Bách Luyện Thành Thần

Chương 2781: Tính toán của Từ gia

Tô Hân nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coiBa năm trước Tô Hân từng có một lần giao thủ với Từ Tử Lâm, chỉ trong một chiêu đã bại dưới tay y. Sau đó y chỉ nói một tiếng “vô dụng” rồi đẩy Tô Hân xuống Minh Hồ.

Đối với Tô Hân, đây là một mối nhục lớn trong cuộc đời.

Ba năm nay hắn ta cực kỳ nỗ lực, đây cũng là động lực để hắn ta trở thành đệ tử tinh nhuệ!

“Bớt coi thường người khác đi, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng ánh mắt khác…” Tô Hân cũng ý thức được đây là một cơ hội rửa nhục.

Nụ cười trên môi Từ Tử Lâm càng đậm: “Ta biết ngươi đã trở thành tinh nhuệ núi Thái Thanh, nhưng trong lúc ngươi tiến bộ, ta cũng tiến bộ, hơn nữa tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn ngươi… Trước mặt ta, ngươi mãi mãi là tên vô dụng!”

“Ù!”

Từ Tử Lâm vung tay lên, sáu tia sáng lạnh lẽo chợt phóng ra sau lưng, xoay tròn thoăn thoắt quanh thân y. Y giẫm chân một cái, chiếc trống dưới chân bị nhấn xuống nước, sau đó lao thẳng về phía Tô Hân, chỉ để lại dư ảnh sau lưng.

Đối mặt với thế tấn công của Từ Tử Lâm, Tô Hân trợn trừng mắt, một thanh kiếm màu tím đã xuất hiện trong tay.

Thân là con cháu Tô gia, cấp bậc thanh bảo kiếm trong tay hắn ta đương nhiên không thấp, là một Bỉ Ngạn Đạo Bảo.

Bỉ Ngạn Đạo Bảo vừa xuất hiện, ánh tím lập tức hóa thành từng bóng rắn nhàn nhạt, lao vút về phía Từ Tử Lâm!

Người trong gia tộc Minh Hồ thấy cảnh tượng này, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một mặt là kinh ngạc vì sự tiến bộ của Tô Hân, mặt khác, trong đại hội Thiên Ba Đình cực kỳ hiếm thấy trận chiến nào kịch liệt như vậy.

Bóng rắn màu tím do Tô Hân phóng ra há to miệng, muốn nuốt chửng Từ Tử Lâm.

Nhưng ngay khi vừa tới gần thì tia sáng lạnh lẽo vây quanh Từ Tử Lâm đã lao tới!

“Xẹt xẹt xẹt xẹt…”

Sáu tia sáng lạnh lẽo lóe lên chói mắt, chém giết bóng rắn màu tím một cách chuẩn xác, bóng rắn màu tím hung hãn dị thường bị tia sáng sắc lạnh một nhát chém đứt!

“Không chịu nổi một chiêu!”

Từ Tử Lâm cười lạnh một tiếng, tốc độ bay lượn của sáu tia sáng sắc lạnh nhanh hơn, tựa như gió cuốn mây vần, giết chết toàn bộ bóng rắn màu tím còn dư lại rồi lao thẳng về phía Tô Hân!

“Cửu U Côn Xà Kiếm Ảnh… Bị phá giải dễ dàng như vậy? Sao có thể!”

Tô Hân không ngờ kiếm pháp mình cực khổ tu luyện lại bị Từ Tử Lâm tiện tay phá giải, trong phút chốc hắn ta không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Đối mặt với đòn tấn công của Từ Tử Lâm, Tô Hân cắn răng giẫm chân một cái, khó khắn lắm mới lách người tránh thoát những tia sáng sắc lạnh kia. Nhưng ngay khi hắn ta vừa đáp xuống mặt trống thì Từ Tử Lâm đã xuất hiện ở bên cạnh một cách quỷ dị, một chân đạp thẳng vào ngực hắn ta.

“Bịch!”

“Rào…”

Tô Hân bị Từ Tử Lâm đá xuống nước, bọt nước văng tung tóe.

“Ba năm trước ta đã một chiêu đánh bại đồ vô dụng nhà ngươi, ba năm sau vẫn là một chiêu. Xem ra kẻ bất tài vẫn là bất tài thôi, chẳng có gì tiến bộ” Từ Tử Lâm phẩy tay áo.

Mọi người trong Tô gia nghe vậy, sắc mặt đều sa sầm.

“Từ Tử Lâm này quá kiêu ngạo!”

“Tô Nhĩ xin chiến!”

“Tô Thế xin chiến!”

Vẻ mặt Tô Nhĩ và Tô Thế tràn đầy tức giận, bọn họ hy vọng lấy lại một chút mặt mũi cho Tô gia bèn lập tức xin Tô Do Thần cho mình lên chiến.

Tô Do Thần dù sao cũng là gia chủ Tô gia, sắc mặt ông không chút dao động.

Ông nghĩ mãi mà vẫn không hiểu Từ gia đang giở trò quỷ gì, nhưng Từ gia đã cố ý chọn Tô gia làm mục tiêu, hơn nữa còn ngang nhiên khiêu khích thì nhất định là có ý đồ. Song, Tô Do Thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mục đích của Từ gia lại là La Chinh.

“Các ngươi gấp như vậy làm gì? Tô gia cũng chưa khiêu chiến tiếp mà!” Tô Do Thần đáp.

Người thắng mới có quyền khiêu chiến kẻ khác, người thua chỉ có thể chờ đối phương tới chọn.

Với kiểu đánh lôi đài luân phiên thế này, những vị trí càng ở sau càng được lợi, bởi như vậy có thể tránh chiến đấu liên tục. Vì vậy, đại đa số gia tộc cũng không muốn bị Từ gia chọn trúng.

Lúc này gia chủ Từ gia lại nói: “Đối thủ thứ hai Từ gia chúng ta lựa chọn vẫn là Tô gia!”

Các trưởng bối Tô gia như Tô Do Hỏa, Tô Do Danh đứng bật dậy, hung hăng trợn mắt nhìn gia chủ Từ gia.

Tô Do Thần cũng chau mày, rốt cuộc Tô gia đắc tội Từ gia lúc nào mà bên kia vừa lên đã muốn hủy diệt Tô gia như vậy?

Từ Hữu Vi đứng sau cửa sổ, lẳng lặng quan sát động tĩnh Tô gia.

Nếu Tô gia còn muốn thắng thì nhất định sẽ nhờ La Chinh ra tay. Nếu không phải La Chinh thì kế hoạch của y chỉ có thể thay đổi sang phương án khác.

“Rốt cuộc Từ gia bị làm sao vậy?”

“Bọn họ đâu có mâu thuẫn gì với Tô gia…”

“Dù sao khả năng Tô gia có thể vào Thiên Ba Đình là rất nhỏ, Từ gia ép bọn họ rời đi thì được lợi gì?”

Dù gì đại hội Thiên Ba Đình cũng là dịp để vui chơi, dù trong Minh Hồ có một vài gia tộc trở mặt nhưng cũng sẽ không đối chọi gay gắt vào ngày này.

Nếu mới bắt đầu đã bị Từ gia ép rời đi thì đúng là một trò cười cho cả thiên hạ, mặt mũi Tô gia trong Phù Tô thành xem như mất hết.

Tô Do Thần suy nghĩ một chút mới quay đầu cười nói với La Chinh: “La công tử có thể xuất chiến giúp Tô gia chúng ta được không?”

Ông cũng không muốn La Chinh giúp Tô gia vào Thiên Ba Đình, chẳng qua chỉ là muốn cứu vớt một chút mặt mũi mà thôi.

“Kỳ chủ…” Tô Khoan nhìn La Chinh bằng ánh mắt bức thiết.

Hôm qua La Chinh đã đồng ý lời nhờ vả của Tô Do Thần, dù sao Tô gia cũng đã giúp hắn hòa tan phong thạch nên xem như hắn nợ họ một ân tình, vì vậy lúc này hắn cũng không có lý gì lại từ chối.

Hắn gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, nhẹ nhàng nhảy lên. Thân thể hắn lướt qua đỉnh đầu mọi người, bay về phía Minh Hồ rồi khẽ khàng đáp xuống một mặt trống trong đó.

“Hữu Vi công tử, hắn lên rồi!”

“Tên kia thực sự lên lôi đài rồi!”

“Hết thảy đều nằm trong dự tính của công tử!”

Nghe Hạc Chân và Hạc Quy ca ngợi, khóe miệng Từ Hữu Vi khẽ nhếch lên, trên mặt cũng hiện lên ý cười lơ đãng.

Lúc này Hạc Vệ đột nhiên nói: “Các ngươi có từng nghĩ, nếu La Chinh thắng rồi nhưng lại không khiêu chiến Từ gia thì phải làm sao đây?”

Từ Hữu Vi, Hạc Chân và Hạc Quy đều sửng sốt.

Quy củ của đại hội Thiên Ba Đình, người thắng mới có thể khiêu chiến…

“Yên tâm! Người khiêu chiến là gia chủ Tô gia, lát nữa ép gia chủ Tô gia khiêu chiến Từ gia chúng ta là được” Từ Hữu Vi lạnh giọng nói.



Trên mặt trống, Từ Tử Lâm nhìn La Chinh với vẻ kiêu ngạo, cười nói: “Ngươi không phải người của Tô gia nhỉ?”

“Không phải” La Chinh đáp.

Từ Tử Lâm nhẹ nhàng chỉ tay về phía bên bờ Minh Hồ: “Nếu không phải người Tô gia, ta khuyên ngươi đừng nên thò chân vào vũng nước đục này. Chịu thua rồi rời đi, bây giờ còn kịp”

Từ Tử Lâm cũng là tinh nhuệ thuộc núi Thái Hạo, người trong núi Thái Hạo được tham gia Thất Sơn Tiểu Hội là do Từ Hữu Vi bổ nhiệm, Từ Tử Lâm không nằm trong nhóm này nên chưa từng gặp La Chinh.

La Chinh ung dung rút Hữu Tuyết kiếm ra, lại thong thả đáp: “Có phải nước đục hay không thì phải lội một chút mới biết được. Hơn nữa ta nợ Tô gia một ân tình, nếu đã đồng ý thì không có lý nào lại lùi bước”

“Vậy ngươi nhất định sẽ hối hận” Từ Tử Lâm lắc đầu, hoàn toàn chẳng xem La Chinh là gì.

Sáu tia sáng sắc lạnh sau lưng y bỗng phóng ra, hóa thành từng ánh sao. Khí lạnh lan tràn khiến mặt hồ lập tức đóng một lớp băng mỏng.

“Vù!”

Trong nháy mắt, y đã lao tới trước mặt La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận