Bách Luyện Thành Thần

Chương 3430: Người trong vách tường

Nghe người nọ báo cáo như vậy, các cường giả Thiên Cung đều lấy làm lạ“Có phải dùng sai Phạn văn rồi không?” Ninh Hư Viễn hỏi.

Người nọ lắc đầu khẳng định: “Không thể nào, ta đã kiểm tra cẩn thận, Phạn văn trên phi thuyền không thể nào sai được”

“Chẳng lẽ là Phạn văn lúc trước ghi vào bị sai?” Cam Cao Hàn hỏi.

“Ù!” Không gian chợt chấn động, Lâm Chiến Đình xuất hiện trước mặt mọi người, trầm mặt nói: “Không thể nào, dù phi thuyền của núi Thái Nhất xảy ra vấn đề nhưng phi thuyền của núi Thái Ất chúng ta không thể nào cũng sai theo được, cho dù hai núi chúng ta đều có vấn đề vậy còn phi thuyền của núi Thái Kim thì sao?”

Ban nãy núi Thái Ất và núi Thái Kim đều đã thử, nhưng cả hai chiếc phi thuyền đều bị vách tường chặn lại.

“Vì sao lại xảy ra chuyện này?” Một cường giả Thiên Cung hỏi.

“Chỉ có một khả năng” Lâm Chiến Đình nhướng mày: “Có người chỉnh sửa Phạn văn thông qua vách tường”

“Điều này sao có thể?”

“Đó là tường ngăn đó…”

“Chưa bao giờ nghe nói ai có thể chỉnh sửa thứ này!”

Tường ngăn là ranh giới giữa các châu, cũng là thứ chỉ có ở thế giới mẹ. Phàm nhân tầm thường, thậm chí rất nhiều Chân Thần cảnh đều không có năng lực đi xuyên qua, nhưng đối với các cường giả trong các tộc lớn thì đây là chuyện dễ như trở bàn tay, dù sao bọn họ cũng đã thu thập tất cả Phạn văn trong vách tường của thế giới mẹ từ rất lâu về trước.

Muốn đi qua ranh giới chỉ cần lấy ra Phạn văn tương ứng là được.

“Ta đi xem xem!”

Dứt lời, Cam Cao Hàn đã lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay trước vách tường.

Ông đưa tay đánh nhẹ vào vách tường một cái, Phạn văn trong vách tường lập tức xuất hiện, trong tay Cam Cao Hàn cũng đánh ra Phạn văn tương ứng.

“Ù!”

Hai Phạn văn hưởng ứng lẫn nhau nhưng không sinh ra phản ứng gì, lối đi xuyên qua vách tường vẫn không hiện ra.

Ninh Hư Viễn, Thu Âm Hà và Hà Trì cũng tiến tới, sau khi thấy kết quả cố gắng của Cam Cao Hàn, sắc mặt bọn họ đều sa sầm xuống.

Chuyện khác thường chắc chắn có âm mưu quỷ kế, hơn nữa còn xảy ra vào thời điểm mấu chốt như thế này.

“Nếu không thể đi qua theo cách bình thường thì đánh vỡ nó đi” Lâm Chiến Đình đột nhiên đề nghị.

Ly Hổ Châu tuy là một châu nhỏ, nhưng muốn đánh vỡ bức tường này cũng không phải một chuyện dễ dàng. Muốn xé rách tường ngăn của một châu, phải Bất Hủ cảnh mới làm được.

Tuy các cường giả Thiên Cung ở đây đều không phải Bất Hủ cảnh nhưng bọn họ đã dung hợp Hồn Nguyên Chi Linh, hơn nữa còn là cường giả Thánh Hồn cảnh, liên thủ đánh vỡ vách tường cũng không phải chuyện gì khó.

Phá hủy tường ngăn là một chuyện tối kỵ tại thế giới mẹ. Tuy tường ngăn dạng tinh thể, sau khi bị phá hủy sẽ dần dần khôi phục sau vài chục năm, nhưng không đến đường cùng thì không ai lựa chọn phá hủy nó.

“Vậy ra tay đi” Ninh Hư Viễn quyết đoán nói.

Thời khắc quan trọng không có chỗ cho chần chờ do dự. Ông vừa dứt lời, tín vật Bỉ Ngạn trong người Cam Cao Hàn, Hà Trì, Thu Âm Hà đã bắt đầu rục rịch, sức mạnh bắt đầu tích tụ.

Ngay khi mọi người đang định đánh vỡ bức tường thì bức tường vốn trong suốt lấp lánh đột nhiên lóe lên một vòng sáng.

“Ù!”

Giờ khắc này, cả bức tường ngăn của Ly Hổ Châu bỗng hóa thành màu đen nhánh, chẳng hiểu sao bức tường này lại thay đổi màu sắc.

Trên bức tường, ngay tại vị trí đối diện với Cam Cao Hàn, đột nhiên hiện lên một bóng người to lớn. Đó là một thiếu niên Nhân tộc. Tóc đen, mắt đen, dung mạo rất thanh tú, nhưng trên gương mặt thanh tú này lại mang theo một sự u ám và xấu xa.

“Ha, các ngươi không đánh thủng bức tường này được đâu” Thiếu niên tóc đen cười gằn.

Hình ảnh của y rất mơ hồ, giống như truyền ra từ trong bức tường, lại giống như truyền ra từ phía chân trời.

“Ra tay!” Cam Cao Hàn quát một tiếng.

Ninh Hư Viễn, Thu Âm Hà, Hà Trì và các cường giả Thiên Cung đồng loạt ra tay!

Tuy biết chuyện trước mắt không hề đơn giản, nhưng bọn họ đều là người kiên định quả quyết, vào thời khắc mấu chốt tuyệt đối không thể dao động.

Mặc kệ thế nào, cứ đánh vỡ bức tường trước rồi lại tính!

“Rầm rầm rầm rầm rầm…”

Từng đường ánh kiếm đánh vào vách tường, không gian xung quanh cũng chấn động kịch liệt.

Thiếu niên tóc đen chỉ nhẹ nhàng chỉ tay một cái, một hoa văn kiên cố đã xuất hiện trước người y, cũng hiện lên bên trong bức tường. Hoa văn này là một mạng nhện to lớn, mạng nhện này có thể phân tán toàn bộ sức mạnh trong phạm vi của nó ra toàn bộ tường ngăn của Ly Hổ Châu. Về bản chất, đây là một phương thức di dời năng lượng, cũng là năng lực của thiếu niên tóc đen.

Đòn tấn công của sáu bảy cường giả Thiên Cung liên thủ cũng tương đương với một đòn tấn công của cường giả Bất Hủ cảnh khi dốc hết toàn lực, đủ để đánh ra một lỗ thủng lớn trên vách tường.

Nhưng bởi vì sự tồn tại của “mạng nhện” nên vách tường vẫn không chút sứt mẻ…

“Quá yếu” Thiếu niên tóc đen khinh thường nói: “Như vậy căn bản không thể kiểm tra sức mạnh của ta

Vừa dứt lời, y đã biến mất khỏi bức tường.

Ngay sau đó, ngay trên bức tường bỗng xuất hiện một khe hở, sau đó từ từ mở ra như hai cánh cửa, ba chiếc phi thuyền to lớn chậm rãi bay ra.

Trên ba chiếc phi thuyền trước mặt được khắc hai chữ “Hữu Hùng” rất nổi bật, tại nơi cao nhất của phi thuyền có một người mặc trang phục sang trọng, đó là Cơ Hiên Viên – tộc trưởng của tộc Hữu Hùng.

“Ầm!”

Một khí thế hùng dũng lấy Cơ Hiên Viên làm tâm, lan tràn ra xung quanh.

Lực xuyên thấu của khí thế này rất mạnh, cho dù bảy chiếc phi thuyền của Thiên Cung có pháp trận bảo vệ rất mạnh nhưng các đệ tử Thiên Cung bên trong vẫn bị khí thế này đè ép.

“Là khí thế của ai mà cường đại như vậy?”

“Chúng ta gặp phải rắc rối rồi sao?”

“Ta biết ngay là việc này sẽ không đơn giản rồi mà…”

Sắc mặt các đệ tử Thiên Cung đều rất khó coi.

Chính giữa phi thuyền khổng lồ của núi Thái Nhất có ba khối pha lê đỏ đặt song song, trong pha lê đỏ chính là thân thể của Đông Hoàng Thái Nhất, lão Anh và La Chinh.

Khu vực chính giữa chiếc phi thuyền khổng lồ này được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, dưới sự bảo vệ của kết giới mạnh mẽ, ngay cả một con ruồi cũng không thể ra vào.

Sau khi rời khỏi Hồn thành, Phượng Ca mới phát hiện mình đã bị mẹ đưa lên phi thuyền. Sau khi biết cả Thiên Cung và La Chinh đều đã xảy ra biến cố to lớn, nàng cũng không có tâm trạng tiếp nhận rèn luyện trong Hồn thành, cho dù nàng đã cách Thánh Hồn cảnh không xa.

“Nếu La Chinh có thể tỉnh lại trước thời hạn thì tốt biết mấy…”

Cách pha lê đỏ, Phượng Ca có thể nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của La Chinh, giống như đang ngủ vậy.

“Sao con lại không nói nếu cha con thoát ra thì tốt biết mấy?” Diễm Phi cười nói.

Phượng Ca suy nghĩ một chốc, nói thẳng: “Cho dù cha thoát ra cũng chưa chắc đã bảo vệ được Thái Nhất Thiên Cung, nhưng La Chinh thì có thể”

Thân là con gái của Đông Hoàng Thái Nhất, lời này có hơi quá đáng, dù sao Đông Hoàng mới là người sáng lập Thiên Cung. Nhưng lời của Phượng Ca cũng đúng với tình hình thực tế. Thế cục tiến triển tới bước này, Thái Nhất Thiên Cung không thể chỉ dựa vào Đông Hoàng và lão Anh được.

Diễm Phi cũng biết tính cách của con gái nhà mình, chỉ đành cười bất lực, vừa định nói chuyện thì cả bà và Phượng Ca đều cảm nhận được khí thế dày đặc hùng dũng ngoài phi thuyền.

Diễm Phi nhíu mày, vươn tay đánh vào không trung một cái, trên một khối tinh thạch trên vách tường cách đó không xa đã phản chiếu hình ảnh bên ngoài phi thuyền.

Lúc nhìn thấy phi thuyền của tộc Hữu Hùng, sắc mặt hai mẹ con bọn họ cũng tối sầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận