Bách Luyện Thành Thần

Chương 3343: Từ trên trời giáng xuống

Trong một tòa lầu các từ hàn băng ở phía dưới cách đó không xa có một cường giả Thánh Hồn cảnh Nhân tộc khác, đó chính là Nguyên Thần của tộc Thần Nông ThịBàn về thực lực, thực lực của Nguyên Thần và Kỳ Nhiên không phân cao thấp, thấy Kỳ Nhiên bị một quyền của La Chinh đánh phải rời khỏi Bỉ Ngạn, trong lòng Nguyên Thần cũng âm thầm giật mình.

Hiển nhiên là Kỳ Nhiên muốn bắt La Chinh lại để lập công với tộc Nguyên Linh. Bây giờ Kỳ Nhiên không chỉ không bắt được tên nhóc này mà ngược lại còn bị trọng thương, có vết xe đổ phía trước làm gương, đương nhiên Nguyên Thần sẽ không tiến lên.

Ông ta lặng lẽ lùi về phía sau, vốn là dương hồn có hình người lại hóa thành từng sợi tơ nhỏ, những sợi tơ nhỏ này như được gió thổi, bay về phía sâu trong tòa thành băng.

Báo lại tin này cho Thiên Chủ “Hậu Cừ” cũng là một công lớn…

“Tên nhãi Nhân tộc kia đánh bại tộc Lân Sư! Còn đánh một Thánh Hồn ra khỏi Bỉ Ngạn?”

“Ta biết hắn là ai! Hắn là người mà Hậu Cừ đại nhân đuổi bắt, đám Ngũ Hành Linh Nô cũng vì truy đuổi hắn cho nên mới bị tiêu diệt hơn phân nửa!”

“Quá kiêu ngạo, lại còn dám đến Băng Thành, các ngươi ra tay bắt hắn lại!”

Sau khi những sinh linh Bỉ Ngạn có hình thù quái dị kia biết lai lịch của La Chinh, trong mắt bọn họ đều hiện ra vẻ cực kỳ hứng thú. Nguyên nhân bọn họ cảm thấy hứng thú đương nhiên cũng giống như nguyên nhân Kỳ Nhiên ra tay vậy, nếu là người mà tộc Nguyên Linh muốn bắt thì bắt hắn lại sẽ nhận được một phần thưởng giá trị!

“Các anh em, chúng ta lên!”

Ở một bên cửa thành có mấy sinh linh với thân hình thấp bé, dáng người giống bọ cánh cứng cỡ lớn, bọn chúng tung cánh, sau khi bay lên tường băng thì lao thẳng về phía La Chinh.

“Rầm rầm rầm…”

Những “con bọ cánh cứng cỡ lớn” kia vừa mới tới gần La Chinh, chỉ thấy quyền ảnh lóe lên trước mắt, chúng đã trực tiếp bị đánh rơi từ trên tường băng xuống.

Sau khi đám bọ cánh cứng cỡ lớn bị đập rơi xuống, lại có mười mấy con chim lao về phía La Chinh. Bản thể của những con chim này chỉ cỡ một nắm tay nhưng mỏ chim lại dài ba thước, phóng tới với tốc độ cao chính là một mũi tên sống! Sinh linh bình thường căn bản không ngăn cản được những con chim này bắn tới!

Nhưng dưới tình huống có Hồn Nguyên Chi Linh, sức chống chịu của thân thể La Chinh gần như đạt tới mức vật rắn tuyệt đối, những con chim kia không biết chuyện, lao thẳng vào La Chinh, kết quả có thể tưởng tượng được!

Mỏ chim nhỏ dài nhọn trực tiếp bị gãy, những con chim nhỏ bé yếu ớt kia đâm vào người La Chinh với tốc độ cao, bị chấn động biến thành một đám sương máu, đây có thể coi là công kích kiểu tự sát…

Đợt công kích của đám chim kia mới vừa kết thúc, lại có hai con quái vật lưng còng tay cầm bình thuốc độc leo lên tường băng, tung một đống độc đủ mọi màu sắc về phía La Chinh. La Chinh bách độc bất xâm đương nhiên không hề sợ hãi, tiến tới đạp hai con quái vật lưng còng kia xuống khỏi tường băng.

Ngay lúc càng ngày càng có nhiều sinh linh Bỉ Ngạn định dốc sức lao lên vây công La Chinh, ở phía xa bỗng truyền tới một luồng hơi lạnh, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều.

Xa xa trên Băng Thành có một cái bóng màu xanh lam không ngừng di chuyển, mà theo chuyển động của cái bóng màu xanh lam kia, tòa kiến trúc Băng Thành vốn có màu tuyết trắng xóa nhanh chóng hóa thành màu xanh đậm, bóng người màu xanh lam kia khiến nhiệt độ giảm xuống thấp hơn…

Sau lưng bóng người màu xanh lam kia còn có rất nhiều Nguyệt Hỏa Nô, Huyễn Lôi Nô và Ngưng Băng Nô theo sau.

“Là Hậu Cừ đại nhân đến!”

“Hậu Cừ đại nhân đích thân tới, tên nhãi Nhân tộc phách lối này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Dám ngang ngược ở Băng Thành, ắt phải trả một cái giá đắt”

Sau khi La Chinh nghe thấy âm thanh từ bên dưới tường băng truyền đến, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào bóng người màu xanh lam kia, nhẹ giọng nói: “Xem ra chính chủ đã đến rồi, Hậu Cừ này lợi hại không?”

“Nó cũng có thể coi là nhân vật số một số hai bên trong văn minh Nguyên Linh” Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời: “Nhưng tồn tại cường đại thật sự của văn minh Nguyên Linh đều ở bên trong Tam Thập Tam Trọng Thiên”

Toàn bộ Bỉ Ngạn quan trọng nhất chính là Tam Thập Tam Trọng Thiên, ở trong mắt văn minh Nguyên Linh, Tam Thập Tam Trọng Thiên là vùng đất đáng để phát triển, Tam Thập Tam Trọng Thiên trở xuống chẳng qua chỉ là khu vực cần trông coi cai quản mà thôi.

Hậu Cừ đến gần, theo đó nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng hạ xuống, ngay cả trên bức tường băng cũng ngưng kết ra rất nhiều bông tuyết xinh đẹp.

Rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn yên tĩnh lại, ở phía xa lẳng lặng trông ngóng.

Chỉ chốc lát sau, Hậu Cừ đã bay đến đối diện tường băng, lơ lửng trên không trung, một đôi mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm La Chinh, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ hơi nghi hoặc.

“Ta thấy rất kỳ lạ” Hậu Cừ dùng chất giọng lưu loát nói: “Rõ ràng dựa vào vận may mới có thể thoát khỏi sự truy giết của đám Ngũ Hành Linh Nô, lẽ ra phải biết quý trọng cái mạng chó của mình, co đầu rụt cổ ở thế giới mẹ chờ chết mới đúng, ai cho ngươi dũng khí dám xông vào Băng Thành của ta?”

Hậu Cừ thân là một thành viên của văn minh Nguyên Linh, vừa qua Hồn Thành, lại qua vùng đất Kiếp Cốt, còn tiến vào bức tranh bất hủ, thân là cường giả Bất Hủ cảnh, trong khí thế mà nó tản ra như cất giấu hàng nghìn hàng vạn thanh đao nhọn, cho dù mắt đối mắt với ai, kẻ đó cũng thấy áp lực vô cùng.

La Chinh đối mặt với ánh nhìn đầy áp bách của Hậu Cừ lại cực kỳ bình tĩnh, đợi sau khi Hậu Cừ nói xong, La Chinh mới cười nhạt nói: “Thứ như dũng khí, lúc nào muốn có thì có”

“Đó không phải dũng khí mà là ngu xuẩn” Vẻ mặt Hậu Cừ không cảm xúc nói, nó nâng hai tay lên, cặp đao cong hình trăng khuyết hai bên tay nó lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Tất cả sinh linh Bỉ Ngạn, bao gồm đám Ngũ Hành Linh Nô theo sau Hậu Cừ đều trợn to hai mắt. Muốn thấy Hậu Cừ đại nhân ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Lần trước Hậu Cừ đại nhân ra tay cách đây mấy chục nghìn năm nhỉ?”

“Là cơ hội quan sát học hỏi hiếm có!”

“Chỉ tiếc… đối thủ quá nhỏ yếu rồi”

Vừa là cường giả Bất Hủ cảnh, bản thân lại mang thân phận Thiên Chủ, đối phó với một mình La Chinh chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, có vài sinh linh Bỉ Ngạn thậm chí cảm thấy La Chinh căn bản không đáng để Hậu Cừ đại nhân tự mình ra tay.

“Quá nhỏ yếu?” La Chinh cười ha ha, nói: “Vậy thì đổi thành một người mạnh hơn, thế nào?”

Nghe thấy lời này của La Chinh, những sinh linh Bỉ Ngạn, đám Ngũ Hành Linh Nô và bản thân Hậu Cừ cũng đều có vẻ khó hiểu, cùng lúc đó trên đỉnh đầu mọi người vang lên một âm thanh “răng rắc răng rắc”.

Lớp băng trên tầng băng phía trên nhanh chóng nứt gãy, lớp băng dày đến trăm trượng rơi xuống ầm ầm.

“Ầm!”

Lớp băng lớn trực tiếp bao phủ một lâu đài băng ở bên trong, tòa lâu đài băng đang yên lành trực tiếp bị đập nát bấy, rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn không kịp phản ứng cũng trực tiếp bị đè nát!

Cùng lúc khi lớp băng sụp xuống, người khổng lồ đầu trọc cũng nhảy xuống, “ầm” một tiếng giẫm lên tường băng bên cạnh La Chinh. Tường băng vừa dày vừa nặng không chịu được một cú đạp này, cũng sập xuống theo.

Đối mặt với vị khách xa lạ này, rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn đều hít sâu một hơi khí lạnh! Người khổng lồ từ tầng băng phía trên giáng xuống? Hắn ta không có Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo bảo vệ mà vẫn có thể sống sót ở nơi cực hàn đó? Người khổng lồ này rốt cuộc là tồn tại cỡ nào?

“Ô hô a ha…”

Người khổng lồ đầu trọc hát một bài “ca dao” có tiết tấu đặc biệt.

La Chinh lắng tai nghe một lúc, trung tâm Thiên Chấp đã gửi nội dung được dịch ra ngoài, La Chinh bèn phiên dịch nói: “Người anh em tộc Bàng Hạo này nói với ngươi rằng hắn lại gặp lại ngươi rồi!”

Đôi mắt của Hậu Cừ trợn to, vẻ mặt nó đầy khiếp sợ với việc người khổng lồ đầu trọc trốn khỏi Lãnh Ngục, nhưng điều khiến nó thấy khiếp sợ hơn cả là La Chinh có thể nghe hiểu lời của người khổng lồ đầu trọc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận