Bách Luyện Thành Thần

Chương 3826: Phán đoán

Ước muốn…La Niệm chớp mắt vài lần, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Bây giờ cậu biết cả thế giới này toàn là nguy hiểm, chuyện cần làm nhất hiện nay chính là cứu thế giới này và được trông thấy phụ thân mẫu thân mình đoàn tụ.

Nhưng đây là ước muốn của cậu à?

Sau một thoáng suy nghĩ, La Niệm nhanh chóng phủ định, đây không phải là ước muốn.

Kể từ khi La Niệm bắt đầu nhớ được thì cậu chính là một đứa bé luôn bị kìm kẹp. Một bên là mẫu thân cậu – điện chủ của Vân điện, còn bên kia là phụ thân cậu – truyền kỳ của từng thế giới.

Hoàn cảnh nơi cậu sống thường khá yên ổn, nhưng sự yên ổn này không khác gì một ngục giam, cậu vĩnh viễn bị kiểm soát và không thể tùy ý rời đi.

Ở Vân điện là thế, mà trong Tiên Phủ cũng là thế.

Từ khi La Chinh đến thế giới mẹ, cuộc sống của cậu càng xoay quanh La Chinh nhiều hơn. Trong thế giới trong cơ thể, cậu bị phụ thân xem như một công cụ, chỉ khi nào cần dịch Phạn văn mới đến lượt cậu ra sân.

Mặc dù ở thế giới trong cơ thể, La Chinh cũng cho cậu sự tự do cần có, thậm chí thi thoảng còn dùng năng lực không gì làm không được kia mà tạo ra một vài khó khăn và hiểm cảnh cho cậu, nhưng cậu biết rất rõ mọi thứ trong thế giới ấy đều bị phụ thân kiểm soát.

Mối nguy gì đó không hề tồn tại…

Cũng chính vì cuộc sống ấy nên La Chinh mới hình thành thái độ không thèm quan tâm như vậy, bởi có quan tâm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cẩn thận ngẫm lại những tháng ngày mà cậu đã sống, quãng thời gian vui vẻ nhất dường như bắt đầu từ lúc cậu tiến vào không gian Tắc San, tiến vào thế giới Huyền Lượng.

Nơi này rất nguy hiểm… Mà phụ thân và mẫu thân không có cách nào quản lý cậu được, lúc nào cậu cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng La Niệm thật sự rất vui vẻ!

Sau khi nghĩ rõ điểm này, La Niệm bỗng mở miệng đáp: “Ước muốn của ta là được tự mình tự do đi thám hiểm!”

Sau khi trả lời xong, ý thức kia vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Cậu và nhóm Tiết trưởng lão tiếp tục đi theo đường cong màu xanh tiến lên, phía trước không còn bất kỳ thứ gì ngăn cản nữa.

“Tiết trưởng lão… Hình như đơn giản quá nhỉ” La Niệm nhún vai.

“Không đơn giản vậy đâu” Tiết trưởng lão lắc đầu: “Chúng chỉ đang thu thập dữ liệu thôi”

Thu thập dữ liệu thì có ích gì…

Lúc La Niệm còn đang thấy kỳ lạ thì đường xanh dưới chân đã đến đoạn cuối, trên mặt đất trước mặt lại có một sợi dây đỏ chặn đường lại.

Vào lúc này, ý thức trong đầu bỗng sống động hơn. Lần này nó không đặt ra câu hỏi mà chui luôn vào trong linh hồn La Niệm.

“Ầm!”

La Niệm chỉ cảm thấy mình bị một con thú Man Hoang va vào, trong đầu lóe lên tia sáng trắng, sau đó cậu đã xuất hiện ở một thế giới lạ lẫm.

Tiết trưởng lão biến mất, tháp Liệt Duy cũng biến mất, trước mắt La Niệm lúc này là một cánh đồng hoang rộng mênh mông, cả trước lẫn sau đều không thể nhìn thấy điểm cuối. Tuy nhiên, ở cách đó không xa, La Niệm nhìn thấy vài căn nhà gỗ nhỏ tồi tàn.

La Niệm đi thẳng đến nhà gỗ, cậu bỗng nghe được một tràng tiếng khóc nỉ non. Cậu bèn đi theo âm thanh ấy tìm kiếm, cuối cùng phát hiện một cô bé nhỏ gầy có làn da tái nhợt trong một căn nhà gỗ.

“Này” La Niệm đứng đằng xa gọi một tiếng.

Cậu biết mình đang ở trong một hoàn cảnh rất tà dị nên không dám tùy tiện đến gần cô bé kia.

“Này, sao ngươi lại khóc?” La Niệm hỏi.

Cô bé từ từ ngừng khóc, sau đó oán giận nói với La Niệm: “Đều tại ngươi đấy, chúng ta sẽ phải chết hết!”

La Niệm chẳng hiểu gì: “Sao lại trách ta?”

Đây là ảo cảnh do tháp Liệt Duy tạp ra, bản thân ảo cảnh là một cửa ải thử thách.

Thấy La Niệm như vậy, vẻ oán giận trên mặt cô bé càng đậm hơn: Cũng tại ngươi nên ta mới được tạo ra, mới thê thảm như vậy. Bên kia sắp có Quỷ Nha giáng xuống rồi, chúng ta chắc chắn không chạy thoát nổi, nên hai ta nhất định sẽ cùng chết!”

Nghe cô bé nói vậy, lúc này La Niệm mới kịp phản ứng lại. Đây là đang nhắc nhở cậu!

Cậu vội ngẩng đầu nhìn về phía đồng hoang, thấy mây đen cuộn trào dâng lên. Khi nhìn thật cẩn thận mới thấy đó là từng đàn quạ đen đang bay tới.

“Quỷ Nha đến, còn không chạy mau!” La Niệm thúc giục.

“Không! Dù sao ta cũng không chạy thoát được!” Cô bé quật cường lắc đầu.

“Vậy ta chạy!”

La Niệm lập tức quay đầu bỏ chạy không chút do dự, đồng thời thì thầm trong lòng, ảo cảnh này thiết lập kiểu quỷ gì thế…

Cậu chạy được vài chục bước thì đột nhiên ngừng chân. Thấy cô bé vẫn ngồi yên tại chỗ khóc thút thít, lông mày cậu nhíu lại thật chặt rồi bất đắc dĩ quay ngược về.

Cô bé này đã xuất hiện trong ảo cảnh thì chắc chắn sẽ có ích.

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nói: “Thử còn chưa thử nữa mà, sao ngươi khẳng định chúng ta không chạy thoát?”

“Vùng đồng hoang này rất rộng, tốc độ Quỷ Nha cực nhanh, đương nhiên chúng ta không chạy thoát!” Cô bé nói.

“Ngươi quen thuộc với thế giới này lắm sao?” La Niệm hỏi.

Cô bé lắc đầu: “Dù sao cũng không thoát được, chúng ta chỉ có thể chờ chết!”

“Chạy cũng chết mà không chạy cũng chết, tóm lại phải cố gắng một chút. Nếu chưa làm gì mà đã bỏ cuộc thì sẽ chết rất đáng tiếc” La Niệm nói.

“Nhìn đám Quỷ Nha kia đi, chỉ cần một con trong đó thôi là có thể nuốt trọn ngươi rồi. Khoảng cách từ đây đến tòa thành gần nhất cũng phải cả trăm dặm, chúng ta chết chắc rồi thì làm gì có chuyện tiếc nuối?” Cô bé nói chắc như đinh đóng cột.

“Nếu ngươi biết thế giới này chỉ là hư cấu, vậy chắc phải biết thử thách này cũng không khó giải. Chỉ cần ngươi chạy cùng với ta thì chắc chắn sẽ có cách thôi” La Niệm kiên nhẫn khuyên, cậu đã suy nghĩ rõ ràng rồi, mấu chốt để vượt qua ảo cảnh này chính là cô bé trước mặt đây.

“Sự tồn tại của ta chẳng có ý nghĩa gì, dù ta có chạy hay không thì cũng đều sẽ biến mất khi thế giới này biến mất. Chạy với chết, đối với ta mà nói đều chẳng có ý nghĩa gì” Cô bé lại phản bác.

“Nhưng nó có ý nghĩa với ta” La Niệm hơi tức giận. Cô bé tự dưng xuất hiện này đúng là khó nhằn.

“Ta không cần phải giúp ngươi, mà cũng chẳng giúp được ngươi” Cô bé không khóc thút thít nữa mà trong đôi mắt to đáng yêu kia thậm chí còn lóe lên vẻ ác độc.

“Quác quác quác…”

Quỷ Nha nơi chân trời mỗi lúc một gần, La Niệm có thể cảm nhận được khí tức tàn bạo của chúng.

Cậu mới leo được chừng hai, ba mươi mét trong tháp Liệt Duy thôi, lẽ nào thất bại nhanh vậy?

Cậu nhíu mày đứng thẳng dậy, sau đó đột nhiên nhận ra điểm khác thường.

Cậu vẫn luôn đặt trọng điểm vào việc thuyết phục cô bé, nhưng lẽ nào nhất định phải thuyết phục được nàng à?

“Ta không cam tâm…”

La Niệm nói thầm trong lòng, sau đó cúi đầu liếc nhìn cô bé. Lông mày cậu hơi nhướng lên, cậu bỗng vươn tay túm lấy cánh tay cô bé rồi đột ngột quăng lên cao.

“Vụt…”

Thân thể cô bé không có trọng lượng gì, nhẹ bẫng và linh hoạt như một con diều. La Niệm kéo nàng chạy như bay về phía trước, đồng thời nói: “Ngươi đã không giúp được ta, vậy chỉ đành để ta tới giúp ngươi!”

Cô bé bị kéo suốt cả một đường, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Nàng khẽ phẩy tay về phía bầu trời, một ngọn lửa hình quạt cuộn lên.

Chỉ trong nháy mắt, Quỷ Nha đã bị đốt sạch.

Vùng đất hoang này lập tức yên tĩnh lại, mặc dù chỉ là ảo cảnh nhưng có cảm giác cực kỳ chân thực. Thậm chí La Niệm còn nghe được mùi thịt nướng xộc vào mũi.

“Ngươi thông qua” Cô bé đáp.

La Niệm thả cô bé xuống một bên rồi thở hắt ra, cậu còn định nói gì đó thì ảo cảnh đã biến mất. Cậu lại xuất hiện trong tháp Liệt Duy, dây đỏ trước mặt cậu đã biến mất, thay vào đó là hai đường cong màu lục dài mảnh.

Tiết trưởng lão và ba tộc nhân Hung tộc khác vẫn đang nhắm chặt hai mắt, hiển nhiên họ còn đang bị nhốt trong ảo cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận