Bách Luyện Thành Thần

Chương 3487: Phát động

Bốn cây cột này quy mô lớn đến vậy, trong đó tự nhiên có một bộ quy tắc nghiêm ngặt, giới hạn mỗi một sợi tơ trong mỗi một trang sách. Không ai có thể tự tiện thay đổi vị trí trong đó cả, tùy ý sửa đổi quy tắc tất nhiên sẽ bị xử phạt nghiêm khắcLúc La Niệm chạm vào sợi tơ đầu tiên, ở phần cuối của cầu thang trang sách một nghìn tầng, đôi mắt của một pho tượng sứt mẻ tàn tạ bỗng lóe lên vầng sáng đỏ, sau đó thân thể khẽ chấn động.

“Người xâm nhập…”

Pho tượng này đã đứng sừng sững ở đây vô số năm, nếu là trước kia nó sẽ xông lên trước, xử lý kẻ xâm nhập trên cây cột.

Nhưng những năm tháng dài đằng đẵng hệt như chất độc ăn mòn xương tủy, ngay cả pho tượng được tạo thành từ đá Thánh được ca tụng là vĩnh viễn không mục nát mà cũng bị bào mòn rồi…

So ra, pho tượng trong Vĩnh Hằng thần đình may mắn hơn nhiều. Vì có khóa thời gian nên bốn pho tượng bảo vệ trong thần đình sẽ không bao giờ bị tổn hại.

“Két, két, két…”

Pho tượng cảm nhận được năng lượng mà cây cột truyền đến, định xử lý thứ mục nát ở chỗ khớp nối. Lát sau, năng lượng hao hết, cặp mắt của nó cũng nhanh chóng tối đi.

Đương nhiên La Niệm không biết được động tĩnh ở bên trên, sau khi leo lên đến bậc thang trang sách thứ năm trăm, cậu đã phát hiện chủng loại và số lượng tín vật Bỉ Ngạn mà tia sáng nơi này kết nối đều tăng lên trên diện rộng.

Cậu đưa tay lướt qua từng tia sáng một, vị trí của các “tín vật Bỉ Ngạn” kia nhanh chóng chiếu vào trong mắt cậu.

“Thế giới trong cơ thể của tên này toàn là cá?”

“Thế giới trong cơ thể gì mà gớm ghiếc quá, chỗ nào cũng toàn là máu đặc sệt…”

“Hình như không có cái nào bình thường!”

Thông qua tín vật Bỉ Ngạn, La Niệm đã “nhìn trộm” không ít thế giới trong cơ thể, sau đó rốt cuộc cậu cũng phát hiện ra một thành trấn của loài người trong một thế giới trong cơ thể!

“Tên này chắc chắn là con người…”

Đương nhiên La Niệm không thể biết được đối phương là địch hay bạn, nhưng những chuyện cậu làm bây giờ chỉ đơn giản là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, thậm chí còn mang theo chút tâm tư chọc ghẹo đối phương.

Cậu không do dự chút nào, trực tiếp móc khối lập phương bên dưới sợi tơ này ra rồi lại xếp vào một hố nhỏ màu đen nằm trong cùng.

Cùng lúc đó, trong Bách Vi Môn của Lê Sơn, Minh Vi thân là môn chủ đang dẫn đầu hơn trăm đệ tử môn hạ lĩnh ngộ “Thiên Lê Chân Giải”, đây là một cách tu luyện mà chỉ Lê Sơn mới có.

Sau khi La Chinh tặng Minh Vi đủ số kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, nàng ta có thể được xem là vị Hồn Nguyên cảnh cuối cùng. Mà nàng ta có thể đưa La Yên La Chinh về đây nên có công lao rất lớn đối với Lê Sơn, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của Lê Sơn.

Hiện giờ trong số rất nhiều tiểu môn của Lê Sơn, Bách Vi Môn được xem là món ăn ngon nhất. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, không bao lâu nữa Bách Vi Môn rất có thể trở thành một đại môn, mà Minh Vi thì sẽ thăng chức thành đại môn chủ.

“A…”

Đúng lúc này, một nữ đệ tử xinh đẹp ở cách đó không xa bỗng hét lên một tiếng, lập tức khiến không ít người nhìn sang.

Minh Vi nhíu mày nhìn thoáng qua, hỏi: “Hạm Sồ, sao thế?”

Hạm Sồ ngồi yên tại chỗ với vẻ mặt khiếp sợ, lúng túng nói: “Môn, môn chủ đại nhân, hình như tín vật Bỉ Ngạn của ta đã bị phế bỏ…”

Hạm Sồ mới vừa vào Tứ Trọng Thiên, tín vật Bỉ Ngạn mà nàng dung hợp vô cùng bình thường. Chẳng qua nàng là đệ tử mà Minh Vi xem trọng nên sớm muộn gì Minh Vi cũng có thể giúp nàng kiếm được tín vật Bỉ Ngạn tốt nhất.

“Phế bỏ?” Minh Vi khẽ giật mình.

Hạm Sồ cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người chung quanh, sợ Minh Vi không tin bèn trực tiếp lấy tín vật Bỉ Ngạn kia ra. Đó là một bông hoa đá màu trắng.

Giờ phút này hoa đá không hề có chút ánh sáng nào, cũng không có chút phản ứng năng lượng gì, tựa như nó thật sự là một bông hoa do đá điêu khắc thành.

“Tín vật Bỉ Ngạn này bị phế bỏ thật rồi à?”

“Không giống như là năng lượng suy kiệt…”

“Bổ sung Thần Tinh thử xem?”

Các nữ đệ tử trong Bách Vi Môn cũng rối loạn cả lên. Tín vật Bỉ Ngạn dù có tiêu hao hết sạch năng lượng thì cũng vẫn có phản ứng năng lượng, hoa đá này dường như thật sự đã biến thành một vật bình thường.

Trong Bỉ Ngạn, vạn vật đều có năng lượng, muốn tìm kiếm một món đồ không có năng lượng gần như không có khả năng…

Minh Vi cũng hoang mang vô cùng, nàng ta chưa bao giờ trông thấy tình huống nào giống vậy.

“Ù!”

Lúc nàng đang nghĩ mãi không thông thì hoa đá bỗng truyền ra phản ứng năng lượng kịch liệt, một luồng khí rét lạnh tuôn ra từ trong hoa đá và lan khắp đại điện. Chỉ trong thời gian ngắn, đóa hoa đá này đã được tăng mạnh lên ít nhất là gấp hai mươi lần!

“Ơ?”

Hạm Sồ cũng trợn tròn mắt, Minh Vi càng ngạc nhiên vạn phần.

Các nàng chưa bao giờ thấy tín vật Bỉ Ngạn nào dùng cách thức này để mạnh lên cả…



Khi La Niệm lại đổi chỗ sợi tơ lần nữa, trong cây cột lại trào ra một luồng năng lượng.

Tại điểm cuối của cầu thang trang sách tầng một nghìn, đôi mắt của pho tượng đổ nát “ù” một tiếng, lóe ra ánh sáng đỏ càng đậm hơn.

“Két, két, két…”

Lần này rốt cuộc pho tượng cũng động đậy, đồng thời sải chân bước đi.

“Kẻ xâm nhập, giết chết, giết chết…”

Pho tượng này được tạo ra là để bảo vệ cây cột to lớn này. Sau khi có thể tự do di chuyển, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, băng băng lao xuống theo cầu thang trang sách.

“Rầm rầm rầm…”

Tiếng động lớn đến thế, La Niệm không thể nào không nghe thấy.

Âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Trong lòng La Niệm dâng lên cảm giác nguy cơ, cậu đứng ở mép cầu thang trang sách nhìn lên trên thăm dò, vừa nhìn một cái đã trông thấy một pho tượng sứt mẻ đang chạy phăm phăm xuống.

La Niệm có u mê đến mấy cũng biết rõ pho tượng này nhắm thẳng vào mình.

Cậu không có ý nghĩ sẽ chiến đấu cùng với pho tượng nên gần như không hề do dự mà lập tức co giò chạy xuống dưới.

Nhưng tốc độ của pho tượng thật sự quá nhanh, chỉ trong vài vòng mà khoảng cách giữa đôi bên đã nhanh chóng rút ngắn lại, mà mấu chốt là cậu còn đang kéo một Khương Tử Nha ở sau lưng…

Thấy mình trốn không thoát, đợi đến khi pho tượng kia lại gần, La Niệm kéo Khương Tử Nha thay đổi phương hướng, đồng thời đập lên vai phải của ông.

Trước mắt Khương Tử Nha là vô vàn điểm sáng lít nha lít nhít, gần như bao phủ hết mọi ngóc ngách trong tầm mắt ông. Ông biết La Niệm đã leo lên cây cột.

Bây giờ La Niệm đập lên vai phải ông, ông không do dự chút nào mà hai tay trên dưới giao nhau tạo thành chưởng hình tròn, lập tức đập về phía trước!

“Ầm!”

Sinh linh trong thế giới Huyền Lượng thường không chịu nổi một chưởng của Khương Tử Nha, nhưng pho tượng trên cây cột dù gì cũng không phải vật tầm thường. Nó trúng phải một chưởng chính diện của Khương Tử Nha mà chỉ hơi rung lên một chút, thậm chí còn chẳng lùi về sau một bước nào.

“Hỏng bét!”

La Niệm thấy vậy, mí mắt lập tức khẽ động. Lần này gặp phải một kẻ khó chơi, e là Khương Tử Nha không phải đối thủ. Ít ra dưới hình thái này thì khó mà địch lại!

Ý nghĩ trong đầu cậu lướt qua thật nhanh, cậu không hề do dự mà chộp lấy Khương Tử Nha, đột nhiên nhảy lên hướng về phía rìa cầu thang trang sách. Hai người thoắt cái đã rơi từ cầu thang cao mấy trăm tầng xuống bên dưới.

“Ầm…”

La Niệm va vào mặt đất, cậu nhảy bật lên và đỡ cả Khương Tử Nha lên.

Khương Tử Nha lại hoang mang vô cùng. Ông hoàn toàn không phân biệt được lực va chạm sinh ra lúc rơi xuống đến từ đâu, ông còn tưởng là do đối thủ trả đòn.

Chỉ có điều, ông vừa đứng lên chuẩn bị đánh trả thì đã cảm nhận được La Niệm kéo sợi dây thừng.

Không cần biết xảy ra tình huống gì, đầu tiên ông phải đi theo La Niệm đã. Thế là ông không để ý gì đến việc đánh trả nữa mà tiếp tục chạy trốn theo La Niệm.

Pho tượng kia không định buông tha La Niệm. Miệng nó lẩm bẩm không thôi, đồng thời chạy vòng theo cầu thang trang sách xuống dưới, từ trên cây cột đuổi tới!

La Niệm vừa chạy vừa để ý động tĩnh sau lưng, trong mắt cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Ở đây ta không thể giải quyết ngươi được, nhưng dụ ngươi tiến vào trong thế giới thì chưa chắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận