều rộng đạt đến trăm dặm. Trong thung lũng này quanh năm đọng nước, lại tản ra một mùi rượu đặc biệt nên được gọi là Tửu Trì.

Sau khi băng qua Tửu Trì là sẽ đến một con đường dài và hẹp. Con đường này kéo dài đến một bán đảo ở phía Nam, nơi đó chính là hang ổ của Điểu Linh Môn. Vì vậy, Tửu Trì chính là quan ải quan trọng nhất của Điểu Linh Môn.

Những ngày qua, Xà Linh Môn dựa vào Vụ thành, cứ tấn công vào Tửu Trì hết đợt này đến đợt khác.

Hôm nay bên ngoài Tửu Trì, đại quân Quỷ Quyệt lại tập kết lần nữa.

Song Kỳ Đại Xà là thống lĩnh của đại quân, chuẩn bị đợt công kích thứ mười hai.

Vụ thành cách Tửu Trì không xa, Quỷ Quyệt bị chết vừa sống lại ở Vụ thành sẽ nhanh chóng tập kết rồi phát động đợt tấn công tiếp theo.

Mặc dù Quỷ Quyệt có thể sống lại vô số lần, nhưng việc sống lại này vẫn cần có thời gian. Nếu một Quỷ Quyệt trong thời gian ngắn bị “chết” quá nhiều lần thì tốc độ sống lại sẽ càng lúc càng chậm.

Sách lược của Song Kỳ Đại Xà đơn giản mà thô bạo, nó muốn dùng ưu thế về số lượng để bào mòn hết đợt này đến đợt khác, khiến tốc độ phục sinh của đám Điểu Chủ kia chậm lại, mãi đến khi không kịp phục sinh nữa, khi đó chúng sẽ có thể đánh hạ hang ổ của Điểu Linh Môn trong một lần.

Đúng lúc này, một con rắn trắng đi đến cạnh Song Kỳ Đại Xà, nhỏ giọng nói: “Tọa độ đã được thả vào rồi”

“Ở trong Không Phao à?” Song Kỳ Đại Xà hỏi.

Rắn trắng gật đầu: “Đúng vậy, tọa độ của ta và Nguyệt Mãng đều nằm trong bụng Quật Kim Thú, Quật Kim Thú bị bọn họ nuốt vào”

“Hai người các ngươi đừng tham gia vào trận chiến, mất công bị giết rồi sống lại ở đó làm đánh rắn động cỏ. Đợi chúng ta đánh hạ Điểu Linh Môn rồi sẽ xuống lòng đất bắt đám chuột kia” Song Kỳ Đại Xà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận