Bách Luyện Thành Thần

Chương 3446: Chênh lệch

Cho tới nay, Hắc Thuyền luôn trốn đông trốn tây, không thành lập thế lực siêu cấp của mình. Nguyên nhân của chuyện này cũng có liên quan tới cổ thần hỗn độn. Đám cổ thần hỗn độn không thích Hắc Thuyền, đương nhiên Hắc Thuyền không thể nào xây dựng nền móng ở thế giới mẹ đượcSáu bá chủ trời sinh tồn tại trong hỗn độn, lặng lẽ ảnh hưởng tới thế cục của thế giới mẹ.

“Quyền khống chế không gian của ‘Không’ mạnh tới đâu…” Tiểu Lan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thuyền trưởng từng nói với Tiểu Lan rằng nếu chỉ bàn tới thiên phú về không gian thì e rằng Tiểu Lan chính là người đứng đầu trong thế giới mẹ. Nhưng dù thiên phú của nàng ta có cao tới đâu thì vẫn không thể sánh được với cổ thần nắm giữ chân lý không gian.

“Muốn biết mạnh tới đâu thì sẽ thấy ngay thôi” Trong giọng nói của thuyền trưởng có xen một chút lo lắng.

Ở phương diện chiến đấu với thế lực siêu cấp, Hắc Thuyền không sợ chút nào. Nhưng khi dính tới cổ thần hỗn độn thì thực lực của Hắc Thuyền khó mà ứng phó được. Cũng may lúc trước, khi cổ thần hỗn độn chưa ra tay thì Hắc Thuyền đã tránh đi rồi. Nhưng lúc này họ có muốn tránh cũng không tránh được.

“Sắp giáng lâm sao?” Thần Đồ hỏi.

“Đương nhiên rồi” Thuyền trưởng khẽ híp mắt một cái, hiển nhiên hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.



“Rầm!”

Đáy của một chiếc Hắc Thuyền bị phá vỡ thành một cái lỗ lớn, sau đó Mẫn Hổ chui từ cái lỗ đó ra. Trên mặt gã tràn đầy vẻ phẫn nộ. Mẫn Hổ vốn định hợp tác với thuyền trưởng để đối phó với Nữ Oa, không ngờ lại bị thuyền trưởng cho vào bẫy.

Gã vất vả lắm mới thoát được ra khỏi Hắc Thuyền, đương nhiên sẽ có ý đi tìm Hắc Thuyền để tính sổ rồi. Mẫn Hổ khuếch tán thần thức ra, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một chiếc Hắc Thuyền khác. Trước mặt gã xuất hiện sóng dao động không gian, Mẫn Hổ bước tới một bước là đã tới được bên cạnh chiếc Hắc Thuyền kia.

“Thuyền trưởng, ngươi không đáng tin như vậy thì cũng đừng trách ta”

“Vù…”

Trong thân thể Mẫn Hổ truyền ra một sóng dao động khổng lồ, thần quân lực liên tục vây quanh gã tạo thành một vòng tròn. Gã đấm mạnh về phía chiếc Hắc Thuyền kia. Cùng lúc Mẫn Hổ đấm ra cú đấm này, bên trong Hắc Thuyền cũng truyền ra tiếng vang.

“Rầm!”

Tiếng vang bên trong Hắc Thuyền đến từ Dương Quái do Thần Nông biến thành. Bên trong, Dương Quái đâm mạnh vào khoang thuyền. Vì cách thức ứng đối của Dương Quái không có trình tự như Nữ Oa, dù sức mạnh của nó hơn Nữ Oa nhưng không thể phá vỡ Hắc Thuyền ra được.

Bây giờ Dương Quái và Mẫn Hổ trong ứng ngoài hợp đã phá vỡ Hắc Thuyền.

“Soạt!”

Hắc Thuyền bị vỡ thành vô số mảnh, trên mặt Mẫn Hổ lộ ra vẻ tàn nhẫn, gã lại đấm về phía trước một cú nữa. Gã không biết thành viên của Hắc Thuyền và thuyền trưởng đã rời đi nên coi người trong Hắc Thuyền này chính là thuyền trưởng. Mẫn Hổ hoàn toàn không ngờ Dương Quái chính là do Thần Nông biến thành.

Dương Quái vốn cực kỳ táo bạo, vừa thoát ra khỏi Hắc Thuyền đã thấy có người công kích mình nên đương nhiên nó tiếp chiêu. Ý chí của Thần Nông vốn rất khó ảnh hưởng tới Dương Quái nên nó không hề coi Mẫn Hổ là đồng minh của mình.

“Rầm!”

Mẫn Hổ vốn giỏi về đánh giáp lá cà, nhưng khi đối mặt với quái vật bất tử như Dương Quái thì gã cũng bị rơi xuống thế hạ phong. Sau khi hai bên va chạm, mặt ngoài áo giáp màu xanh của Mẫn Hổ đã xuất hiện vô số vết rạn.

“Ngươi là…”

Mẫn Hổ hơi sửng sốt, sau đó ý thức được đây là Quái Dị Chi Thể do huyết thống của Thần Nông biến thành. Chính vào giây phút gã ngây người này, Dương Quái đã xoay người một cái, móng chân cứng cáp đạp thẳng vào ngực Mẫn Hổ.

“Cạch!”

Phần áo giáp ở ngực của Mẫn Hổ lập tức vỡ vụn, cả người bay đi rồi rơi xuống đất như một ngôi sao chổi.

“Liệt Sơn huynh…”

Mẫn Hổ vừa định cầu xin tha thứ thì thấy đôi sừng nhọn của Dương Quái đang đâm về phía mình. Gã bị dọa sợ gần chết, nếu thật sự chết trong tay người nhà thì đúng là quá thảm. Mẫn Hổ không kịp nói gì, vừa rơi xuống đất gã đã nhảy ngay lên, biến thành một luồng sáng lao vụt đi.

Tốc độ bay của Mẫn Hổ cực nhanh, nhưng tốc độ của Dương Quái còn nhanh hơn. Nó cứ thế lơ mơ đuổi theo gã.



Cơ Hiên Viên chạy dọc theo bức tường, bức tường sau lưng hắn ta liên tiếp tạo ra ấn bát quái.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Dường như có một con thú khổng lồ vô hình nào đó đang gặm nhấm bức tường, tạo thành từng lỗ tròn với kích thước khác nhau. Tốc độ của Cơ Hiên Viên hơi chậm lại một chút, ấn bát quái đã khắc trên người hắn ta.

Nắm tay di chuyển theo ấn…

Lúc ấn bát quái nện vào người Cơ Hiên Viên, một quyền mang đã nổ tung trên thân thể Cơ Hiên Viên. Phục Hy ở trạng thái đỉnh phong đúng là mạnh tới đáng sợ, một kích tùy ý đã là mối uy hiếp không nhỏ đối với Bất Hủ cảnh. Cơ Hiên Viên dần dần bị ép vào đường cùng…

“Rầm!”

Quyền mang và ấn bát quái đồng thời bắn trúng thân thể của Cơ Hiên Viên, nhưng nó lại chẳng sinh ra tiếng động lớn. Tuy nhiên sức mạnh rót vào thân thể của Phục Hy lại tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn ta.

Thân thể Cơ Hiên Viên đập mạnh vào bức tường, đồng thời hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ suy yếu. Hắn ta từng nghĩ tới chuyện bản thân sẽ thua Phục Hy, nhưng không ngờ lại thua một cách thảm hại như vậy.

“Vì sao thực lực của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy…” Cơ Hiên Viên nhìn Phục Hy với ánh mắt phức tạp.

Phục Hy đứng sừng sững trên không trung, hắn ta nhìn bàn tay của mình, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái: “Không phải ta nhanh mà là các ngươi quá chậm. Ngươi nương nhờ tộc Nguyên Linh rồi tự cho là đúng, nhưng vô tình lại lười biếng. Ngươi hiểu được bao nhiêu về Tam Thanh Thiên?”

Trước kia thực lực của Phục Hy, Cơ Hiên Viên và Thần Nông chênh lệch không lớn, đều sàn sàn nhau. Phục Hy cũng không chắc bản thân có thể đánh thắng được Cơ Hiên Viên không. Nhưng sau khi đạt tới Bất Hủ cảnh, đám Cơ Hiên Viên và Thần Nông luôn được tộc Nguyên Linh bảo vệ.

Đúng là những tài nguyên mà tộc Nguyên Linh cho bọn họ của thể giúp thực lực của họ đột nhiên tăng mạnh trong một khoảng thời gian. Nhưng phạm vi hoạt động trong Tam Thập Tam Thiên của bọn họ bị hạn chế.

Phàm là nơi mà tộc Nguyên Linh cảm thấy bọn họ không thể xâm nhập thì bọn họ không được phép thăm dò. Đây vừa là vì bảo vệ bọn họ vừa là hạn chế bọn họ…

Phục Hy và Nữ Oa thì khác. Trong Tam Thập Tam Thiên, mỗi bước đi của bọn họ đều là một lần mạo hiểm lớn.

Dù văn minh Nguyên Linh nắm được “lối ra” trong Tam Thập Tam Trọng Thiên cũng không thể thăm dò hết mọi ngóc ngách của Tam Thập Tam Trọng Thiên được. Vẫn còn rất nhiều khu vực chưa biết tới.

Phục Hy không nhớ rõ mình thoát khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc bao nhiêu lần. Nhưng những nguy hiểm này cũng mang tới lợi ích to lớn cho hắn ta. Nó vô tình làm hắn ta vượt qua các cường giả Bất Hủ Cảnh khác.

Cơ Hiên Viên nhìn Phục Hy với ánh mắt phức tạp…

Cơ Hiên Viên thầm ghen tỵ với Phục Hy. Nếu hắn ta biết trước kết quả như hiện tại, có lẽ Cơ Hiên Viên sẽ không lựa chọn như lúc trước. Nhưng bản thân đã lựa chọn con đường này, chắc chắn hắn ta không thể quay đầu được nữa.

Cơ Hiên Viên hơi sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười quỷ dị: “Vậy ngươi cảm thấy ngươi thắng rồi sao?”

Phục Hy khẽ nắm chặt tay lại: “Chí ít… Ta sẽ giải quyết ngươi trước”

Một ấn bát quái xuất hiện ở phía sau Cơ Hiên Viên. Sau đó, Phục Hy đấm mạnh về phía trước một cái.

“Rầm!”

Cú đấm long trời lở đất này đập mạnh vào thân thể Cơ Hiên Viên. Nhưng hắn ta lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, vẫn đứng dựa lưng vào bức tường. Một tầng không gian vô hình giúp Cơ Hiên Viên đỡ cú đấm kia.

Con ngươi Phục Hy đột nhiên co rụt lại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trong toàn bộ hỗn độn, người có thể vận dụng thần thông không gian tới mức độ này thì chỉ có một vị, đó là “ Không”.

Sau khi đoán rằng “Không” cũng ở đây, lốc xoáy màu đen trong mắt Phục Hy dường như bốc cháy, xoay tròn một cách điên cuồng. Chênh lệch giữa cường giả Bất Hủ cảnh và cổ thần là rất lớn. Lúc ở dưới đáy hỗn độn, hắn ta luôn nghĩ về vấn đề này. Bản lĩnh của mình có thể giết chết được cổ thần hỗn độn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận