Bách Luyện Thành Thần

Chương 2501: Tế kiếm

Hàm Thương Yên vung tay, quả cầu màu đen trong tay phải bỗng nhiên bùng lên một dòng xoáy lờ mờHắn ta không ngừng rút sức mạnh từ vực sâu Ma Vực, khiến vùng đồng bằng đang được thanh kiếm kia chiếu sáng lại bắt đầu trở nên tối tăm…

Nhưng Hàm Thương Yên biết rõ thứ mà mình áp chế chỉ là ánh sáng mà thôi, còn sức mạnh trong thanh kiếm kia căn bản không bị hạn chế.

“Soạt!”

Tay phải của hắn đẩy nhẹ, năng lượng trong quả cầu màu đen điên cuồng trào ra. Năng lượng này giống như vô số con rắn nhỏ màu đen quấn lại một chỗ, lao thẳng tới ánh kiếm kia.

Trong mắt Hàm Thương Yên, cho dù kiếm này của Hoa Thiên Mệnh có uy lực khổng lồ thì cũng sẽ bị năng lượng màu đen của mình bào mòn sạch sẽ.

Nhưng khi năng lượng màu đen và ánh kiếm va chạm, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Ánh kiếm màu vàng chợt tan chảy, không ngừng lan rộng trên bề mặt năng lượng màu đen. Ánh sáng vàng hóa thành từng tấm mạng nhện, phủ một tầng lên năng lượng màu đen, lan về phía Hàm Thương Yên bằng tốc độ ngoài sức tưởng tượng.

Đợi khi Hàm Thương Yên phản ứng kịp thì năng lượng màu vàng đã lan khắp toàn thân, từng tia sáng vàng giống như một tấm lưới đan bao phủ lấy hắn ta.

Năng lượng màu đen như bị cô đọng trong tấm lưới này, không chịu nghe Hàm Thương Yên điều khiển!

“Rắc…”

“Rắc rắc rắc rắc…”

“Không!”

Hàm Thương Yên gầm lên một tiếng.

Cũng trong lúc đó, Hàm Thanh Đế bên ngoài núi Thánh Nhân cũng gào lên: “Không thể nào! Ta là chủ nhân của vực sâu Ma Vực, sao có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy! Chỉ là một đại viên mãn…”

Áo giáp và cả đôi cánh màu đen của Hàm Thương Yên đều nổ tung, để lộ gương mặt của Hàm Thương Yên đang đượm đầy vẻ không thể nào tin nổi.

Lúc này La Chinh không hề do dự, lấy ra một thanh trường kiếm rồi xông về phía hắn ta.

“Vù!”

Ánh kiếm lóe lên, dây chuyền huyết ngọc trên ngực Hàm Thương Yên nứt vỡ.

Dây chuyền huyết ngọc chỉ là một pháp bảo linh hồn, mặc dù được Hiên Viên Vệ ban tặng nhưng vẫn không thể chống lại nhát kiếm này của La Chinh.

“Chính là lúc này, nhanh!”

La Chinh còn chưa nói dứt lời, 9527 đã chui vào trong đầu Hàm Thương Yên.

Có một con sâu nhỏ đang nằm đằng sau linh hồn của Hàm Thương Yên, con sâu này chính là một luồng phân hồn của Hàm Thanh Đế.

Đây đã lần thứ ba Hàm Thanh Đế gặp phải linh hồn của 9527. Hai lần trước ông ta chỉ hơi đáng tiếc, bởi dù sao Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng không quan trọng cho lắm, nhưng Hàm Thương Yên thì khác!

Hiện tại Hàm Thanh Đế có địa vị cao ngất, sức mạnh đủ để sánh ngang Bỉ Ngạn cảnh, tất cả đều là do Hàm Thương Yên mang lại. Một khi Hàm Thương Yên thoát khỏi khống chế của ông ta, ông ta cũng sẽ bị đánh về nguyên hình!

“Không, ngươi dám phá ấn ký của ta… Tha cho ta một mạng, ta…” Phân hồn của Hàm Thanh Đế gào thét.

9527 nào để ý đến Hàm Thanh Đế? Trong mắt nó, thánh nhân này chẳng khác gì bụi bặm.

“Vù…”

Một tia sáng xanh xẹt qua, con sâu nhỏ do Hàm Thanh Đế hóa thành lập tức hóa thành tro bụi, Hàm Thương Yên thoát khỏi khống chế cũng trợn trắng mắt, từ không trung rơi xuống.

Thời điểm Hàm Thương Yên chưa rơi xuống đất, La Chinh liền đưa tay kéo nhẹ, thân thể vô chủ của Hàm Thương Yên đã bị hắn đưa vào trong thế giới nhỏ.

“Vù… Soạt…”

Ngay khoảnh khắc khi Hàm Thương Yên mất đi ý thức, quả cầu màu đen trên đỉnh đầu mọi người trong núi Thánh Nhân cũng nhanh chóng nổ tung, sau đó biến mất.

Bóng tối bao phủ khắp Thần vực nhanh chóng tiêu tan, khôi phục lại vẻ sáng sủa.

Ngoài núi Thánh Nhân…

Hai mắt Hàm Thanh Đế trợn trừng, ngơ ngác nhìn ngọn núi lớn màu bạc trước mắt mình.

Người thông minh như ông ta đương nhiên hiểu rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, mất đi Hàm Thương Yên cũng có nghĩa là mất đi tất cả.

“Vù…”

Bàng Miểu bước ra từ hư không, hỏi: “Hàm Thanh Đế, tình hình chiến đấu trong núi Thánh Nhân sao rồi? Đám người La Chinh đã chết chưa?”

Hàm Thanh Đế ngơ ngác nhìn Bàng Miểu, thấp giọng nói: “Ấn ký linh hồn của ta… bị La Chinh xóa sạch rồi…”

Nghe vậy, sắc mặt Bàng Miểu bỗng nhiên sa sầm xuống: “Không phải ta đã ban cho ngươi một chiếc dây chuyền huyết ngọc sao? Sao còn để bị xóa sạch?”

“Có một kẻ khác phá vỡ phòng ngự của Hàm Thương Yên, dây chuyền bị La Chinh chặt đứt” Hàm Thanh Đế thất thểu nói.

Lông mày Bàng Miểu hơi giật giật, sau đó nện mạnh một cú đấm lên người Hàm Thanh Đế làm phát ra tiếng “Rầm!”.

Hàm Thanh Đế ngã xuống đất, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.

Giọng nói lạnh lẽo của Bàng Miểu truyền tới: “Ngươi vô dụng như vậy, chúng ta cần ngươi làm gì?”

Mối quan hệ giữa Hiên Viên Vệ và Hàm Thanh Đế cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Sau khi Hàm Thanh Đế thả Hiên Viên Vệ ra ngoài, về mặt lý thuyết ông ta đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

Nhưng Hàm Thanh Đế điều khiển Hàm Thương Yên, sức mạnh của vực sâu Ma Vực không thể xem nhẹ, đây cũng là lý do vì sao Hiên Viên Vệ vẫn còn tiếp tục ủng hộ Hàm Thanh Đế.

Hiện tại ngay cả Hàm Thương Yên cũng bị La Chinh cướp đi, đương nhiên ông ta cũng trở thành kẻ vô dụng trong mắt Bàng Miểu.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trong núi Thánh Nhân, Trần Hoàng Dịch Kiếm lơ lửng trên không trung, ánh mắt dừng lại trên một cánh tay rơi cách đó không xa.

Cánh tay kia vẫn cầm Đằng Xà kiếm, chỉ là toàn bộ cánh tay đều nhuộm màu xám xịt, đã biến thành đá hoàn toàn. Đó chính là cánh tay phải của Hoa Thiên Mệnh.

Thân thể hắn ta đã bị năng lượng màu đen tiêu hủy, cánh tay đá này cũng chỉ là một phần còn sót lại.

Một vài á thánh và chân thần đại viên mãn cách đó không xa đều nhìn thanh trường kiếm kia, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

Thanh trường kiếm này tuyệt đối không phải vật tầm thường…

Nhưng không ai dám xông lam tranh cướp thanh kiếm ấy cả, bởi vì La Chinh đã bay tới với tốc độ không nhanh không chậm.

Trận chiến giữa hắn và Hàm Thương Yên đã làm cho tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ.

Hai tên đại viên mãn này vừa thể hiện sức mạnh vượt trội hơn hẳn thánh nhân, không phải tồn tại mà bọn họ có thể đối phó.

“Rắc, rắc…”

La Chinh đáp xuống mặt đất, nhặt cánh tay và Đằng Xà kiếm lên, đã tới lúc này mà tay của Hoa Thiên Mệnh vẫn nắm chặt lấy chuôi kiếm.

“Phụ thân ta hơi ích kỷ” La Chinh thì thào nói. Khi La Tiêu giao Đằng Xà kiếm cho Hoa Thiên Mệnh có lẽ đã đoán trước được ngày này, ông làm thế chẳng khác nào bảo Hoa Thiên Mệnh hy sinh chính mình vậy.

“Với thiên phú của huynh, cho dù làm lại từ đầu cũng chỉ mất vài chục năm, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để cho huynh thực sự chết đi” La Chinh tiếp tục nói.

Sau đó hắn kéo nhẹ một cái, lấy Đằng Xà kiếm ra khỏi tay Hoa Thiên Mệnh rồi cất cánh tay vào trong nhẫn tu di. Cuối cùng, hắn nhìn mọi người bằng ánh mắt trầm tĩnh, cười nhạt: “Ta biết đám Hiên Viên Vệ kia đã thỏa thuận điều gì với các ngươi…”

“Ù!”

Đằng Xà kiếm nhẹ rung lên trong tay La Chinh, phát ra một âm thanh dễ nghe. La Chinh nói tiếp bằng giọng lạnh nhạt: “Nhưng Thiên Mệnh huynh không thể ngã xuống vô ích. Lúc trước có mười một người từng ra tay với Thiên Mệnh huynh, mười một người này hãy tự lấy mạnh mình ra tế kiếm đi”

Nghe vậy, trong lòng mấy người ở đây khẽ run lên.

Thực ra thời điểm đám người này nhảy vào núi Thánh Nhân, mục đích của đa số bọn họ chính là muốn giết ba người La Chinh.

Chẳng qua có một nhóm người cảm thấy thực lực không đủ nên vẫn chưa ra tay, một số người khác thì giữ thái độ quan sát, chỉ có mười mấy người là thực sự ra tay với Hoa Thiên Mệnh. Sau khi có ba người bị Hoa Thiên Mệnh đánh chết thì hơn mười người còn lại cũng rút lui không dám tiếp tục ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận