Bách Luyện Thành Thần

Chương 2195: Trùng phùng

Đối với người bị lưu đày, trạng thái bị giam cầm tại nơi này vô thời hạn là điều đáng sợ nhấtThời gian là thứ rẻ rúng nhất với bọn họ.

Cho dù lời La Chinh nói thật sự chỉ là bịa đặt thì họ cũng sẽ tìm cách chứng thực nó cho bằng được, ít ra như thế cũng đỡ hơn là co đầu rụt cổ trong cốt tháp!

Huống hồ Kim lão quỷ không thể nào dẫn La Chinh đến đây lừa bịp nàng ta.

Thấy thái độ của cô gái thay đổi, La Chinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Việc thuyết phục những người bị lưu đày dễ hơn hắn tưởng.

Mà thật ra cũng dễ hiểu thôi, nếu La Chinh bị nhốt tại đây vô số năm thì sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào dù chỉ là rất nhỏ.

“Dứt khoát lắm” Hắn mỉm cười.

Cô gái thản nhiên nhìn hắn: “Thật ra từ rất nhiều năm trước ta đã xác định được ngục giam do cổ thần Hỗn Độn xây nên là một thứ hoàn mỹ tuyệt đối. Nó không hề có lỗ hổng, mọi nỗ lực chỉ uổng phí mà thôi. Chắc hẳn cách duy nhất có thể rời đi thế giới này đang nằm trong tay bộ tộc Trưởng Giám Ngục, nhưng mà đám người đó lại thuộc dạng nước đổ lá khoai”

Nàng ta nhún nhún bờ vai gầy của mình, mỉm cười bất đắc dĩ.

Thỉnh thoảng bộ tộc Trưởng Giám Ngục sẽ lặng lẽ tuần tra như âm hồn, không ai có thể giao tiếp với bọn họ.

Nàng ta từng bố trí mê hồn trận, thậm chí là cám dỗ bằng vật chất, bằng sắc đẹp nhưng vẫn không được gì, cuối cùng tộc Nữ Oa đành từ bỏ sau nhiều lần thử.

Nhưng giờ La Chinh lại nói với nàng ta rằng nội bộ của Trưởng Giám Ngục xảy ra mâu thuẫn, thậm chí tìm được hai người trong tộc Trưởng Giám Ngục!

Nàng ta nhận ra cơ hội lần này khác với những lần trước.

Khó trách Kim lão quỷ lại coi trọng chuyện này và tự mình đưa La Chinh đến đây như vậy.

Cô gái ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Hai tỷ đệ mà ngươi nói vẫn an toàn chứ?”

“Chắc vậy” La Chinh gật đầu.

“Họ không thể vào cốt tháp, đến khi ánh sáng phán xét giáng xuống thì họ sẽ chết chắc. Chúng ta phải hành động nhanh lên” Cô gái nhíu mày.

Nếu không có ánh sáng phán xét tinh lọc mỗi nghìn năm một lần thì bọn họ vẫn còn nhiều thời gian mưu tính và chuẩn bị. Thế nhưng có nhiều chuyện thường trùng hợp như vậy đấy, nên cơ hội thường chợt xuất hiện rồi biến mất ngay. Có nắm bắt cơ hội được hay không thì còn tùy vào cơ duyên mỗi người.

“Chuyện này càng ít người biết càng tốt, ta hy vọng những chủng tộc hàng đầu như tộc Nữ Oa, Huyền Tẫn, Tinh Lộc… sẽ gia nhập. Nhưng… trừ bộ tộc Hiên Viên ra!” Lão Kim đột nhiên nghiêm mặt.

Bộ tộc Hiên Viên và Xi Vưu đã tranh đấu gay gắt từ xưa đến nay. Mâu thuẫn giữa hai tộc đã ăn sâu vào máu nên dĩ nhiên lão Kim không muốn đưa bộ tộc Hiên Viên đi cùng.

Cô gái mỉm cười: “Đó là quyết định của ngươi, ta không thành vấn đề”

Bộ tộc Nữ Oa luôn giữ thái độ trung lập trong vấn đề tranh chấp giữa bộ tộc Hiên Viên và Xi Vưu. Ba chủng tộc lớn trên thế giới này vẫn luôn duy trì mối quan hệ kỳ diệu như thế.

Tiếp theo, tộc Nữ Oa âm thầm lan truyền tin tức này khắp thế giới dưới đáy hỗn độn.

Nếu lão Kim dẫn La Chinh đi thuyết phục các tộc thì hiệu quả sẽ suy giảm khá nhiều, nhưng nếu cô gái này tự mình nói ra thì lại khác. Có thể nói rằng những người bị lưu đày trong các tộc gần như hưởng ứng ngay mà không cần thời gian đắn đo.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Một tháng sau, tại ranh giới của đồng hoang Vạn Cổ…

Vài tên chuyện nhặt nhạnh hoang cốt đang cúi đầu lục lọi đống xương trắng trên đất với hy vọng sẽ đào được một, hai miếng hoang cốt.

Tuy rằng mảnh đồng hoang Vạn Cổ này gần như đã cạn kiệt nhưng thi thoảng vẫn có cá lọt lưới.

Đúng lúc này, dao động không gian không ngừng khuếch tán trên bầu trời, sau đó vài bóng người bước ra từ đó và lặng lẽ đứng trên không trung.

Bọn họ đều là người bị lưu đày trên thế giới này, đến từ các chủng tộc lớn và có truyền thừa huyết thống.

Đám người bên dưới đồng loạt ngước nhìn lên trời, miệng há to.

Bọn họ không hề biết thế giới này lại có người xuyên qua hư không một cách tự nhiên như vậy. Trong mắt bọn họ, chuyện lợi hại nhất là có thể hóa thành hoang thần cao mấy nghìn mét.

Trong bộ lạc Tấn Thiết ở cách đó không xa, Tiểu Vân đánh dấu trên một tấm thẻ xương để tính thời gian La Chinh rời đi.

La Chinh đã rời khỏi bộ lạc Tấn Thiết gần một năm, không biết hắn thế nào rồi.

Sau khi thu nạp số hoang cốt mà La Chinh để lại, tu vi của Tiểu Vân đã tăng trưởng khá nhiều, ít nhất nàng đã có địa vị vững chắc trong bộ lạc Tấn Thiết.

Thế nhưng trong lòng Tiểu Vân vẫn còn một nỗi lo lớn. Nếu như trong hai năm tới La Chinh không thể mang nàng và Phù Sơ vào cốt tháp thì cả hai sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

“Thông thường muốn gia nhập vào một tông môn tầm thường là đã rất khó rồi. Nhưng mà La Chinh… Hắn sẽ không làm chúng ta thất vọng” Tiểu Vân ngắm nhìn Phù Sơ đang lặng lẽ tu luyện ở cách đó không xa, trong bụng nghĩ thầm.

Đúng lúc này, nàng bỗng cảm nhận được khí thế mãnh liệt bao phủ nơi đây.

Khí thế kia phức tạp như được tỏa ra từ hơn mười sinh linh cực kỳ mạnh mẽ.

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì trong lòng đã sinh ra cảm giác khiếp sợ, cả Phù Sơ ở gần đó cũng mở mắt và nhìn tỷ tỷ mình với vẻ hoảng sợ.

“Phù Sơ, đệ ở yên tại đây đi, ta đi ra ngoài xem thử!”

Tiểu Vân nói xong liền chạy ra khỏi nhà tranh.

Phù Sơ nào có thể yên tâm để tỷ tỷ của mình ra ngoài? Đó là nhân vật hùng mạnh sở hữu khí thế mà cậu ta chưa từng cảm nhận được bao giờ, sao tỷ tỷ ngăn cản họ nổi? Vì vậy cậu ta cũng nối gót theo sau.

Những người hoang dã trong bộ lạc Tấn Thiết cũng hoảng loạn.

Bộ lạc như này rất dễ bị tấn công bởi các thế lực xung quanh, đừng nói là tông môn mạnh mẽ, chỉ những thế lực nhỏ trong thành trì cũng đủ mang lại tai họa ngập đầu cho bọn họ rồi. Mạng sống của những người hoang dã này nhẹ như lông hồng vậy.

“Những người này…”

Sau khi nhìn thấy đám người trên bầu trời, đôi mắt trên gương mặt thanh tú của Tiểu Vân mở thật to.

Nàng hoàn toàn không cảm nhận được tu vi của bọn họ, dù cho bọn họ chỉ đứng yên nhưng vẫn mang lại sức ép dữ dội cho nàng. Điều này chứng tỏ tu vi của bọn họ đã đạt đến trình độ mà cả nàng cũng không thể nhìn thấu hay hiểu được.

Phù Sơ vừa đi ra ngoài chợt khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, bọn họ là ai vậy?”

“Đệ ra ngoài làm gì?” Tiểu Vân vừa tập trung nhìn bầu trời vừa trách đệ đệ.

Phù Sơ cười khổ: “Ta trốn trong nhà tranh thì an toàn à?”

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. So với tỷ tỷ mình thì Phù Sơ lại nghĩ thoáng hơn.

Ngay lúc hai người đang ngạc nhiên, trên bầu trời lại có thêm một dao động không gian nữa, sau đó La Chinh lặng lẽ chui ra ngoài.

Vừa nhác thấy bóng dáng hắn, Tiểu Vân lập tức há to miệng, hai tay nắm chặt.

Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một suy nghĩ: La Chinh thành công còn nhanh hơn dự đoán của nàng!

Trên không trung, cô gái tộc Nữ Oa hỏi bằng giọng lạnh nhạt: “Đôi tỷ đệ mà ngươi nói là ai?”

La Chinh vừa liếc mắt nhìn liền thấy Phù Sơ và Tiểu Vân ở trước cửa bộ lạc. Hắn lập tức bay xuống trước mặt Tiểu Vân và cười mỉm: “Bọn ta đã chuẩn bị xong rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận