Bách Luyện Thành Thần

Chương 3804: Cướp kiếm

“Vù…”Khi Linh Hồn Phong Bạo trong miệng kẻ trông giống loài người nổi lên, ánh sáng mà trọng kiếm Bất Quy Tắc tản ra bắt đầu hỗn loạn.

Lúc trước, mặc dù nó bị Tâm Linh Cực Thái mê hoặc nhưng ít ra vẫn giữ được chút tỉnh táo, vẫn tấn công gọn ghẽ vào những kẻ trông giống loài người do đám côn trùng đen biến ra.

Nhưng còn bây giờ nó đã lạc lối hoàn toàn.

Mặc dù Khởi Nguyên Thần Huyết vẫn rót năng lượng liên tục không ngừng, nhưng năng lượng được rót vào đều bị nó hóa thành các loại hình thái và phóng ra.

“U u u…”

Trong khe hở trên bề mặt thanh kiếm hiện lên ánh vàng mờ nhạt, ngay sau đó một vòng sáng hình tròn nổi lên, tiếp theo trọng kiếm Bất Quy Tắc đột nhiên bắn ánh vàng đó ra.

“Vút, vèo…”

Hiển nhiên ánh vàng này được đánh bậy ra, nó cứ thế đánh thẳng xuống mặt đất.

“Soạt!”

Tầng đất của Ngọc Thanh Thiên bị tia sáng vàng này trực tiếp đánh xuyên qua, đâm từ trên xuống dưới xuyên thẳng đến tầng tiếp theo. Hơn nữa ánh vàng không hề có vẻ gì là sẽ dừng lại mà cứ thế xuyên qua Bình Dịch Thiên, Phạm Độ Thiên, Ngọc Thắng Thiên, Thường Dung Thiên… Chỉ trong vòng một hơi thở, hầu như sinh linh Bỉ Ngạn ở mỗi một trọng thiên đều nhìn thấy cột sáng màu vàng này.

Một ít sinh sinh linh vừa vặn ở ngay vị trí cột sáng vàng băng qua, chỉ chạm khẽ chút thôi là đã tan rã không còn gì nữa.

“Vút, vèo…”

“Vút, vèo…”

Vòng sáng màu vàng quay tròn quanh trọng kiếm Bất Quy Tắc, từng cái một hiện ra.

Cột sáng màu vàng tản ra xung quanh ngày một nhiều, trong Bỉ Ngạn như không gì có thể cản được cột sáng ấy.

Có vài cột sáng bắn thẳng đến chỗ địa đàn, một vài Hầu Chủ và Điểu Chủ chạm phải cột sáng thì đều tan biến ngay tức khắc…

“Thánh Quang Cực Thái, ha ha…” Trong giọng nói của kẻ trông giống loài người mang theo chút ý cười, nó rất thích trạng thái điên cuồng của linh thể đó.

Sau khi phóng ra một vòng sáng vàng, trên thân trọng kiếm Bất Quy Tắc bắt đầu phát ra màu xanh biếc, sau đó một làn sương mù màu lục tỏa ra khắp nơi.

Khuếch tán ra cùng với sương mù màu lục còn có từng mũi tên nhỏ màu xanh sẫm.

Mặc dù những mũi tên này chứa lực sinh mệnh rất mạnh nhưng chúng là Tử Thần hàng thật giá thật, bất cứ sinh linh nào bị bắn trúng đều sẽ tan biến thật nhanh.

May mà tốc độ bay của mũi tên nhỏ không quá nhanh, đám người trên địa đàn vội vàng trốn tránh, thoát được một kiếp.

Kẻ trông giống loài người còn không thèm né tránh, thậm chí gã vươn tay ra nắm lấy một mũi tên màu xanh sẫm trong tay và thưởng thức: “Sinh Mệnh Cực Thái, Điêu Vong Chi Tiễn…”

Sau sương mù màu lục, từ trong kiếm lại có một tia chớp cực nhỏ chui ra, sau đó là từng vòng trăng đen lơ lửng khắp bốn phía.

“Rốt cuộc nó muốn làm gì vậy!” La Chinh vẫn đang nắm chặt thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc.

“Chắc là điên rồi” Khởi Nguyên Thần Huyết nói.

“Vậy hãy cắt nguồn cung năng lượng đi!” La Chinh kêu lên.

Những đòn tấn công mà trọng kiếm Bất Quy Tắc đánh ra dù chưa khiến La Chinh bị thương, nhưng trên địa đàn đã có không ít người bị đánh tan. Những chiêu tấn công sấm sét của thanh kiếm này, bọn họ vốn không thể nào chống lại.

“Nếu cắt nguồn cung năng lượng thì ngươi phải đối phó với tên kia thế nào?” Khởi Nguyên Thần Huyết hỏi lại.

Kẻ trông giống loài người vẫn đang đứng đợi ở một bên, chỉ cần trọng kiếm Bất Quy Tắc ngừng tấn công là gã sẽ ra tay ngay.

Nhưng cứ mặc cho trọng kiếm Bất Quy Tắc tàn phá bừa bãi như vậy cũng không phải là cách…

Trong lòng La Chinh lo lắng vô cùng, trong đầu nảy ra hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác nhưng rồi lại bị gạt đi ngay.

“Cạch!”

Đột nhiên, trên bề mặt của trọng kiếm Bất Quy Tắc hiện ra một trường lực vô hình, đây là “Củ Lực Cực Thái”.

Trường lực vô hình này tỏa ra đã gạt phắt tay La Chinh ra, rốt cuộc kiếm cũng rời khỏi tay hắn!

“Được rồi!”

Sáu đôi mắt của kẻ trông giống loài người lấp lóe, gã lao thẳng đến chỗ trọng kiếm Bất Quy Tắc.

Không còn nguồn năng lượng, trọng kiếm Bất Quy Tắc chỉ là một khối sắt vụn, đương nhiên gã có thể khống chế nó một cách dễ dàng.

La Chinh tái mặt, cũng vươn tay chộp lấy chuôi kiếm.

Khi hắn sắp bắt được chuôi kiếm thì đột nhiên cảm nhận được chút khí tức đặc biệt.

“Mây đen, Xác Suất Cực Thái…”

Trong đầu La Chinh hiện lên suy nghĩ này, động thời một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn.

“Chết rồi!”

Chỉ trong một nháy mắt, dự cảm chẳng lành ấy đã diễn ra.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…”

Trong thời gian cực ngắn, kẻ trông giống loài người lại triển khai những đợt tấn công như gió cuốn mây rền với La Chinh bên trong Xác Suất Cực Thái.

“Ầm!”

La Chinh bị đập lún sâu vào mặt đất, làm dấy lên khói bụi mịt mờ, còn kẻ trông giống loài người thì lúc này đang cầm trọng kiếm Bất Quy Tắc.

Đám người trên địa đàn thấy biến cố bất thình lình xảy ra thì đều sợ đến ngây người. Dù là kẻ ngu dốt đến mấy cũng đều hiểu rõ chuyện này mang ý nghĩa thế nào…

“Tiêu rồi, tiêu thật rồi…”

Cộng Công thì thào nói, hắn ta đã biến thành một người bằng nước, toàn thân đều trong suốt. Hắn ta làm vậy là để tránh bị trọng kiếm Bất Quy Tắc vô ý tổn thương.

Phục Hy im lặng, Thân Thần Cương im lặng, Thương Giác cũng im lặng … Cả đám Hầu Chủ, Điểu Chủ đều như thế.

Hy vọng duy nhất đã tiêu tan, giờ phút này trong lòng họ chỉ còn cảm giác trống rỗng.

La Chinh nằm trong đá vụn và đất bùn, trong ánh mắt là vẻ không cam lòng và tuyệt vọng sâu sắc.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã nắm giữ sức mạnh tột cùng, nhưng rồi sức mạnh ấy bị đối phương tùy tiện cướp lấy. Bất cứ ai khi đối mặt với chuyện này đều không thể nào dễ chịu.

“Ô ô ô ô…”

Kẻ trông giống loài người có vẻ rất kích động, gã cầm trọng kiếm Bất Quy Tắc trong tay, sáu đôi mắt ngẩng đầu lên nhìn trời.

Mặc dù không biết gã đang nói gì, nhưng cảm xúc của gã thì đang được lan tỏa đi rất rõ rệt và không hề che giấu. Đó là sự kích động sau khi đã trải qua tang thương, là niềm vui sướng đạt thành sau chuỗi ngày ròng rã khổ sở mong cầu mà không có được.

Cảm xúc mãnh liệt này hình thành một sự đối lập rõ ràng khiến mọi người càng thấy thê lương hơn.

“Ngày hôm nay bị hoãn lại quá lâu, quá lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn để ta lấy lại được. Tòng, tiếc là ngươi không nhìn thấy ngày hôm nay, ha ha ha…” Kẻ trông giống loài người cười to, nói.

“Lấy lại? Chẳng lẽ thanh kiếm này vốn thuộc về gã?” Nữ Oa nghiêng đầu nói. Vừa rồi sau khi thông báo cho Khởi Nguyên Thần Huyết xong thì nàng đã vội vã quay về Bỉ Ngạn.

“Tòng trong miệng gã là ai?” Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng thấy lạ.

Phục Hy nhún vai, nói: “Bây giờ các ngươi xoắn xuýt chuyện này còn có ý nghĩa gì không?”

Nữ Oa cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn không lên tiếng, đương nhiên họ biết rõ thế cục hiện giờ mang ý nghĩa gì.

Kẻ trông giống loài người giơ trọng kiếm Bất Quy Tắc lên cao, cúi đầu nhìn xuống nói: “Ta rất kích động, để tỏ lòng biết ơn ta sẽ dùng tính mạng các ngươi để tế kiếm!”

“Ù!”

Trên thân trọng kiếm Bất Quy Tắc lóe ra năng lượng màu tím đen, sau đó từng khe hở màu tím sẫm vây quanh kẻ trông giống loài người và khuếch tán ra. Từ trong khe chui ra từng quả cầu năng lượng màu tím sẫm, trong quả cầu này cất giấu sức mạnh cuồng bạo và đáng sợ.

“Chết đi…”

Hàng trăm hàng ngàn quả cầu năng lượng màu tím sẫm hạ xuống giống như Tử Thần đến phán xét. Có người bắt đầu chạy trốn, có người đứng yên tại chỗ, có người còn chuyển đổi hình thái bản thân hy vọng thoát được kiếp nạn này.

Nữ Oa đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tốc độ lan tràn của những khe hở màu tím này rất nhanh, chưa được bao lâu mà khắp Ngọc Thanh Thiên đã bị phủ kín hết. Quả cầu năng lượng màu tím sẫm kia bao trùm khắp nơi, có chạy trốn đến đâu cũng chỉ là cái chết.

“Tên nhóc thần kỳ, ngươi cũng hết cách rồi…” Nữ Oa nhìn La Chinh nằm trên đất ở đằng xa.

Lần đầu tiên, đây chính là lần đầu tiên La Chinh không đạt được đến kỳ vọng của Nữ Oa. Điều này cũng chẳng thể trách hắn, tồn tại mà hắn phải đối mặt đã vượt xa giới hạn có thể kháng cự lại. Hắn kiên trì được lâu như vậy đã là kỳ tích.

Hắn vẫn luôn tạo nên kỳ tích, nhưng không thể vĩnh viễn tạo nên kỳ tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận