Bách Luyện Thành Thần

Chương 3075: Nguyệt Hỏa Nô

Lôi Ly và Hắc Thuyền không gặp nhau nhiều, xưa nay vẫn là nước giếng không phạm nước sông. Lần này Hắc Thuyền bỗng nhiên ra tay với nó, nó cũng vô cùng bất ngờLiệt Sơn Thị hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết rồi, ngươi có thể đi rồi đấy”

“Vậy thù lao thì sao?” Lôi Ly hỏi.

Liệt Sơn Thị nhìn chằm chằm nó, đáp mà mặt không thay đổi: “Thù lao thì đương nhiên sẽ không thiếu của ngươi, nhưng ngươi chỉ giao một nửa nên tất nhiên cũng chỉ được nhận một nửa thù lao”

“Ngươi…” Tia sét bắt đầu nổi lên quanh thân Lôi Ly.

“Một nửa thù lao còn lại, ta sẽ thanh toán cho Hắc Thuyền” Liệt Sơn Thị nói.

Vòng tròn chỉ có mười hai cái, mỗi cái đều vô cùng quý giá. Liệt Sơn Thị chỉ mong Hắc Thuyền không biết rõ tác dụng của những vòng tròn ấy. Mặc kệ phải tốn cái giá cỡ nào, ông ta cũng phải mang nó về.

Lôi Ly nhìn Liệt Sơn Thị một cái thật sâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi cụp hai cánh lại, lui sang một bên.

Liệt Sơn Thị vươn tay ra cầm lấy một vòng tròn, suy nghĩ thật kỹ.

Vòng tròn này ngoại trừ có khí tức hơi quái lạ một chút thì không có điểm nào thần kỳ cho lắm. Dựa vào vật này có thể giáng lâm sinh linh Bỉ Ngạn thật ư?

Sau khi quan sát một lúc lâu, Liệt Sơn Thị hơi hé miệng, khẽ khàng niệm tụng. Một tia chân ý của đạo tiêu tán ra.

Hai mắt ông ta nhắm chặt lại, thoắt sau đã tiến vào Bỉ Ngạn.

“Ù…”

Sau khi linh hồn của Liệt Sơn Thị vào Bỉ Ngạn thì xuất hiện trong một điện phủ khổng lồ màu đỏ tươi.

Điện đường màu máu này được xây dựng rất tráng lệ, cổng vòm ở phía xa kéo dài đến tận mấy nghìn mét, dưới cổng vòm là một mâm tròn thật lớn, quanh đó có chín cái ghế được xếp ngay ngắn.

Liệt Sơn Thị đi thẳng đến chính giữa mâm tròn, bàn chân giẫm nhẹ. Đường vân màu đỏ nằm chi chít trên mâm tròn lập tức tỏa ra, đồng thời trên chín chiếc ghế đều nổi lên từng quả cầu ánh sáng.

“Ta đã lấy được Vòng Tròn Giáng Lâm…” Liệt Sơn Thị giơ tay lên, trên tay ông ta xuất hiện một vòng tròn.

Không ngờ ông ta có thể mang vòng tròn này vào Bỉ Ngạn!

“Ù…”

“Ù…”

Quả cầu ánh sáng trên chín chiếc ghế bắt đầu lập lòe.

“Quả nhiên thứ này có thể mang vào Bỉ Ngạn!”

“Đúng là thần kỳ hệt như Hồn Nguyên Chi Linh!”

“Xem ra suy đoán không sai!”

Các quả cầu ánh sáng nhìn chằm chằm vòng tròn và xôn xao bàn luận, giọng nói có vẻ vô cùng kích động.

Sinh linh trong hỗn độn một khi đã bước vào Bỉ Ngạn thì sẽ bị nhốt mãi trong Bỉ Ngạn, trừ khi trở thành tín vật Bỉ Ngạn của người khác mới có cơ hội giáng lâm. Nhưng những tồn tại thật sự hùng mạnh trong Bỉ Ngạn có kẻ nào bằng lòng trở thành một món tín vật Bỉ Ngạn, trở thành thứ lệ thuộc vào người khác đâu?

Hồn Nguyên Chi Linh sinh sôi nảy nở đã phá vỡ thông lệ ấy, vào giây phút này dường như Chân Lý đã mất đi hiệu lực!

Đặc tính này khiến các tồn tại hùng mạnh trong Bỉ Ngạn chú ý tới.

E rằng đây là cách duy nhất để trở lại hỗn độn!

“Nếu vòng sáng này thật sự có thể giúp chúng ta trở về hỗn độn, những vấn đề khác đều có thể dùng lưỡi đao để giải quyết. Còn ai đối kháng lại được Tiên Huyết Nghị Hội chúng ta nữa, ha ha ha…” Quả cầu ánh sáng trên chiếc ghế ở ngay chính giữa cất giọng cười to, nói: “Nguyệt Hỏa Nô! Ngươi thử trước đi!”

Quả cầu ánh sáng vừa nói xong, đằng sau cổng vòm liền xuất hiện một bóng dáng to lớn.

Đó là một người khổng lồ được tạo thành từ lửa, những ngọn lửa màu xanh lá sẫm quay tròn quanh cơ thể gã, từ người gã tỏa ra khí tức mạnh mẽ và hung tàn.

“Rầm rầm rầm…”

Nguyệt Hỏa Nô tiến thẳng đến chỗ Liệt Sơn Thị, thân thể khổng lồ ngồi xổm xuống trước mặt ông ta.

Liệt Sơn Thị nhẹ nhàng ném vòng tròn ánh sáng cho gã, vòng tròn lập tức dừng lại trên thân thể gã. Trên gương mặt được hình thành từ lửa của Nguyệt Hỏa Nô hiện lên một nụ cười, gã gầm lên rồi biến mất ngay trước mặt Liệt Sơn Thị.

“Thành công rồi ư?”

“Nguyệt Hỏa Nô rời khỏi Bỉ Ngạn rồi?”

“Liệt Sơn Thị! Ngươi đi xem chút đi!”

Quả cầu ánh sáng trên chín chiếc ghế nhao nhao lên tiếng.

Liệt Sơn Thị gật đầu rồi lui ra khỏi Bỉ Ngạn, Khi quay về hỗn độn một lần nữa, ông ta đã thấy Nguyệt Hỏa Nô đứng lơ lửng ở ngay gần mình.

“Khà khà, hóa ra nơi đây chính là hỗn độn, ha ha ha…” Nguyệt Hỏa Nô là con cháu của văn minh Nguyên Linh, được sinh ra trong Bỉ Ngạn. Mặc dù gã biết dưới Bỉ Ngạn tồn tại một thế giới hỗn độn rất rộng lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đặt chân đến đó.

Tổ tiên gã từng thống trị vùng không gian rộng mênh mông này. Vào niên đại đó, nguyên tố mới là chúa tể, những loại thân thể làm bằng máu thịt hay sắt thép đều quá yếu ớt trước mặt văn minh Nguyên Linh.

Đáng tiếc, ngay cả văn minh Nguyên Linh hùng mạnh là thế mà cũng không thoát khỏi Chung Yên, cuối cùng chỉ đành trốn trong Bỉ Ngạn.

Sau khi trải qua hơn một nghìn kỷ nguyên hỗn độn, văn minh Nguyên Linh bọn họ lại trở về!

Nguyệt Hỏa Nô bỗng nhiên xuất hiện khiến Lôi Ly giật bắn mình. Tia chớp bao quanh khắp thân người nó tạo thành một tấm lưới kín kẽ, chỉ để lộ ra con mắt ẩn chứa vẻ kiêng dè.

Liệt Sơn Thị lặng lẽ quan sát Nguyệt Hỏa Nô.

So với gã, ông ta bình tĩnh hơn nhiều.

Chân Lý là pháp tắc tối cao trong hỗn độn, muốn đi ngược lại Chân Lý để quay về Bỉ Ngạn chẳng phải chuyện dễ.

“Lão già! Mau dẫn đường đi! Đưa ta đến thế giới mẹ xem thử đám chủng tộc cấp thấp kia trông như nào!” Nguyệt Hỏa Nô ra lệnh.

Trong đám mây hỗn độn này, ngoại trừ khí hỗn độn màu nâu thì chẳng có gì khác, hiển nhiên chỗ này không thể khiến Nguyệt Hỏa Nô hài lòng được.

Liệt Sơn Thị chính là tộc trưởng của một thế lực siêu cấp, nhưng khi đứng trước văn minh Nguyên Linh thì lại chẳng là gì…

“Không vội” Liệt Sơn Thị bình tĩnh nói, dường như không hề để ý đến thái độ vô lễ của Nguyệt Hỏa Nô.

“Phừng…”

Ngọn lửa màu lục ẩn chứa khí tức ngang ngược lập tức dâng trào ra từ trong cơ thể Nguyệt Hỏa Nô, gã gầm lên: “Ta không thương lượng với ngươi mà đang ra lệnh cho ngươi!”

“Ra lệnh cho ta?”

Liệt Sơn Thị khẽ cong môi, nở một nụ cười như có như không.

Bấy lâu nay ông ta vẫn luôn nhường nhịn trong Tiên Huyết Nghị Hội nên đã khiến các sinh linh Bỉ Ngạn này càng phách lối hơn.

“Ngươi nên bảo đảm rằng mình có thể sống sót được rồi hẵng đi” Liệt Sơn Thị lại nói.

“Ta sống sót được…”

Nguyệt Hỏa Nô cảm thấy hơi lạ. Gã là hỏa linh, là sinh mệnh lửa hùng mạnh nhất. Nếu không dùng cách thức đặc biệt để đối phó với gã thì gã chính là tồn tại bất tử bất diệt. Có thứ gì tiêu diệt gã được chứ?

Đúng lúc này, một cảnh tượng quái lạ bỗng diễn ra. Vòng tròn trên đầu gã chợt lóe lên tia sáng, một luồng sức mạnh vô hình giáng xuống.

Sức mạnh này kinh khủng đến mức không thể nào phản kháng lại được, cứ thế tóm lấy Nguyệt Hỏa Nô và nhấn vào trong hư không.

Mà trong hư không dường như có một bức tường vô hình nào đó vừa xuất hiện, sức mạnh vô hình cứ thế tóm lấy Nguyệt Hỏa Nô và chà tới chà lui trên tường…

“Phừng… Đoàng…”

Dung nham màu đen dung hợp ở ngoài thân thể Nguyệt Hỏa Nô bị chà thành bụi phấn! Mà ngọn lửa màu lục trào ra từ trong cơ thể gã thì tạo thành từng vết lửa cháy xém trên bức tường vô hình!

Quá trình này cứ lặp đi lặp lại mãi như thế, đến tận khi Nguyệt Hỏa Nô bị chà cho không còn sót lại một mảnh nào mới ngừng lại.

Lôi Ly trông thấy kết cục của Nguyệt Hỏa Nô, trong con mắt duy nhất của nó ngập tràn vẻ chấn động.

Sức mạnh kỳ lạ bộc phát ra ban nãy quá kinh khủng, nếu đổi lại là Lôi Ly thì e rằng kết cục cũng chẳng khá hơn Nguyệt Hỏa Nô là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận