Bách Luyện Thành Thần

Chương 3539: Hắc Mông

Trong phạm vi rừng Sí Phong là địa bàn của tộc Hà Mông, không ít người trong Tam Thanh Thiên đều cho rằng như vậy. Mà những người trẻ tuổi ở trong tộc Hà Mông như Lạc Mông cũng cho là như thếNhưng làm tộc trưởng, Ô Mông biết rõ sự thật không phải như vậy.

Sau khi tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Hà Mông chết, Hắc Mông chỉ định Ô Mông làm tộc trưởng mới, nói cho Ô Mông biết chủ nhân thực sự của rừng Sí Phong là cánh rừng Sí Phong không nhúc nhích kia, mà không phải là người tộc Hà Mông bọn họ.

Người tộc Hà Mông bọn họ chẳng qua chỉ là sinh vật cộng sinh với rừng Sí Phong mà thôi, tất cả những gì tộc Hà Mông có được đều là do rừng Sí Phong ban cho.

Nếu như có bất kỳ cơ hội nào mở rộng rừng Sí Phong, Ô Mông thân là tộc trưởng nhất định phải nắm bắt!

Thực tế việc mở rộng rừng Sí Phong có độ khó cực cao, phía nam là đồng bằng Thiên Lôi, nếu rừng Sí Phong phát triển qua đó sẽ bị thiên lôi cuồn cuộn đánh cháy đen thui, phía đông là vùng đất giá rét, rừng Sí Phong không thích hợp sinh trưởng.

Nơi thích hợp nhất là phía Tây Nam, cũng là mở rộng dọc theo sông Thần.

Vốn dĩ rừng Sí Phong cũng đang mở rộng theo hướng này, nhưng lúc mở rộng được tới mức như bây giờ thì bị văn minh Nguyên Linh phát hiện.

Văn minh Nguyên Linh đầu độc đất đai ở phía Tây Nam, chế tạo ra một vùng đất độc rộng chừng hai mươi dặm, vùng đất độc này là rãnh trời mà rừng Sí Phong không cách nào vượt qua, bất cứ hạt giống hoặc rễ cây nào của rừng Sí Phong tiến vào mảnh đất độc kia đều lập tức thối rữa.

Người trong tộc Hà Mông cũng đã từng trao đổi với văn minh Nguyên Linh nhưng bị từ chối, từ chuyện tộc trưởng bị đánh chết, tộc Hà Mông cũng biết văn minh Nguyên Linh không thể để rừng Sí Phong mở rộng.

Bây giờ văn minh Nguyên Linh chủ động nói tới, Ô Mông căn bản không thể từ chối.

Vu Khám chắc hẳn đã nhìn thấu tâm tư của Ô Mông nên không nhiều lời nữa, yên lặng rời đi.

Ô Mông đứng dậy lau khô thân thể, nói với Lạc Mông: “Ta đi gặp Hắc Mông.”



Sau khi nước Tị Hồn trên người La Chinh, lão Anh, Đông Hoàng hoàn toàn khô sạch, cấm chế mất hiệu quả, đoàn người mới đồng loạt rời khỏi Bỉ Ngạn.

Diễm Phi, Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn, còn cả một đám cường giả Thiên Cung cũng biết bây giờ là thời khắc sống còn, đều ở bên cạnh chờ, Phượng Ca vốn còn đang tu hành bây giờ cũng đã chạy tới.

Đợi lâu như vậy mà bên trong Bỉ Ngạn cũng không có tin tức truyền lại, vẻ mặt những người này đều nôn nóng.

Đúng lúc này, La Chinh là người đầu tiên rời khỏi Bỉ Ngạn, chợt tỉnh lại.

“La Chinh, cha ta sao rồi…”

Phượng Ca là người tiến lên đầu tiên, nhưng mới nói được một nửa, lão Anh cách đó không xa ho khan hai tiếng, cũng tỉnh lại, ngay sau đó là đám người Đông Hoàng, Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương.

“Lão Anh!”

“Ngô Hoàng…”

“Phụ hoàng…”

Các cường giả núi Thái Nhất, núi Thái Ất rối rít vây quanh.

Từ sau khi Đông Hoàng và lão Anh lâm nguy, trong Thái Nhất Thiên Cung không còn người chèo chống, không ít người cho rằng hai người không còn cơ hội tỉnh lại nữa.

Bây giờ thấy hai vị bình yên vô sự trở về, tâm trạng các cường giả Thiên Cung kích động biết bao?

Khoảng thời gian này Đông Hoàng và lão Anh vẫn luôn lặn trong sông Thần, đã chịu không ít khổ cực, bây giờ còn sống trở về lại nhìn thấy người thân, thuộc hạ của mình, họ cũng vô cùng cảm động.

Một đám người Thiên Cung mong chờ sau khi Đông Hoàng rời khỏi Bỉ Ngạn có thể dẫn họ trở về Trung Thần Châu. Có vài vị lão thần núi Thái Nhất lập tức nói lên suy nghĩ này.

Trung Thần Châu là gốc rễ của Thái Nhất Thiên Cung, ngay cả các thành ở bên rìa Minh Hồ và dưới bảy ngọn núi đều có liên hệ dây mơ rễ má với những người này.

Tuy nói Lê Sơn đối đãi với mọi người trong Thiên Cung rất tốt, nhưng vẫn có không ít người muốn trở lại Thần Châu.

Sau khi suy nghĩ qua một lát, Đông Hoàng tạm thời từ chối yêu cầu này.

Trong trận chiến ở Lê Sơn, mặc dù Đạo Chung Yên giành được thắng lợi, nhưng thời đại này đã không còn giống như trước kia nữa! Cho dù là tộc Vô Không hay văn minh Nguyên Linh đều có cách giáng lâm. Thời đại chỉ cần một Bất Hủ cảnh trấn giữ là có thể bảo vệ cả tộc vẹn toàn trước kia đã một đi không trở lại rồi.

Nếu Đông Hoàng dẫn chúng tướng trở về Trung Thần Châu, không chỉ không gánh nổi Thái Nhất Thiên Cung mà còn có thể phá hủy Trung Thần Châu.

Hơn nữa bây giờ Lê Sơn triệu tập đội ngũ Đạo Chung Yên, những thế lực siêu cấp tán thành Đạo Chung Yên đều hội tụ về Lê Sơn, bây giờ cũng không phải lúc để trở về.

Sau khi Đông Hoàng và lão Anh gặp mặt mọi người trong Thiên Cung, mọi người lại trở về Bỉ Ngạn.

Rừng Sí Phong cũng không phải là nơi an toàn, dù sao trước đây cũng từng có chuyện bị cưỡng ép kéo vào Bỉ Ngạn! La Chinh còn cần dẫn bọn họ rời khỏi rừng Sí Phong.

Sau khi mọi người trở về Bỉ Ngạn bèn đi cùng La Chinh vòng ngược lại dọc theo dòng sông. Lúc mới vừa đi qua khoảng đất trống ở rừng cây bên cạnh sông Thần, mọi người đã cảm thấy mặt đất truyền đến một loạt chấn động dồn dập, hiển nhiên là có quái vật khổng lồ đang đến gần, hơn nữa số lượng còn không ít.

“Chít, xem ra phiền phức rồi đây.” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Thắng Thiên Thử Vương am hiểu tính cách tộc Hà Mông, những tên kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Không chỉ riêng đoàn người La Chinh cảm thấy bất an, sắc mặt của những Bất Hủ cảnh và tộc nhân các dị tộc khác đều khó coi. Mặt đất chấn động như vậy có nghĩa tộc Hà Mông có hành động lớn.

Từ rất xa, Vu Khám dẫn đầu mấy người dị tộc xuất hiện đầu tiên, những dị tộc này đều trợn mắt nhìn La Chinh như nhìn một người chết, nhất là Vu Khám dẫn đầu, trên mặt gã ta nở nụ cười quỷ dị.

“Tìm được viện binh mạnh rồi à.” La Chinh cười nhạt.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Lúc này chấn động trên mặt đất càng lúc càng gần, ngay sau đó từng người thoa đầy bột đồng toàn thân giống như tộc nhân tộc Hà Mông xuất hiện.

Số lượng tộc nhân tộc Hà Mông vốn vô cùng thưa thớt, trước mắt e rằng phần lớn tộc Hà Mông đã kéo tới đây.

“Rầm, rầm!”

Ô Mông toàn thân màu xanh đứng trước mặt La Chinh, ông ta không hề khinh miệt La Chinh mà là cất giọng thỏa thuận: “Ngươi không phải là đối thủ của văn minh Nguyên Linh, ngoan ngoãn rời khỏi rừng Sí Phong, có thể bớt được đau khổ và phiền toái, ta cũng có thể đảm bảo tính mạng của những người này.”

Vừa nói Ô Mông vừa chỉ đám người Thắng Thiên Thử Vương, Phục Hy.

Ô Mông cảm thấy điều kiện mình đưa ra rất tốt, nếu như La Chinh thức thời sẽ đồng ý.

La Chinh liếc Ô Mông, khóe miệng cong lên: “Là văn minh Nguyên Linh bảo ngươi ra tay? Những lời tương tự bọn họ đã nói cả chục lần rồi.”

La Chinh tự nghĩ sức mạnh mình dùng lúc đánh chết Khủng Hống đã đủ chấn nhiếp người tộc Hà Mông rồi. Người tộc Hà Mông không thể nào vì mình khiêu khích mà ra tay với mình được. Như vậy chỉ có một khả năng, văn minh Nguyên Linh đã hứa cho tộc nhân tộc Hà Mông lợi ích cực lớn.

“Vậy ý ngươi thế nào?” Ô Mông hỏi lại.

“Ta chưa từng thỏa hiệp, cũng không định thỏa hiệp.” La Chinh nhún vai.

Trên mặt Ô Mông lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vậy ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội thỏa hiệp, ngươi an nghỉ ở rừng Sí Phong, máu thịt cũng hóa thành chất dinh dưỡng nuôi rừng Sí Phong đi.”

“Dựa vào ngươi?” La Chinh xẵng giọng hỏi.

“Dựa vào tộc trưởng cũng thừa sức giết ngươi!”

“Chết ở đây không ai dám nhặt xác cho ngươi đâu!”

“Chờ lát nữa lúc tộc trưởng xé ngươi thành mảnh vụn, ngươi sẽ không còn mạnh miệng được nữa!”

Các tộc Hà Mông thấy La Chinh kiêu ngạo như vậy thì lập tức la ầm lên.

Ai ngờ Ô Mông lắc đầu: “Ta không đánh lại ngươi.”

Lời này khiến đám người tộc Hà Mông kia mặt đầy vẻ cạn lời, nhưng ngay sau đó Ô Mông lùi về phía sau một bước, đồng thời nói: “Nhưng hắn có thể.”

“Oành, oành, oành…”

Một tên to con cao đến mười trượng bước ra từ trong rừng rậm. Tộc nhân tộc Hà Mông này cả người đen sì, chỉ có một đôi mắt như một con rắn độc nguy hiểm nhất nhìn chằm chằm La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận