Bách Luyện Thành Thần

Chương 3897: Thuận buồm xuôi gió

Trong mắt Tà Thần lóe lên ánh sáng hưng phấnTrường thương do Hủy Diệt Tiêu biến thành đâm thẳng vào đầu La Chinh không chút trở ngại, xuyên qua thân thể La Chinh.

Trong lúc đánh giết La Chinh, Tà Thần cũng phóng ra một luồng “Sáng Tạo Tiêu”, hình thành một lồng giam hình ngôi sao khóa chặt thi thể vỡ vụn của La Chinh ở trong đó.

Đương nhiên, thứ mà hắn ta muốn nhốt không phải là thi thể của La Chinh, mà là Từ đang sống nhờ trong thi thể đó.

“Ù ù ù…”

Một quả cầu phát sáng chui ra từ trong thi thể La Chinh, nó điên cuồng va đập vào vách trong của lồng giam hình sao, nhưng lồng giam tạo ra từ “Sáng Tạo Tiêu” cực kỳ đặc biệt, Tòng đã bị nhốt chặt trong đó.

Tà Thần chậm rãi đáp xuống bên cạnh lồng giam, đánh giá quả cầu thần bí này, trên mặt toàn là vẻ hài lòng.

“Mặc dù năng lượng của thế giới ngăn thứ mười hai chỉ có hai loại là Sáng Tạo Tiêu và Hủy Diệt Tiêu, nhưng trên thực tế lại có thể biến đổi khôn lường. Lồng giam này là thần thông do hai tỷ huynh đệ của ta nghĩ ra được, mang ra để nhốt ngươi thật là phù hợp” Tà Thần nói.

Giọng Tòng truyền ra từ trong quả cầu, trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc: “Đây là lồng giao hình sao, có thể phát huy ưu thế của Sáng Tạo Tiêu lên đến cực hạn, ngươi mới nắm giữ năng lượng chưa được bao lâu mà đã ngộ ra được rồi ư?”

“Tài năng của ta là thứ mà ngươi không thể tưởng tượng nổi” Tà Thần kiêu ngạo nói: “Ngươi sẽ không hối hận khi bị ta nuốt đâu. Hãy cống hiến tất cả mọi thứ của ngươi ra đi!”

“Nằm mơ!”

Trong giọng nói của Tòng mang theo chút cảm giác căm uất, nó càng va đập vào lồng giam mạnh hơn.

Nhưng dù nó có va mạnh đến thế nào đi chăng nữa, lồng giam hình sao vẫn chẳng nhúc nhích chút nào.

“Vùng vẫy vô nghĩa…”

Dứt lời, Tà Thần khẽ vươn tay ra, lồng giam hình sao bắt đầu thu nhỏ lại không ngừng. Không gian chừa lại cho Tòng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đã nhốt Tòng thật chặt trong đó.

“Nghe nói ngươi là tồn tại đã tạo ra Hàng Cách Giả, cũng là Chúa tể của tầng cấp cao nhất. Sở hữu sức mạnh khủng khiếp như thế mà còn rơi vào tình cảnh này, ngươi thật quá ngu ngốc. Để sức mạnh ấy ở trong tay ngươi đúng là phung phí của trời…”

Tà Thần vừa nói vừa vươn tay ra, ngón tay hắn ta hóa thành từng sợi tơ mỏng như sợi mì, chúng đều chui vào trong quả cầu ánh sáng.

“Ngươi sẽ hối hận! Không ai có thể nuốt được ta… Ngươi đang tự tìm đường chết!” Tòng hét lên như phát điên.

Tà Thần cười ha ha: “Ngươi cùng với Hàng Cách Giả kia đúng là một đôi mà, không có năng lực gì ngoài việc cáu giận!”

“Roẹt!”

Sợi tơ mỏng như mì nhanh chóng hấp thu Tòng.

Quả cầu ánh sáng tối dần đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, giọng của Tòng nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Sau khi hấp thu Tòng hoàn toàn, Tà Thần chầm chậm mở mắt ra, trên mặt là vẻ mừng rỡ không thể nào che giấu được. Một giây sau, hắn ta đã đi đến dải đất trung tâm trong thế giới hỗn độn và đứng ở nơi cao, nhìn xuống tia sáng đen bên dưới.

Vì thế giới bị hàng cách nên bên trên và bên dưới thế giới Bích đều bị tác động bởi một lực kéo rất mạnh, song lực kéo này không thể khiến Tà Thần di chuyển chút nào.

“Ngươi đã thất bại thất bại hai mươi sáu lần, còn muốn thất bại lần thứ hai mươi bảy à?” Hàng Cách Giả hỏi.

Gã đã thoát khỏi vòng vây Lãnh Tương của Tà Thần, nhưng tự biết rằng mình không phải là đối thủ của hắn ta nên bèn co đầu rút cổ bên trong ánh sáng đen, đợi chờ thế giới hàng cách hoàn toàn.

“Không thử một chút thì sao biết được?” Tà Thần hờ hững nói.

“Một khi hàng cách bắt đầu thì vĩnh viễn không có khả năng đảo ngược. Ha ha ha…”

Tâm trạng Tà Thần khá tốt, hắn ta không thèm để ý đến lời giễu của Hàng Cách Giả mà chỉ nói: “Ta không cần đảo ngược hàng cách, chỉ cần khiến hàng cách ngừng lại là được!”

“Vèo…”

Tà Thần bỗng vung tay lên, toàn bộ thế giới đều hóa thành một mảnh băng tuyết giá rét.

Những tinh thể băng tính bằng chục triệu, bằng nghìn tỉ chen nhau tiến vào trong thế giới Bích.

Ban đầu thế giới Bích còn có thể nhanh chóng nuốt sạch những tinh thể băng này, nhưng khi số lượng tinh thể băng mỗi lúc một nhiều hơn, thế giới Bích lại chậm rãi bị ngừng lại, cuối cùng đóng băng hoàn toàn.

“Sao có thể…” Trong ánh sáng đen vang lên giọng nói khó tin của Hàng Cách Giả: “Tuyệt đối không có khả năng!”

“Phừng!”

Hàng Cách Giả phóng Tân Hỏa Cực Thái ra hòng hòa tan thế giới Bích đã bị đóng băng, nhưng gã vừa ra tay thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào trong ánh sáng đen, gã lại bị Tà Thần cản lại lần nữa.

“Kết thúc rồi…”

Tà Thần nhìn ánh sáng đen cùng với thế giới Bích đã ngừng mở rộng kia, song trong lòng mơ hồ có cảm giác không thoải mái lắm.

Mọi chuyện đều quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có vẻ không thực.

Thân hình hắn ta nhoáng lên, thoắt cái đã đi tới không trung trên Tiên Phủ.

Hắc Thuyền sau khi bị La Chinh kéo qua thì đã tiến vào Tiên Phủ, vốn bị hư hại hơn phân nửa. Nhưng bản thể của Hắc Thuyền là lão thuyền trưởng, sau khi cả con thuyền được lão thuyền trưởng sửa chữa thì lại nổi lơ lửng giữa không trung lần nữa.

Tiên Phủ và Hắc Thuyền không hề ra tay với nhau mà chỉ duy trì một khoảng cách nhất định và nhìn nhau. Họ đều có thể nhìn ra vẻ cảnh giác từ trên mặt đối phương.

“Vù…”

Lúc Tà Thần xuất hiện trên boong tàu Hắc Thuyền, Tú Châu, Thần Đồ, Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca đều thở phào một hơi. Trong khi đó, sắc mặt của mấy người Nữ Oa, Phục Hy trong Tiên Phủ thì hết sức khó coi.

“La Chinh sao rồi!” Nữ Oa lớn tiếng hỏi.

“Ta và hắn, chỉ một người có thể sống” Tà Thần chắp tay sau lưng, cười nói.

Vừa nghe được câu này, trên mặt mọi người trong Tiên Phủ đều toát lên vẻ đau thương. Có người trong Tiên Phủ muốn xông lên Hắc Thuyền, song chỉ một ánh mắt của Tà Thần thôi là họ đã bị ghìm chặt xuống mặt đất, không thể nào động đậy.

Bây giờ Tà Thần chính là chúa tể tuyệt đối, ngay cả Hàng Cách Giả còn không phản kháng được thì nói chi đến những kẻ chỉ là loài người bên trong Tiên Phủ?

“Chết hết đi” Tà Thần vươn tay, định đè nát đám người trong Tiên Phủ.

Thế nhưng Tú Châu đã cản lại: “Phu quân, thế giới này quá hoang vu, đừng giết người nữa…”

Trong khắp thế giới hỗn độn này, không có bất cứ thứ gì tồn tại, có chăng chỉ là hư không vô tận, Tú Châu rất không thích thế giới như thế này.

Tà Thần cười nhạt: “Đã có Tú Châu cầu xin, vậy thì sẽ giữ lại một mạng cho họ. Nhưng mà thế giới này đúng là quá hoang vu, vậy ta…”

Nói xong, hắn ta vươn hai tay ra và xoa vào nhau.

Một bầu trời xanh thẳm xuất hiện…

Đất đai nối dài không ngừng, rồi đến núi non, sông ngòi, hẻm núi, đồng bằng…

Tường thành cao vút cùng lầu các và đường đi cũng không ngừng được tạo ra.

“Người đến!”

“Vụt…”

Trong thành trì vốn trống rỗng giờ đây huyên náo tiếng người, thế giới vốn hoang vu bỗng nhiên thay hình đổi dạng.

“Đi theo ta!”

Tà Thần nắm lấy ta Tú Châu, đứng trên không trung của thành trì.

Những người bên dưới thấy Tà Thần giáng lâm thì vội vàng cúi rạp xuống đất, lạy lục không ngừng.

Từ lúc còn rất nhỏ, Tà Thần đã được chứng kiến cảnh tượng như này. Những người ấy đều xem La Chinh như Đấng Sáng Tạo mà quỳ lạy.

Bây giờ, sau khi giết chết La Chinh, rốt cuộc hắn ta đã có địa vị như thế.

“Nhà của chúng ta ở đâu?” Tú Châu rúc vào trong ngực Tà Thần, hỏi.

“Ở đó…”

Tà Thần nhìn về phía trước.

Trên đỉnh của một ngọn núi tuyết là một biệt viện vô cùng độc đáo.

Tà Thần dẫn Tú Châu vào trong biệt viện, tâm trạng vô cùng yên ả, cả người như bị cảm xúc thả lỏng vây quanh, lười biếng không muốn nhúc nhích.

“Ngủ đi” Tú Châu dịu dàng nói.

Giọng nói của nàng ta như có thuật thôi miên, trong lúc vô tình Tà Thần đã nằm xuống trên giường và chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng hắn ta vừa nhắm mắt lại thì đột nhiên lại mở ra, hai mắt trợn tròn, một luồng khí lạnh xông thẳng từ lưng lên tận đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận