Bách Luyện Thành Thần

Chương 3692: Hiểu lầm

Ông lão ngây người giây lát, thanh niên áo xanh bên cạnh thúc giục: “Ông già, đối phương nói gì vậy?”“Nhân tộc, hắn nói hắn là Nhân tộc” Ông lão trả lời.

Ánh mắt thanh niên áo xanh hơi lay động, vẫn nhìn chằm chằm Cô Kiếm.

Hai chữ này chứa quá nhiều thông tin, cho nên ông lão và thanh niên áo xanh đều phải suy nghĩ hồi lâu.

Nhân Linh tương đương với “Nhân tộc” trong Chủ Giới, nhưng bọn họ không tự xưng là Nhân tộc. Một bộ phận Nhân Linh cao cao tại thượng lại phân biệt bản thân và Nhân tộc là hai chủng tộc khác nhau!

Đương nhiên, tình huống này cũng xảy ra ở Hầu Linh, Điểu Linh và Xà Linh, một bộ phận trong Tứ Linh Môn luôn có cảm giác bản thân ưu việt, không chấp nhận chủng tộc trong thế giới thứ cấp là đồng loại của mình.

“Ngươi đến từ thế giới Hỗn Độn?” Ông lão đặt ra câu hỏi thứ hai.

Phương thức trả lời của đối phương quá phiền toái, tốc độ quá chậm, ông lão sợ hỏi nhiều sẽ rối nên chỉ có thể hỏi từng chút từng chút một.

Ánh mắt đằng sau Cô Kiếm lại bắt đầu chớp nháy từng hồi…

Ba cái, hai cái, lại ba cái…

Theo sự chớp nháy của ánh mắt, trong đầu ông lão hiệu ra một chữ “đúng”.

“Nếu ngươi đã đến từ thế giới Hỗn Độn, vậy làm sao mà ra ngoài được?” Ông lão tiếp tục hỏi.

Vẻ quái lạ trên mặt thanh niên áo xanh càng thêm nồng đậm, vị nhân loại này thật sự là đồng tộc của hắn ta!

Vấn đề là thế giới Hỗn Độn là một chỉnh thể bị đóng kín!

Nhưng cho dù là một phần vạn cơ hội thì cũng là cơ duyên xưa nay chưa từng có.

Ánh mắt trên Cô Kiếm không ngừng chớp nháy, ông lão lại nhận được một đáp án ngắn gọn.

“Chui ra”

Ông lão ngạc nhiên.

Chính vì ông từng tới Chủ Giới cho nên càng biết rõ không thể nào chui ra khỏi thế giới Hỗn Độn. Muốn phá vỡ một vách ngăn giữa Bỉ Ngạn và Hỗn Độn đã khó khăn như vậy, huống chi là vách ngăn giữa thế giới Hỗn Độn và Chủ Giới?

Trong khoảnh khắc, ông lão bỗng có cảm giác như mình bị lừa gạt, bắt đầu sinh lòng cảnh giác. Đối phương có thể là người của Xà Linh…

Có lẽ là chúng tìm được biện pháp trở về Chủ Giới, trở lại Tứ Trụ, muốn thông qua tín vật Bỉ Ngạn để xác định vị trí của ông, chuyện này vô cùng nguy hiểm.

Không chỉ ông lão mà ngay khi đáp lời, La Niệm cũng bắt đầu nghi ngờ. Cậu không thể xác định lập trường của đối phương.

Khương Tử Nha vẫn chưa dặn La Niệm không được tiết lộ bí mật về không gian Tắc San với người ngoài, bởi vì La Niệm gần như không thể tiếp xúc với người ngoài. Nhưng cậu không phải kẻ ngu, tiết lộ một bí mật lớn như vậy cho người ngoài là một sự mạo hiểm rất lớn, ông lão này chưa chắc đã là người mà cậu có thể tin.

Đôi bên đều ôm lòng cảnh giác, cho nên cuộc trò chuyện bắt đầu không được thuận lợi.

“Ngươi ra ngoài từ đâu?”

“Ngươi tên là gì?”

“Ngươi có thể đi lại tự do trong Chủ Giới? Ngươi có thể leo lên cây cột kia?”

Ông lão liên tục đặt câu hỏi, La Niệm đều không trả lời.

Ngón tay cậu đặt trên tia sáng màu đỏ, lẳng lặng quan sát một già một trẻ bên kia.

Qua một hồi lâu, La Niệm mới chọc vào tia sáng: “Các ngươi là ai? Là Nhân tộc của thế giới mẹ sao?”

Nhận được đáp án này, ông lão cười khổ một tiếng, thì ra đối phương cũng đang nghi ngờ ông.

Nhưng để đối phương biết được thân phận của ông cũng chẳng có gì đáng ngại, dù sao Xà Linh Môn cũng biết ông, cũng một mực tìm kiếm ông.

“Ta là giáo chủ Nhân giáo – Thái Thượng Lão Quân” Ông lão đáp.

Nghe cái tên này, La Niệm nghĩ một hồi rồi bất lực đáp: “Chưa từng nghe tới”

Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa từng nhắc tới cái tên này, Khương Tử Nha cũng chưa từng nhắc tới vị sư bá này.

Thái Thượng Lão Quân cũng không bất ngờ. Tuy ông nổi danh trong kỷ nguyên Hỗn Độn số bảy mươi bảy, nhưng ông lẩn trốn tại Ngọc Thanh Thiên lâu như vậy, thời thế thay đổi, truyền thuyết về ông đã bị lịch sử chôn vùi từ lâu.

Đôi bên hỏi nhau vài câu không mặn không nhạt. Nhưng vẫn đề phòng lẫn nhau, nên đều lẩn tránh những vấn đề nhạy cảm, ngược lại thì càng giống như đang thử, hiệu quả trao đổi cũng không tốt.

“Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi…”

La Niệm đứng bên bậc thang trang sách khẽ thì thào, hoàn thành mục tiêu đã định trước thì hơn.

Cậu leo lên cột lâu như vậy, không cần thiết phải lãng phí thời gian vì một chuyện ngoài ý muốn.

Ngay khi La Niệm đang định kết thúc cuộc trò chuyện, ngón tay rời khỏi tia sáng màu đỏ thì chiếc chuông lớn trong thành Thần Chung của Quy Khư Mộ Địa lại vang lên.

Người gõ chuông chính là Hoa Thiên Mệnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hoa Thiên Mệnh đã có tiến bộ vượt bậc.

Đại hội gõ chuông của thành Thần Chung được cử hành mỗi tháng một lần. Hôm nay không phải ngày gõ chuông, nhưng sau khi Hoa Thiên Mệnh đột phá lần nữa, thế lực Quy Khư Mộ Địa đã phá lệ cho hắn ta.

Kết quả không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn ta thuận lợi tiến vào tháp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Ông lão và thanh niên áo xanh cũng không đoán được hôm nay sẽ có người gõ chuông.

Trước nay bọn họ chưa từng lộ mặt, ông lão nhẹ nhàng vung tay một cái, dùng một thủ thuật che mắt, như vậy người gõ chuông sẽ không nhìn thấy bọn họ.

Hoa Thiên Mệnh vô cùng phấn khích vì việc tự mình gõ chuông thành công. Hắn ta biết tu vi của mình tiến cảnh nhanh như vậy là nhờ vào công lao của viên “Mông Thạch” kia. Xem ra tháp Thiên Địa Huyền Hoàng thật sự đang giúp hắn ta.

Mông Thạch không đơn giản chỉ là tín vật Bỉ Ngạn loại cường hóa!

Lần này tiến vào ba mươi hai tầng trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, hắn ta không định gánh theo tín vật Bỉ Ngạn.

Sử dụng Mông Thạch, hắn ta tin mình có thể tiến vào tầng ba mươi ba, cũng tức là đỉnh tháp.

Người giỏi kiếm, trời sinh đã mẫn cảm với kiếm. Cô Kiếm treo tại tầng ba mươi ba, hắn ta đã quan sát từ xa rất nhiều lần.

Thanh kiếm giản dị tự nhiên này nhất định ẩn chứa sức mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Không lâu nữa, ta có thể tự tay gỡ thanh kiếm này xuống!

Hoa Thiên Mệnh đứng ở tầng ba mươi hai, đánh giá thanh kiếm kia.

La Niệm vốn đã định rời đi. Cậu ngàn lần không ngờ trong tháp lại xuất hiện thêm một người, hơn nữa còn là người quen – Thiên Mệnh thúc thúc!

Tuy La Niệm và Hoa Thiên Mệnh không tiếp xúc nhiều, nhưng lúc ở Vân Điện, Tiên Phủ, hai người từng ở chung một khoảng thời gian.

“Vì sao Thiên Mệnh thúc thúc lại ở trong tòa tháp này!”

La Niệm gần như hô lên.

Đây là người quen đầu tiên cậu nhìn thấy thông qua tia sáng.

Hoa Thiên Mệnh dạo một vòng quanh tháp Thiên Địa Huyền Hoàng rồi rời khỏi Bỉ Ngạn. Đương nhiên hắn ta không phát hiện ra điều gì khác thường.

La Niệm nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm chọc vào tia sáng màu đỏ kia lần nữa.

“Ta biết người đó! Hoa Thiên Mệnh!”

Đọc được tin tức này, Thái Thượng Lão Quân cũng kinh ngạc ra mặt.

Đúng là gặp quỷ…

Người đằng sau Cô Kiếm sao lại biết Hoa Thiên Mệnh?

Đang lúc trong lòng ông dấy lên sóng lớn thì La Niệm đã tiếp tục nói.

Khoảng một khắc sau, La Niệm nói xong, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân mới phá lên cười ha hả.

“Thần kỳ nhường nào! Thần kỳ nhường nào! Vị sư điệt kia của ta lại có hành động vĩ đại như vậy! Thế gian này lại có việc trùng hợp như vậy!”

“Ha ha ha ha ha…”

Thanh niên áo xanh không dám ngắt lời, vẫn nghẹn từ này tới giờ.

Cuối cùng hắn ta không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Ông già, rốt cuộc đối phương nói cái gì vậy?”

“Khương Tử Nha!” Thái Thượng Lão Quân cười to, như thể ngàn vạn năm nay chưa từng được vui sướng như vậy.

“Khương Tử Nha? Hắn không chết?” Thanh niên áo đen cũng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận