Bách Luyện Thành Thần

Chương 3852: Nắng hạn gặp mưa rào

Khổ Thụ nhìn chằm chằm La Niệm, hỏi: “Thánh Tá Chi Vật mà nàng gánh chịu có phải là Hung Châu?”“Hung Châu?” La Niệm nhớ lại một chút rồi múa tay, nói: “Hình như là một khối kim loại hình tròn…”

“Dung mạo của nàng có điểm đặc biệt nào khác không?” Khổ Thụ lại hỏi.

“Đặc biệt…” La Niệm nghĩ rồi bỗng nhiên tự đấm vào tay mình: “Mắt của nàng trông sợ lắm, giống mắt rắn vậy!”

Mắt rắn hẳn là điểm đặc biệt rõ rệt nhất của cô gái nọ.

Nghe được câu này của La Niệm, Khổ Thụ bình tĩnh lại, còn Văn Địa Chi thì lặng yên thở dài.

“Phụ thân, nàng là ai?” Lăng Sương hỏi. Thấy Khổ Thụ kích động đến thế rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng đã phần nào đoán được thân phận của cô gái kia. Bây giờ nàng mở miệng hỏi là để xác nhận.

“Là mẫu thân của con” Giọng Khổ Thụ đắng chát.

“Mẫu thân của con…” Lăng Sương hoang mang nói: “Nếu là mẫu thân của con, vậy tại sao lại bị khảm lên vách tường hỗn độn?”

“Bởi vì năm đó chúng ta đều bại, phụ thân của nàng thắng, ta tưởng rằng nàng chết rồi. Xem ra phụ thân nàng đã mở một con đường cho nàng, bị giam tại vách tường hỗn độn ắt hẳn chính là sự trừng phạt mà phụ thân nàng dành cho nàng” Khổ Thụ nói.

Ông vừa dứt lời, Lăng Sương, La Chinh, La Niệm trong phút chốc đều không hiểu chuyện gì.

Song, người kịp phản ứng lại đầu tiên chính là La Chinh, hắn nói ngay: “Phụ thân của bà ấy là Xà Linh Vương Nghiệt?”

“Đúng vậy” Khổ Thụ gật đầu: “Nàng là con gái của Nghiệt, Ngọc Chích”

Mặc dù Tứ Linh Môn cùng thuộc một môn nhưng dù gì cũng là những chủng tộc khác biệt, họ đều có quê cha đất tổ và nơi sống của riêng mình, tập tính rất khác nhau.

Xà Linh có rất nhiều con, cạnh tranh cực kỳ tàn khốc. Như Nghiệt có đến hàng trăm nghìn đứa con, đa số trong đó đều chết trước khi trưởng thành, mà nguyên nhân là do tranh đấu nội bộ quá dữ dội. Chỉ những đứa con mạnh mẽ sống tiếp mới xứng trở thành con của Nghiệt.

So với những đứa con khác của Nghiệt thì vận may của Ngọc Chích khá tốt. Khi ấy, Đại Sai Tưởng viện muốn nghiên cứu huyết mạch đời sau của tứ đại Linh Vương, theo lý thì các đại Linh Vương chỉ cần lệnh cho con mình hiến một ít máu là đủ, nhưng Xà Linh Vương lại đưa hẳn một quả trứng rắn tới.

Sau khi Ngọc Chích ra đời, Đại Sai Tưởng viện từng muốn đưa bà quay về nhưng bên phía Xà Linh Môn tỏ thái độ khá lãnh đạm đối với chuyện này, chỉ mặc cho Nhân Linh Môn toàn quyền xử lý.

Chính vì sự vô tình ấy mà Ngọc Chích đã ở lại Nhân Linh Môn.

So sánh với hàng trăm nghìn “huynh đệ tỷ muội” của mình, hiển nhiên Ngọc Chích may mắn hơn nhiều. Bà lớn lên trong một hoàn cảnh khá bình ổn, biểu hiện hết sức ưu tú, đồng thời còn tiếp thu văn hóa của Nhân Linh.

Bà không thích thân phận Xà Linh của mình, Đại Sai Tưởng viện lập tức giúp bà hóa hình, giúp bà có được vẻ đẹp và vóc dáng của một người con gái Nhân Linh. Dấu ấn duy nhất chứng minh bà và Xà Linh có quan hệ chính là đôi mắt cực kỳ hút hồn kia, trong đó tồn tại một cặp trăng khuyết màu vàng nhạt, cũng chính là đôi mắt rắn vô cùng điển hình.

Với thực lực của Đại Sai Tưởng viện thì giúp bà loại bỏ đôi mắt rắn ấy là việc dễ như trở bàn tay, một khi bỏ mắt rắn đi là sẽ không ai biết bà từng là Xà Linh nữa, có thể nói là hoàn toàn thay hình đổi dạng. Thế nhưng bà vẫn khăng khăng muốn giữ lại đôi mắt rắn ấy, xem đó như ký hiệu chứng tỏ nguồn gốc của mình.

Nghiệt chưa bao giờ quan tâm tới Ngọc Chích lấy một lần, phải nói rằng nó đã quên mình có một đứa con gái còn ở lại trong Nhân Linh Môn. Mãi đến khi Khổ Thụ cùng Ngọc Chích yêu nhau, Nghiệt thấy đôi mắt rắn của bà mới nhớ ra thân phận của người con gái ấy. Thế là Nghiệt kiên quyết phản đối, đó cũng chính là lần đầu tiên lòng tin giữa Xà Linh Môn và Nhân Linh Môn bị đối mặt với nguy cơ. Khi ấy Khổ Thụ đã phải hứa cho Xà Linh Vương một món rất đắt giá, nhờ vậy mới đổi được sự thỏa hiệp của Nghiệt.

Xà Linh Môn không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, mà Nghiệt cũng không xem Ngọc Chích là con gái mình.

“Xà Linh Vương… Vậy mẫu thân của ta là Xà Linh…” Lăng Sương tự lẩm bẩm.

Khổ Thụ nhìn chằm chằm Lăng Sương, hỏi: “Con ghét à?”

Thật ra ông từng hỏi câu này với Lăng Sương kiếp trước rồi, nhưng bây giờ ông vẫn muốn xác nhận lại đáp án của nàng.

“Sao lại phải ghét bỏ? Bà là mẫu thân của con, có liên quan gì đến thân phận đâu?” Lăng Sương kinh ngạc nói: “Trọng điểm là mẫu thân bị vây ở nơi nào trong hỗn độn, chúng ta nên cứu bà ấy ra…”

Gương mặt Khổ Thụ giãn ra, ông kích động nói: “Đương nhiên là phải cứu rồi…”

Đối với ông, đây cũng là một tin tức cực tốt.



La Chinh có thể trực tiếp đọc Phá Huyễn Chú để rời khỏi hành lang, còn Lăng Sương và Khổ Thụ thì phải dùng phương thức giáng lâm để tiến vào vùng đất sơ khai.

Ở đây, La Niệm là người có tình huống khá đặc biệt. Cậu rời khỏi thế giới Hỗn Độn từ không gian Tắc San, lượn một vòng ở ngoài đó rồi đi thẳng vào Bỉ Ngạn. Trong vùng đất sơ khai, cậu không có bản thể tương ứng nên Phá Huyễn Chú không mang lại hiệu quả gì.

Cuối cùng, La Niệm vẫn phải dùng cách giáng lâm để trở về, đáp vững vàng xuống đài Phỉ Thúy.

Trên bậc thang ở một bên đài Phỉ Thúy, Ninh Vũ Điệp đã đứng im ở đó rất lâu hệt như một pho tượng. Trong đôi mắt dịu dàng của nàng tràn ngập sầu lo cùng bất an. Ngay cả khi thấy La Chinh mở mắt ra, nàng cũng không tiến lên ngay lập tức.

Niệm Nhi đã rời đi quá lâu rồi, trong lòng nàng vô cùng nhung nhớ. Nếu lần này còn không gặp được con trai mình thì nàng khó mà chịu nổi. Không ngờ chỉ một giây sau, La Niệm đã giáng lâm đến giữa đài Phỉ Thúy, hơn nữa thân thể khổng lồ của cậu còn khiến mọi người giật bắn mình.

“Niệm Nhi, sao con lại thành ra như vậy!” Ninh Vũ Điệp bước lên đài Phỉ Thúy, túm lấy cánh tay thô to như thùng gỗ của La Niệm và rơi nước mắt.

Mặc dù nàng không được tận mắt thấy những gì La Niệm đã trải qua, nhưng trong đầu thì đã tự tưởng tượng thêm thắt ra không biết bao nhiêu nghìn lần. Nàng chỉ nghĩ rằng con trai mình đã phải nếm trải mọi khổ sở đắng cay trong cuộc đời này.

“Mẫu thân à, đừng khóc nữa. Sở dĩ con biến thành hình dáng này là vì thân thể của con quá mạnh, không tìm ra cách để nén tiếp được nữa…” La Niệm vội vàng giải thích.

“Cái gì?” Ninh Vũ Điệp vẫn rất nghi ngờ trước lý do này.

“Thật đó. Con dám nói rằng trong thế giới hỗn độn này, nếu chỉ dùng thân thể thuần túy để so tài thì không có ai là đối thủ của con cả!” La Niệm nói đầy tự tin. Cậu luôn có cách dỗ dành Ninh Vũ Điệp.

“Vậy là còn lợi hại hơn cả phụ thân của con?” Với tu vi hiện giờ thì Ninh Vũ Điệp không thể nhìn thấu thực lực của La Niệm, lúc này nàng mới dời mắt nhìn sang La Chinh.

La Chinh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, cơ thể của nó đã trải qua quá trình tăng cường không thể tưởng tượng nổi, ta tự thấy mình không bằng”

Sau những lời giải thích ấy, cuối cùng Ninh Vũ Điệp cũng nín khóc mỉm cười. Thấy con trai mình bình yên trở về, thực lực còn tăng vọt đến mức này, cảm xúc vốn dồn nén thật lâu trong lòng bỗng tan biến sạch.



Ba canh giờ sau, Thiên Hoàn Trượng đơn độc trôi nổi ở ngay chính giữa vùng đất sơ khai. Từng sợi tơ máu dài mảnh thõng xuống từ trên bầu trời và quấn chặt lấy nó.

Lúc La Niệm vừa cầm được Thiên Hoàn Trượng, cậu đã lập tức rót ý thức của mình vào trong. Thế nhưng ý thức mới tiến vào là đã lập tức biến đâu mất sạch, cứ thế bị Thiên Hoàn Trượng xem như năng lượng mà nuốt ăn.

Muốn khống chế Thiên Hoàn Trượng hoàn toàn không phải là chuyện dễ, đương nhiên phải giao cho Khởi Nguyên Thần Huyết xử lý.

Ngay khoảnh khắc khi tơ máu vừa quấn lên Thiên Hoàn Trượng, Khởi Nguyên Thần Huyết cảm thấy vô vàn năng lượng bị Thiên Hoàn Trượng hấp thu. La Chinh cũng cảm nhận được trong vùng đất sơ khai có luồng năng lượng đang chảy ào ào như thác lũ.

Khởi Nguyên Thần Huyết không cắt đứt việc cung ứng năng lượng ấy, ngược lại còn bật hết hỏa lực, Thiên Hoàn Trượng muốn ăn bao nhiêu là nó bằng lòng cho bấy nhiêu.

Cái bụng có lớn đến đâu thì cũng có lúc căng đầy. Cùng với dòng năng lượng đang ồ ạt tràn vào trong Thiên Hoàn Trượng, vẻ ngoài nhìn hệt như cây gỗ khô của Thiên Hoàn Trượng sinh ra từng đường vân màu lục, trên đỉnh trượng còn hé ra từng mầm nụ chớm nở màu lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận