Bách Luyện Thành Thần

Chương 3698: Mặc sức cướp đoạt

Lời của Thần Nông khiến Cơ Hiên Viên hơi khó hiểuHuyết mạch một khi lấy được thì sẽ trở thành của chính mình, mức độ sử dụng huyết mạch càng cao thì thần thông huyết mạch càng thêm mạnh mẽ. Từ thời khắc trở thành Bất Hủ cảnh, Cơ Hiên Viên đã luôn cho là như vậy. Trước kia Mục Linh từng hướng dẫn hắn ta cũng đã nói như vậy.

Bây giờ đột nhiên đâu ra một pháp môn tên là Khống Huyết, khiến đầu óc Cơ Hiên Viên chưa bắt kịp.

“Trước đây Mục Linh đại nhân cũng không biết pháp môn Khống Huyết, là đại năng khác ban cho” Thần Nông nói.

“Đại năng khác…” Trong mắt Cơ Hiên Viên có tia chớp xẹt qua.

Hắn ta biết Quỷ Quyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài, cái thứ cường đại một cách đáng sợ đó tuyệt đối không thể là vật trong thế giới Hỗn Độn được.

Còn văn minh Nguyên Linh và Quỷ Quyệt có quan hệ gì với nhau thì Cơ Hiên Viên còn chưa nghĩ sâu được như vậy.

“Cho dù là đại năng, thì một pháp môn Khống Huyết đã có thể kích phát huyết mạch cường đại hơn?” Cơ Hiên Viên vẫn bán tín bán nghi.

Thần Nông mỉm cười, huyết mạch trong cơ thể ông ta bắt đầu sôi trào.

Sức mạnh huyết mạch của Thần Nông vốn vô cùng cuồng bạo và hung mãnh, nhưng lúc này lại dịu dàng lạ kỳ.

Bóng người đầu dê sừng nhọn chậm rãi thành hình sau lưng Thần Nông…

“Dương Quái? Ngươi muốn làm gì?” Cơ Hiên Viên cảnh giác.

Sau khi hóa thành Dương Quái, thực lực của Thần Nông sẽ tăng lên đột ngột, đồng thời ý thức của ông ta cũng biến mất, mất hết tính người. Ông ta biến thành Dương Quái trước mặt Thần Nông là muốn giết chết hắn ta sao?

Chẳng bao lâu sau, Thần Nông đã biến thân thành Dương Quái hoàn toàn. Khí tức trong lòng đất tán loạn khắp nơi, đá vụn rơi rào rào.

“Chỉ là để chứng minh cho ngươi xem” Thần Nông bình tĩnh nói.

Cơ Hiên Viên nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể khống chế thể Dương Quái rồi?”

“Không chỉ có thể khống chế hoàn toàn, mà ta còn có thể tùy ý lựa chọn ba loại hình thái biến thân” Thần Nông đắc ý đáp.

Ba hình thái biến thân của ông ta rất mạnh nhưng lại xuất hiện ngẫu nhiên, có đôi khi không tài nào đạt được hình thái mình cần.

“Sau khi tu luyện pháp môn Khống Huyết, ta còn đạt được hình thái thứ tư. Mặc dù tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng thực lực của nó phức tạp hơn ba hình thái ban đầu rất nhiều!” Thần Nông nói.

Cơ Hiên Viên nghi ngờ vô cùng, ánh mắt lấp lóe một lúc lâu.

Pháp môn Khống Huyết này thần kỳ đến thế à?

“Mục Linh đại nhân sẽ truyền thụ cho ta sao?” Ánh mắt Cơ Hiên Viên lấp lóe hi vọng.

Thần Nông còn chưa mở lời, trên trán ông ta đã nứt ra, lộ ra một con mắt.

“Tất nhiên rồi” Mục Linh nói.

“Có được pháp môn Khống Huyết, thực lực của ta và Thần Nông sẽ tăng lên!” Sắc mặt Cơ Hiên Viên hơi kích động.

Lúc này, những hối hận, buồn rầu trong mấy tháng qua đã biến mất hoàn toàn.

“Ù!”

Con mắt trên trán Thần Nông không ngừng lấp lóe, từng chữ Phạn bay lơ lửng trước mặt Cơ Hiên Viên.

“Đây cũng là pháp môn Khống Huyết thích hợp với ngươi. Trận chiến này không liên quan đến Lê Sơn, không liên quan đến Đạo Chung Yên, các ngươi chỉ cần đối phó với một mình Hắc Thuyền là được. Đừng làm ta thất vọng!” Mục Linh nói.

Cơ Hiên Viên nhìn những chữ Phạn này bằng ánh mắt tham lam, giống như đây là thứ hắn ta yêu thích nhất.

“Mục Linh đại nhân, ta có thể hỏi một câu không liên quan không?” Cơ Hiên Viên hỏi.

“Nói”

“Pháp môn Khống Huyết lợi hại như thế, vì sao… Vì sao không truyền thụ cho bọn ta từ sớm? Nếu thế thì trong trận chiến Lê Sơn, chúng ta chưa chắc đã thua thê thảm như vậy” Cơ Hiên Viên nói.

“Hừ, bọn ta cũng vừa mới được truyền thụ!” Giọng nói của Mục Linh có phần bất mãn.

Văn minh Nguyên Linh làm trâu làm ngựa, cống hiến sức lực cho Xà Linh Môn, nhưng Xà Linh Môn lại không coi chúng là người một nhà.

Trong mắt các Xà Chủ, sinh linh trong thế giới Hỗn Độn căn bản không đủ tư cách nắm giữ pháp môn Khống Huyết.

Nói xong, con mắt trên trán Thần Nông đột nhiên biến mất, khe hở ở giữa nhanh chóng lành lại như cũ.

“Phải mất bao lâu mới luyện thành pháp môn Khống Huyết này?” Cơ Hiên Viên hỏi Thần Nông.

“Nhanh thôi, đặc biệt là chúng ta đã sử dụng huyết mạch một cách thuần thục” Thần Nông nói: “Ta chỉ cần bốn ngày.

“Chờ khi chúng ta nắm giữ pháp môn Khống Huyết thì sẽ đi tìm cái tên Tà Thần kia” Dã tâm của Cơ Hiên Viên đã trỗi dậy trở lại.



Trên không trung Hồ Minh Châu, thân thể Tà Thần bay phấp phới như lá cây.

“Gió…”

Hắn ta nhắm mắt thốt ra một chữ.

Cuồng phong bỗng nổi lên cuồn cuộn giữa bầu trời, còn hắn ta thì bay lượn với tốc độ kinh khủng.

“Gió lớn”

“Vù vù vù vù…”

Gió càng thêm kịch liệt thổi quét cả Hồ Minh Châu.

Nước trong hồ nước rộng lớn bị cuốn lên không trung, những tảng đá dưới đất bị thổi thành mảnh vụn, mặt đất bị gió rạch ra thành những khe rãnh.

Đây là một cơn lốc hủy diệt.

Trước kia trong Hồ Minh Châu từng bùng nổ một trận sóng gió vô cùng kịch liệt. Sinh linh xung quanh hồ đã chết rất nhiều, những người sống sót thì đã di tản đến khắp mọi nơi trong Hồ Minh Châu. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn cách nguy hiểm càng xa càng tốt.

Nhưng dù sao Hồ Minh Châu cũng là quê hương của bọn họ, bọn họ không muốn rời khỏi đại châu này.

Sau khi cơn lốc này ập tới, không mấy sinh linh trong Hồ Minh Châu có thể may mắn thoát chết.

Nước và bùn đất trong hồ hòa lẫn vào nhau, hình thành dòng chảy cao mấy nghìn trượng lấp đầy những dãy núi, thung lũng, mặt đất nứt ra rồi khép lại.

Hàng nghìn hàng vạn sinh linh gào lên vài tiếng ngắn ngủi rồi im bặt, chúng đã chết đi ngay trong khoảnh khắc.

Gió to kéo dài nửa canh giờ rồi dần dần ngừng lại.

Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất đã hóa thành một vùng đồng bằng lầy lội màu nâu xám, phía dưới đồng bằng này là những đoạn chân tay cụt của vô số sinh linh.

Sau khi gió lớn ngừng thổi, tại một nơi nào đó trong lớp nước bùn của Hồ Minh Châu bỗng xuất hiện một cái động lớn, trong động là một cái mai rùa khổng lồ, phía dưới mai rùa che chắn cho mấy sinh linh.

Trong đó có một sinh linh là Hồn Nguyên cảnh.

Tên Hồn Nguyên cảnh này đau đớn tuyệt vọng nhìn tộc nhân của mình bị thảm sát, tín vật Bỉ Ngạn “Địa Thần Giáp” của nó chỉ có thể bảo vệ cho an nguy của vài người.

Tà Thần lẳng lặng bay xuống theo gió, hờ hững nói: “Vậy mà có thể thoát khỏi cơn lốc của ta, thực lực không tồi…”

Giọng nói của hắn ta không được phát ra từ miệng, mà là cả Hồ Minh Châu đang phát ra tiếng!

Mỗi một ngóc ngách trong Hồ Minh Châu đều có thể nghe được giọng của hắn ta.

Giờ phút này, hắn ta giống như chúa tể thế giới.

Tên Hồn Nguyên cảnh kia nghe được lời này, lửa giận trong mắt lập tức phun trào. Nó vác theo mai rùa lao về phía Tà Thần với tốc độ cực nhanh, đồng thời gào lên lời chất vấn đầy giận dữ: “Vì sao! Vì sao phải phá hủy Hồ Minh Châu của bọn ta!”

Tà Thần nhẹ nhàng khoát tay, mai rùa trên đầu nó tức khắc vỡ vụn.

“Đính chính một chút” Tà Thần lạnh nhạt nói: “Đây không phải Hồ Minh Châu của các ngươi, mà là của ta”

“Ta giết ngươi!”

Hồn Nguyên cảnh đã phẫn nộ tột đỉnh. Nó muốn thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn liều mạng với Tà Thần.

Nhưng cho dù nó vắt cạn tiềm năng của bản thân thì vẫn không thể thay đổi được gì.

“Không chỉ Hồ Minh Châu mà tất cả mọi thứ trên thế giới mẹ, từ hoa cỏ cây cối đến thành lâu nhà cửa, sông hồ biển núi đều là của ta, kể cả mạng của các ngươi cũng là của ta” Tà Thần nhẹ tay bóp một cái: “Cho nên muốn cướp muốn đoạt đều do ta định đoạt”

“Soạt!” Mặc kệ Hồn Nguyên cảnh đã thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn, lấy ra mai rùa mạnh hơn, nhưng nó vẫn hóa thành một làn sương máu rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này ngay trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận