Bách Luyện Thành Thần

Chương 3622: Con đường đứt đoạn

Sau khi ba con Quỷ Quyệt trong thân thể người đá bị giết, những tảng đá kia cũng không động đậy được nữa. Mặc dù những tảng đá này được chế tạo từ Thổ Linh nhưng lại không phải bản thân Thổ Linh mà chỉ là một đống vật chếtLa Chinh cẩn thận gỡ những tảng đá này ra, móc đá thánh lớn chừng hạt cát ở trong đó ra. Mặc dù hắn không biết trong tay văn minh Nguyên Linh có bao nhiêu đá thánh, nhưng đối với La Chinh thì đây vẫn là vật hiếm có. Nếu không may phải đối đầu với nhiều Quỷ Quyệt cùng một lúc thì sẽ có tác dụng lớn.

Sau khi xử lý những tảng đá này xong, bọn họ lại tiếp tục tiến sâu vào trong hầm. Đường trong hầm cũng không phức tạp, cứ men theo hang động rộng lớn và đi thẳng xuống phía dưới là được.

Đám người càng đi càng sâu, càng vào trong không gian càng rộng rãi hơn. Phía trước có một luồng khí ẩm ập vào mặt nhóm người.

“E rằng sâu trong cái hầm này có sông ngầm hoặc đầm nước” Đông Hoàng phán đoán.

La Chinh gật đầu nói: “Đầm nước chính là phần cuối của cái hầm. Lúc ấy, các vị bản tôn đã bị nhốt ở bên cạnh đầm nước”

Nghe tới “bản tôn”, thân thể Đông Hoàng hơi khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Sau khi được giải cứu khỏi sông Thần cách đây không lâu, Đông Hoàng mới biết bản thân có “bản tôn” nên cảm thấy không quen lắm.

Phục Hy và Nữ Oa đã thích ứng từ lâu, chấp nhận sự thật mình là sinh mệnh được chế tạo ra, là phân thân của một người khác.

La Chinh nhận ra bản thân lỡ lời nên vội vàng nói: “Xin lỗi Đông Hoàng đại nhân…”

“Không sao” Đông Hoàng mỉm cười: “Thật ra ta rất muốn nhìn xem bản tôn của mình có dáng dấp ra sao”

Sau khi tiến về phía trước không lâu, một đầm nước đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người. Đầm nước này trong veo, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn tới đáy của đầm nước. Thắng Thiên Thử Vương đi tới bên cạnh đầm nước và đánh giá một vòng: “Chít! Không thấy những anh kiệt của Nhân tộc đâu cả…”

“Nơi này đã là điểm cuối của cái hầm rồi, hình như phía trước không có con đường nào” Nữ Oa cũng bước tới bên cạnh đầm nước và tìm kiếm.

La Chinh men theo bờ của đầm nước và đi một vòng, thậm chí hắn còn thả thần thức ra quét vách động một lượt định tìm kiếm thứ ẩn giấu đường đi, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng. Từ lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể liên lạc với nhóm bản tôn thông qua Văn Minh Chi Khí, La Chinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng khi nhìn cái hầm rỗng tuếch này, hắn vẫn không thể tránh khỏi cảm giác thất vọng.

“Chẳng lẽ họ đã bị văn minh Nguyên Linh bắt đi rồi ư?” Lão Anh nhíu mày hỏi.

“Họ bị nhốt lâu như vậy rồi, có lẽ bọn họ đã bị văn minh Nguyên Linh xử lý lâu rồi” Huyết Lang nói.

Đám thợ săn Bất Hủ đã sử dụng toàn bộ vốn liếng trốn đông trốn tây mới miễn cưỡng giữ lại được ba người bọn họ. Gã không tin có người có thể ở trong hang động lâu như vậy.

Ánh mắt Nữ Oa lấp lóe, nàng không bi quan như vậy mà mở miệng nói: “Cũng có thể xảy ra khả năng thứ ba”

Nữ Oa nói xong thì chỉ lên phía trên: “Bọn họ đã tới Ngọc Thanh Thiên”

Con đường được mở thông qua Ức Vạn Tháp Sơn đều tiến về đài Thanh Thiên, đương nhiên cái hầm trong lòng đất này cũng không ngoại lệ. Lúc đó đám anh kiệt của Nhân tộc có thể ở trong hầm lâu như vậy, chắc hẳn sẽ có đủ thời gian tìm cách phi thăng tới Ngọc Thanh Thiên.

La Chinh cũng gật đầu, quay người nói với Thiên Truyền: “Thiên Truyền tiền bối, tiền bối có biết nơi nào thông với Ngọc Thanh Thiên không?”

Thân là người kiến tạo, Thiên Truyền hiểu rất rõ về mấy con đường ở Ức Vạn Tháp Sơn. Nhưng giờ phút này hắn ta cau mày suy tư một lúc: “Ta biết con đường này là đường thông với đảo Dạ Kiến, đó là một đài Thanh Thiên độc lập cực lớn. Nhưng lối đi này không phải do ta bố trí. Để ta nghĩ một chút…”

Thiên Truyền là người kiến tạo thế giới nhưng hắn ta chỉ tham gia kiến tạo thế giới Hỗn Độn, chưa chắc Thiên Truyền đã biết rõ tất cả những chi tiết trong đó. Cũng may hắn ta hiểu rất rõ về các đồng liêu của mình, hiểu đại khái cách làm của những người kiến tạo khác. Thiên Truyền đi thẳng về phía đầm nước và nhìn xuống phía dưới một chút, sau đó vốc một vốc nước lên quan sát một lúc. Lúc này, trên mặt Thiên Truyền đã xuất hiện nụ cười.

Hắn ta đứng thẳng người nói với La Chinh: “Đun sôi nước lên”

“Đun sôi?” La Chinh sững sờ.

Đầm nước này không lớn nên việc đun sôi cũng không khó, nhưng yêu cầu này rất kỳ lạ.

“Đúng, cứ đun sôi lên là ngươi sẽ biết thôi” Thiên Truyền nói.

La Chinh nhảy vào trong đầm nước theo chỉ thị của Thiên Truyền. Hắn vốn định thúc giục lực lượng thần đạo nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thế giới trong cơ thể không đợi được nữa, trực tiếp bắt Chúc Dung ra tay.

Đám người chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên trong đầm nước, tiếng “ùng ục ùng ục” vang lên, toàn bộ nước trong đầm bắt đầu sôi trào. Đây là kết qua sau khi Chúc Dung khống chế. Nếu Chúc Dung dùng toàn lực ứng phó thì nước trong đầm sẽ bay hơi sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.

Sau khi nước trong đầm sôi lên, một màn thần kỳ xuất hiện. Đầm nước vốn trong suốt, bình lặng lại xuất hiện một đường đi khúc khuỷu màu đỏ. Lối nhỏ ở trong đầm nước này có nhiều khúc rẽ, kéo dài tới tận đáy của đầm nước.

“Đó là cửa vào?” Từ trước tới nay, Huyết Lang luôn không thể hiện ra hỉ nộ lại kinh ngạc nói.

“Chắc vậy” Nữ Oa gật đầu.

“Không ngờ cửa vào lại được giấu trong nước sôi. Ai mà nghĩ được chuyện này chứ…” Phục Hy chẳng biết phải nói gì.

Ba mươi sáu anh kiệt của Nhân tộc từng bị nhốt ở nơi này, phỏng chừng họ cũng nghĩ tới hết tất cả các biện pháp. Có lẽ vào lần nào đó nhóm anh kiệt vô tình đun sôi đầm nước nên phát hiện ra con đường này.

Sau khi La Chinh nhìn thấy con đường trong nước này, hắn đứng lơ lửng trên mặt nước rồi vẫy vẫy tay với đám người bên trên. Sau đó, La Chinh nhảy mạnh xuống, men theo con đường màu đỏ để bơi về phía trước.

Đám người Thiên Truyền, Nữ Oa, Phục Hy cũng rối rít nhảy vào trong đầm nước sôi. Cả đám bơi xuống bên dưới thông qua con đường ở bên trong đầm nước. Khi vừa nhìn thấy cái cửa được hình thành từ ánh sáng, La Chinh là người đầu tiên chui vào trong đó, những người phía sau cũng lần lượt đuổi theo…

“Rào!”

Sau khi La Chinh chui vào trong, đất trời đột nhiên quay cuồng. Hắn vốn bơi với tư thế hướng xuống dưới, bây giờ lại biến thành bơi hướng lên trên. Trên đỉnh đầu La Chinh có một con đường hướng lên trên.

Đám người La Chinh hết sức quen thuộc với lối đi này. Lúc tiến vào đài Thanh Thiên đầu tiên, bọn họ đã túm vào lưỡi câu để đi lên. Bây giờ, trong lối đi này tràn ngập nước nên có lẽ phải bơi lên trên. Cả đám không trao đổi quá nhiều khi ở nơi này, quơ tứ chi nhanh chóng bơi lên trên. Họ vốn cho rằng như vậy là có thể tiến vào đài Thanh Thiên nhưng sau khi bơi một lúc thì La Chinh lại “ào” một cái chui ra khỏi mặt nước!

Hắn nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt trầm xuống. La Chinh chưa tới đài Thanh Thiên, nơi này là phần giữa của lối đi.

“Ào! Ào! Ào…”

Những người còn lại cũng nổi lên mặt nước, đánh giá xung quanh với vẻ mặt kỳ lạ.

“Chúng ta vẫn còn ở trong đường hầm sao?” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Ngươi tự nhìn đi” Nữ Oa chỉ lên phía trên.

Bọn họ vốn bơi hướng lên trên theo lối đi, chắc hẳn lối đi này nối thẳng với đài Thanh Thiên. Bây giờ, phần giữa của con đường này bị cắt đứt một mảng lớn. Bọn họ đang ở nửa bên dưới, xa xa trên đỉnh đầu còn một đoạn đường đang treo lơ lửng.

Đông Hoàng nhìn chăm chú đoạn đường kia và nói: “Hình như lối đi này bị người nào đó ác ý phá hoại”

“Ai là người phá hoại con đường này chứ? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Nữ Oa nổi bồng bềnh trong nước, ngửa đầu quan sát một lúc rồi cười nói: “Có lẽ chúng ta đã đoán đúng, các bản tôn của Nhân tộc đã lên tới đài Thanh Thiên”

“Làm sao người biết?” Lão Anh ở bên cạnh hỏi.

“Nếu những bản tôn kia tìm được con đường tới đài Thanh Thiên này trong cái hầm dưới lòng đất, bọn họ vẫn không được an toàn. Bọn họ vẫn phải đối mặt với sự đuổi giết của văn minh Nguyên Linh như trước” Nữ Oa vẫn mỉm cười tiếp tục phỏng đoán.

“Cắt đứt con đường này chính là lựa chọn tốt nhất để tránh sự đuổi giết của văn minh Nguyên Linh. Như vậy có thể ngăn cản truy binh ở phía sau một cách hiệu quả”
Bạn cần đăng nhập để bình luận