Bách Luyện Thành Thần

Chương 2158: Khư

La Chinh vừa mới tới thế giới này được bao lâu?Kiến thức của hắn về hoang thần phần lớn đều đến từ Tiểu Vân, từ tinh luyện hoang cốt cho đến phương pháp hấp thu sức mạnh hoang thần, mãi khi tới thành Sa Tâm hắn mới biết thêm về hoang cốt huyết thống, nhưng lại không hiểu quá sâu.

Hắn chỉ biết khi tinh luyện hoang cốt và thấp thu sức mạnh hoang thần từ trong đó, hắn sẽ trở nên mạnh hơn.

Ngoài ra, chỉ khi có huyết thống của một tộc nào đó thì mới có thể hấp thu hoang cốt huyết thống đặc thù của tộc và thu được thiên phú huyết thống.

Hiểu biết của La Chinh chỉ có bấy nhiêu thôi.

“Ta chỉ tu luyện hoang thần, cũng là pháp môn luyện thể, còn Nhục Thân kiếp là cái gì thì ta quả thật không biết” La Chinh lắc đầu.

Điêu Viễn nhìn La Chinh bằng ánh mắt kinh ngạc một lúc lâu, vẻ mặt kiểu không nén nổi cười: “Tu luyện hoang thần không đơn giản chỉ là luyện thể, nếu tu luyện đến cực hạn cũng có thể vượt qua Bỉ Ngạn, đạt tới Bỉ Ngạn cảnh. Tu luyện hoang thần thực ra là pháp môn tu luyện của cổ thần”

“Tu luyện hoang thần, đạt tới Bỉ Ngạn cảnh?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Điêu Viễn gật đầu: “Đây là điều mà đại trưởng lão nói cho chúng ta biết”

Họ là những cường giả bị cổ thần Hỗn Độn lưu đày xuống thế giới này, thời gian đầu cũng không sống quá nghìn năm, chỉ cần ánh sáng phán xét phủ xuống là những tù nhân sống trong ngục giam này cũng sẽ bị tinh lọc sạch sẽ.

Nhưng từ khi cốt tháp xuất hiện, những người bị lưu đày có không gian sinh tồn và bắt đầu gầy dựng bộ tộc của mình.

Dần dần, thế giới trống trải này cũng trở nên náo nhiệt hơn, các chủng tộc có thể tồn tại lâu hơn.

Ban đầu, những người bị lưu đày cũng có xu thế để người trong tộc tu luyện chân thần, nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng phát hiện thế giới này không hề thích hợp đối với kiểu tu luyện ấy. Đương nhiên, những người bị lưu đày có thể tinh lọc chân nguyên từ trong khí Hỗn Độn một cách dễ dàng, thế nhưng đối với những người mới bắt đầu tu luyện thì lại cực kỳ khó khăn, cho dù bọn họ sinh ra đã là sinh linh vượt cấp, có thể sinh sống dưới đáy Hỗn Độn.

Cường giả có tư cách bị cổ thần Hỗn Độn lưu đày xuống thế giới này thì lúc ở thế giới mẹ cũng không phải kẻ yếu. Bọn họ nhanh chóng phát hiện nơi này tồn tại một lượng lớn hoang cốt, mà lai lịch của chúng rất có thể bắt nguồn từ niên đại sơ khai. Hơn nữa, số lượng hoang cốt nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi…

Vì vậy, những người bị lưu đày mới nghĩ tới những pháp môn luyện thể được truyền lại từ thời thượng cổ, cũng chính là phương pháp tu luyện của cổ thần.

“Vì sao người ở thế giới mẹ lại không sử dụng loại pháp môn tu luyện này?” La Chinh tò mò hỏi.

Hầu hết những người La Chinh từng tiếp xúc đều tu luyện chân thần. Kể cả lão Viên, hình như ông cũng tu luyện chân thần chứng đạo và trở thành Bỉ Ngạn cảnh.

“Cái này…”

Câu hỏi này của La Chinh khiến Điêu Viễn ngẩn cả người.

Dù sao ông ta cũng được sinh ra trên thế giới này, không phải đến từ thế giới mẹ, nên khó có thể giải đáp mấy chuyện liên quan đến thời đại xa xưa đó.

“Bởi vì trên thế giới mẹ không có những nguyên liệu tu luyện như thế này, người đến sau chỉ có thể lựa chọn phương pháp tu luyện đại thế giới chứ không phải phương pháp tu luyện của Cổ Thần” Một giọng nói già nua điềm đạm truyền tới.

Nghe được giọng nói kia, La Chinh và Điêu Viễn cùng quay đầu nhìn lại, trông thấy một ông lão già nua xuất hiện sau lưng.

Điêu Viễn đang định hành lễ với ông lão thì ông lại vung tay lên: “Miễn đi, ta đến gặp La Chinh”

“Ngài nói phương pháp tu luyện đại thế giới chính là pháp môn tu luyện chân thần?” La Chinh hỏi.

“Rất đúng” Ông lão mỉm cười, nói.

La Chinh suy tư một chút, chợt cảm thấy khó hiểu: “Theo cách nói của ngài, chẳng phải cổ thần cũng phải tu luyện dựa vào những hoang cốt này? Nói cách khác, thế giới mẹ cũng đã từng có một lượng lớn hoang cốt tồn tại?”

“Rất chính xác” Ông lão lại nói.

“Hoang cốt trong thế giới mẹ bị hấp thu hết thì những người đó sẽ trở thành cổ thần? Người đến sau không có hoang cốt làm nguyên liệu tu luyện, cho nên đã sáng tạo ra phương pháp tu luyện đại thế giới, cũng chính là tu luyện chân thần?” La Chinh hỏi theo chiều suy nghĩ của mình.

“Lại đúng nữa rồi” Trên mặt ông lão hiện lên vẻ tán thưởng: “Thực sự là một đứa trẻ thông minh, không hổ là cháu trai của đại tù trưởng”

Ông lão thở dài một hơi, sau đó nói: “Ở thế giới mẹ có một vùng đất Vân Hoang, nơi đó cũng giống như thế giới này, cũng tồn tại một lượng lớn xương cốt, nhưng hoang cốt trong đó đã bị khai thác cạn kiệt từ lâu”

Tuy được ông lão tán thưởng liên tục, nhưng vẻ mặt của La Chinh lại càng lúc càng mịt mờ. Trong đầu hắn lại có thêm những vấn đề mới: “Hoang cốt trên thế giới mẹ và cả hoang cốt trên thế giới này, đống xương cốt vô tận ấy đến từ đâu chứ?”

“Ta biết ngươi sẽ hỏi câu ấy mà” Ông lão đã đoán được từ sớm, chỉ từ tốn trả lời: “Đây là gút mắc giữa các Cổ Thần Hỗn Độn, cũng là vấn đề tận cùng của cả Hỗn Độn, một vài thiên tài ở ẩn tại thế giới mẹ đều đang truy tìm câu trả lời cho vấn đề này suốt vô số năm qua…”

La Chinh nhíu mày, không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại dính dáng đến vấn đề phức tạp như thế.

“Chúng ta không thể nào suy đoán hành vi của cổ thần Hỗn Độn được, đặc biệt là ‘Khư’ thần. Nó đã xây nên ngục giam này, nó mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng mỗi lần giáng xuống đây, nó đều mang đến một vài thứ ngoài sức tưởng tượng, có đôi khi sẽ khiến người ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, có đôi khi lại khiến người ta sợ hãi” Lão già thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Bên ngoài có một lời đồn về những chiếc xương kia, rằng chúng đều là dự phòng của ta và ngươi, nói không chừng xương cốt của ta và ngươi đang nằm tại một góc nào đó trong thế giới này”

La Chinh chớp mắt, hoàn toàn chẳng hiểu gì. Hắn chỉ biết được vị cổ thần Hỗn Độn xây dựng nên tòa ngục giam này gọi là “Khư”.

Điêu Viễn đứng bên cạnh hắn cũng ngơ ngẩn.

“Dự phòng của chúng ta?” La Chinh thắc mắc.

Ông lão nói: “Đúng, mỗi một âm nhân tương ứng với một sinh linh trong cả Hỗn Độn này, sau khi chết đi sẽ góp thêm một bộ hài cốt cho đồng hoang Vạn Cổ, nhưng bọn họ chỉ là để dự phòng mà thôi. Ngươi không thể biết được âm nhân nào là phần dự phòng của mình”

“Vậy… Tại sao vị ‘Khư’ này lại muốn làm như vậy?” La Chinh hỏi.

“Ngươi đi mà hỏi nó” Ông lão vừa cười vừa đáp.

La Chinh cũng mỉm cười, quả thực mấy vấn đề này không phải là điều mà hiện tại hắn có thể suy xét.

Ông lão nhìn vào từng nhà kho rồi bảo: “Con đường tu luyện pháp môn của cổ thần vô cùng gian nan và khổ sở, mặc dù theo như cách giải thích lưu truyền từ thời thượng cổ thì sử dụng thân thể có thể vượt qua biển Chân Ý, đạt tới Bỉ Ngạn cảnh, nhưng trên thế giới này cũng chưa ai thành công, thậm chí là trên thế giới mẹ. Ngoại trừ các cổ thần, người đời sau chưa từng có ai thành công. Nếu ngươi bằng lòng đi con đường tắt này, tộc Xi Vưu chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngươi thử một lần”

Nghe ông lão nói vậy, ánh mắt La Chinh bừng lên một tia sáng.

Hiện tại thực lực của hắn quá yếu. Mặc kệ năm xưa phụ thân hắn suy tính con đường trưởng thành của hắn như thế nào, ông ấy cũng không thể nào tính hết tất cả, dù sao từ lúc bước vào Thần vực hắn đã gặp phải quá nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi.

Hiện tại hắn cũng bởi vì ngoài ý muốn nên mới bị mẫu thân đưa đến thế giới này, bằng mọi giá hắn nhất định phải tiếp tục tiến lên trên con đường mà hắn đang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận