Bách Luyện Thành Thần

Chương 3178: Tới đích

Những Tượng Nhân cách Nguyệt Hỏa Nô xa hơn một chút đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngườiHơi thở nóng rực phả vào mắt chúng, ép chúng phải lui về sau.

“Tù trưởng…”

“Đại Tế Tư…”

Tượng Nhân vừa lùi lại vừa la hét ầm ĩ.

Chúng không hiểu vì sao những thứ vừa giáng xuống lại giết chết Đại Tế Tư.

Hẳn là mấy thứ này cảm nhận được sự thành kính của Đại Tế Tư nên mới xuất hiện mới đúng, nhưng vì sao lại giết chết tín đồ trung thành của mình?

“Số mười hai, đám Tượng Nhân này xử lý thế nào?” Một con Nguyệt Hỏa Nô hỏi.

Nguyệt Hỏa Nô không có tên riêng.

Trên thực tế, không chỉ Nguyệt Hỏa Nô mà phần lớn thành viên tộc Nguyên Linh đều không có tên.

Trong tộc Nguyên Linh, tên là một biểu tượng cao quý, đại diện cho một cá thể đặc biệt, sinh linh bình thường không có tư cách.

Tên của Nguyệt Hỏa Nô là một dãy số, mà số càng thấp thì thực lực càng mạnh.

Ba con Nguyệt Hỏa Nô này lần lượt là số mười hai, số mười ba và số mười bốn, được tính là tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong các Nguyệt Hỏa Nô, trong đó số mười hai là mạnh nhất, đương nhiên cũng là kẻ đứng đầu trong ba Nguyệt Hỏa Nô.

“Không có tác dụng gì nữa, diệt sạch đi” Số mười hai thản nhiên đáp.

Nguyệt Hỏa Nô số mười ba nhẹ nhàng tiến lên một bước, một ngọn lửa màu xanh biếc từ lòng bàn chân nó lan tràn ra, sau đó chuyển thành màu xanh lục lan tràn ra khắp bộ lạc với tốc độ cực nhanh.

Một vài Tượng Nhân cảm thấy không ổn, vội vàng co chân chạy ra ngoài bộ lạc.

“Bịch bịch bịch bịch…”

Tiếng bước chân hỗn độn nặng nề vang lên khắp bộ lạc, nhưng tốc độ của những Tượng Nhân này có nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không nhanh bằng ngọn lửa xanh biếc.

Khi ánh lửa xanh biếc trong bộ lạc đậm đến một mức độ nhất định, tất cả Tượng Nhân chạy trốn đều hóa thành người lửa khổng lồ, những ngôi nhà thấp bé, bụi cỏ, vật tổ, những thứ lặt vật trong bộ lạc đều bị thiêu đốt trong nháy mắt, hóa thành ngọn lửa màu xanh thẫm…

Thời điểm bộ tộc Tượng Nhân bị thiêu cháy, trên đỉnh đầu ba Nguyệt Hỏa Nô cũng hiện ra ba quả cầu nhỏ, những quả cầu này vừa xuất hiện đã lập tức chui thẳng vào trong cơ thể Nguyệt Hỏa Nô.

Thời điểm ba quả cầu tiến vào, thực lực cường đại của Nguyệt Hỏa Nô cũng bị áp chế nhanh chóng, lực áp chế này đến từ Thập Thất Trọng Thiên, gần như không thể phản kháng.

Sau khi thực lực bị áp chế sẽ mang tới đau đớn dữ dội, ba Nguyệt Hỏa Nô giãy giụa trong đau đớn một hồi mới miễn cưỡng thích ứng được.

“Nghe nói hai người kia là Thuần Khiết Giả, không thể xem thường thực lực của bọn họ” Nguyệt Hỏa Nô số mười bốn lo lắng nói.

Thực lực bị áp chế, sự tự tin cũng suy giảm đáng kể.

“Nếu đối phương thực sự là Thuần Khiết Giả có thể vượt qua Bỉ Ngạn, vậy thì đúng là rất khó giải quyết” Số mười ba tán thành.

“Nếu là trước đây thì đúng là phiền toái, nhưng hiện tại thì chưa chắc đã khó giải quyết” Số mười hai lạnh lùng đáp.

Nghe nói như vậy, số mười ba và số mười bốn đều giữ im lặng.

Lực áp chế của Bỉ Ngạn là không thể vượt qua, đây là luật thép trong quá khứ.

Nhưng hiện tại tộc Nguyên Linh đã tìm được biện pháp lách luật, nhưng cần phải trả giá bằng tính mạng.

Số mười hai tuy chỉ mạnh hơn hai tên còn lại một chút nhưng ở đây nó là thủ lĩnh, nếu cần lấy tính mạng ra để thoát khỏi sự áp chế của Thập Thất Trọng Thiên thì nhất định phải là số mười ba và số mười bốn…

“Đi nhanh lên, hy vọng có thể tới vùng đất nguy hiểm trước một bước” Số mười hai không quan tâm chúng nó nghĩ thế nào, nó chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ các đại nhân Nguyên Linh giao cho là được…

Một cơn gió lớn thổi qua, cỏ xanh cao mấy chục trượng trên thảo nguyên đồng loạt rũ xuống, dấy lên từng gợn sóng xanh biếc.

La Chinh và Phượng Ca không biết những chuyện xảy ra trong tộc Tượng Nhân, vẫn đi về phía Bắc thảo nguyên.

Nếu không có thảo nguyên rộng lớn này thì khí thế tiến lên của La Chinh sẽ thực đáng sợ, nhưng trên một thảo nguyên mà tất cả mọi thứ đều khổng lồ như thế này, tia chớp mà hắn hóa ra lại trở nên bé nhỏ như một cây kim…

“Ù ù ù…”

Đằng sau La Chinh bỗng truyền đến tiếng gió dữ dội, những con ong khổng lồ to bằng ngôi nhà đang vẫy đôi cánh trong suốt, nhanh chóng đuổi theo La Chinh.

“Lại có ba con…”

La Chinh nheo mắt, nói với Phượng Ca: “Chuẩn bị!”

Sau đó hắn tung Phượng Ca lên, đồng thời thân thể hắn cũng bắt đầu phóng đại, nháy mắt đã biến thành ngàn trượng.

“Vù…”

La Chinh biến thành khổng lồ rồi giơ hai tay lên đập mạnh vào chính giữa, ba con “ong khổng lồ” đã bị tay hắn đập nát.

Sau khi đập nát ba con ong khổng lồ, La Chinh lập tức xoay người một cái, biến nhỏ lại như lúc bình thường, đồng thời tiếp được Phượng Ca đang rơi xuống một cách chính xác, tiếp tục chạy về phía trước.

Suốt dọc đường đi, không biết đây đã là lần thứ mấy đụng phải đám ong khổng lồ này, tuy La Chinh và Phượng Ca đều có thể đánh chết bọn chúng nhưng nếu không hóa thành hoang thần khổng lồ thì phải tốn kha khá công sức mới có thể bắt giữ và giết chết bọn chúng.

Sau khi bị ong khổng lồ đuổi theo hai lần, La Chinh đột nhiên nghĩ ra cách giết chết chúng đơn giản nhất, đó là đập chúng nó như đập ruồi.

Sau vài lần như vậy, La Chinh đã vô cùng thành thạo, gần như không hề trúc trắc tí nào.

Nửa ngày trôi qua, đằng trước lại xuất hiện hàng rào được làm bằng cây gỗ lớn, những hàng rào này chính là biên giới của thảo nguyên.

“Đã tới biên giới thảo nguyên phía Nam rồi” Phượng Ca nói.

La Chinh gật đầu, đi xuyên qua giữa những hàng rào.

Hình như chỉ có thảo nguyên phía Nam mới có đầy rẫy những sinh linh khổng lồ, qua bên kia hàng rào thì tất cả đều khôi phục bình thường.

Nhưng tiếp giáp thảo nguyên là một vùng hoang mạc màu than chì, xa hơn hoang mạc là sa mạc mênh mông bát ngát.

Theo phương hướng được chỉ dẫn trên bản đồ, bọn họ phải băng qua, sau đó đi thẳng theo hướng nam của sa mạc.

Xác định phương hướng xong xuôi, La Chinh và Phượng Ca tiếp tục đi theo phương hướng bản đồ chỉ dẫn.

Nhưng bọn họ vừa đi chưa được bao xa, trong khắp các ngõ ngách hoang mạc, trong những hang động nhỏ bé có mấy con chuột thò đầu ra.

“Chít, có ngoại tộc tới gần nơi này!”

“Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chít, có lẽ là đi về phía vùng đất nguy hiểm!”

“Muốn chết, không cần ngăn cản bọn họ, ngay cả cửa Liên Đăng Ma bọn họ cũng không vượt qua được, chắc chắn phải chết, chít chít chít…”

“Chít, vùng đất nguy hiểm đó đã rất nhiều năm chưa có người tới, cẩn thận vẫn hơn, chúng ta phải thông báo trong tộc…”

Đám chuột nhanh chóng lẻn vào trong hang động.

La Chinh và Phượng Ca tiếp tục đi hơn hai trăm dặm, cuối cùng cũng thấy được điểm cuối của sa mạc, từ nơi này có thể nhìn thấy nơi giao nhau giữa sa mạc và thảo nguyên ở phía xa, hai nơi khác nhau hội tụ tại một điểm tạo thành dải đất hình tròn.

“Chính là nơi này…”

La Chinh mở tay ra, nhìn chằm chằm bản đồ của chìa khóa Bỉ Ngạn và nói: “Hình tròn này hẳn là đáy hồ lô!”

Lúc thật sự tìm được mục tiêu mà chìa khóa Bỉ Ngạn đánh dấu, trong lòng La Chinh cũng có cảm giác phấn khích khó lòng kìm nén, quan sát một lúc liền cùng Phượng Ca bay thẳng về phía sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận