Bách Luyện Thành Thần

Chương 3347: Quét sạch

Các sinh linh Bỉ Ngạn trong Băng Thành đều ẩn nấp trong các ngõ ngách của lâu đài băng, lặng lẽ quan sát cuộc chiến đấu này. Sau khi bọn họ ý thức được rằng Hậu Cừ đã chết, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm khó chấp nhận nổi“Nguyên Thần”, cường giả Thánh Hồn cảnh của tộc Thần Nông Thị nhíu mày, thân hình lùi lại, lặng lẽ ẩn nấp.

Mặc dù Hậu Cừ không phải là một trong những tồn tại cường đại nhất tộc Nguyên Linh nhưng lại có địa vị đặc thù, nếu nó đã chết ắt sẽ có ảnh hưởng to lớn đến cục diện ở toàn bộ Ngọc Thắng Thiên, ông ta phải nhanh chóng báo cho Liệt Sơn Thị.

Ngoài một số “dương hồn” ra, đa số sinh linh Bỉ Ngạn đều rất hoang mang, bọn họ không biết Ngọc Thắng Thiên sẽ xảy ra biến hóa như thế nào, mình nên rút lui hay ở lại trong Băng Thành…

“Hậu Cừ đại nhân thật sự đã ra đi rồi…”

“Tên nhãi Nhân tộc kia, là tên nhãi Nhân tộc kia!”

“Là hắn giết Hậu Cừ đại nhân!”

Đám Ngũ Hành Linh Nô giận dữ, bọn chúng không lựa chọn rút lui mà lao như điên về phía La Chinh.

Thực lực của đám Ngũ Hành Linh Nô này rất mạnh, nhưng địa vị trong tộc Nguyên Linh không hề cao, dù sao bọn chúng chẳng qua chỉ là kẻ đầy tớ mà tộc Nguyên Linh chế tạo ra!

Đối mặt với đám Ngũ Hành Linh Nô đang xông thẳng tới, vẻ mặt La Chinh không biến hóa quá nhiều, nếu bản thân không có cách nào đối kháng lại thì tạm thời lánh đi là được.

Chân hắn khẽ đạp xuống đất, trượt về phía sau một khoảng cách, mắt thấy Huyễn Lôi Nô xông tới đầu tiên đang đánh xuống đầu mình, bóng người của hắn nhanh chóng mờ đi, một lần nữa rút lui khỏi Bỉ Ngạn…

“Chạy rồi!”

“Lúc này lại rời khỏi Bỉ Ngạn!”

“Bây giờ chúng ta báo cáo kết quả nhiệm vụ như thế nào đây…”

Mục tiêu duy nhất cũng biến mất rồi, đám Ngũ Hành Linh Nô kia lại rơi vào mê mang lần nữa, dù sao đám Ngũ Hành Linh Nô này trước giờ chỉ biết thi hành nhiệm vụ, một khi thống lĩnh như Hậu Cừ chết, bọn chúng lập tức rơi vào trạng thái rắn mất đầu!

Có điều sự mê mang của bọn chúng không kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau, kèm theo một luồng ánh sáng màu trắng lan tỏa, một bóng người cao lớn lại xuất hiện!

La Chinh thừa kế vị trí Thiên Chủ của Thập Tứ Trọng Thiên đã tiêu tốn không ít công sức. Nhưng người khổng lồ đầu trọc chung quy cũng là sinh linh bên ngoài Hỗn Độn, có ngộ tính trời sinh với Phạn văn, lĩnh ngộ thần thông trên tảng đá tương đối nhanh.

Sau khi trở về, người khổng lồ đầu trọc kia trợn mắt nhìn đám Ngũ Hành Linh Nô, trên gương mặt tròn vo nhanh chóng hiện lên vẻ dữ tợn. Đối với tộc Nguyên Linh, hắn ta sẽ không khách sáo chút nào!

“Vèo!”

Thân thể khổng lồ kia lộn vòng một cái, nắm đấm khổng lồ trực tiếp đập xuống Nguyệt Hỏa Nô ở gần nhất.

Đám Nguyệt Hỏa Nô, Ngưng Băng Nô kia cũng ý thức được chuyện không ổn, bắt đầu rối rít chạy trốn tứ tán! Nhưng bọn chúng chạy trốn nhanh thế nào đi nữa cũng không nhanh hơn được người khổng lồ đầu trọc!

“Ầm ầm ầm…”

Nắm đấm đầu tiên của người khổng lồ đầu trọc không đập trúng Nguyệt Hỏa Nô, sau đó hắn ta lại đuổi theo phía sau đập lung tung khắp dọc đường.

Ở trước mặt người khổng lồ đầu trọc, Nguyệt Hỏa Nô với thân hình cao lớn bỗng trở thành từng con sâu bò dưới đất, chỉ cần bị đập trúng, khôi giáp toàn thân và cả linh hạch trong cơ thể đều bị đập nát bấy…

Tình huống của Ngưng Băng Nô đỡ hơn một chút, bọn chúng huyễn hóa ra các loại hình thái phi hành, tản ra bốn phương tám hướng, giống như từng con bướm trắng. Nhưng vẫn có một số Ngưng Băng Nô bị bàn tay người khổng lồ đầu trọc vỗ trúng, lại đập vỡ linh hạch của chúng…

Có lẽ đám Huyễn Lôi Nô là an toàn nhất. Người khổng lồ đầu trọc không có cách nào đối phó với chúng, thậm chí một vài Huyễn Lôi Nô đã phản kích, đánh vào mấy chỗ hiểm yếu của người khổng lồ đầu trọc như mắt, tai,…

Có điều tổn thương của Huyễn Lôi Nô gây ra cho người khổng lồ đầu trọc cũng hết sức có hạn, sau một vòng giao chiến không đau không ngứa, Huyễn Lôi Nô chỉ có thể chọn rút lui trước…

Đến khi La Chinh trở lại Bỉ Ngạn, Ngũ Hành Linh Nô bên trong Băng Thành đã bị người khổng lồ đầu trọc xử lý gần xong hết rồi. Những sinh linh Bỉ Ngạn khác hoặc là lựa chọn chạy trốn, hoặc là không có ý định đối kháng…

Sau khi Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết thấy La Chinh mới từ tầng băng bên trên giáng xuống.

“Đã hạ được Băng Thành ở trung tâm, còn lại thì sao?” La Chinh hỏi.

“Mấy tòa lâu đài băng còn lại đương nhiên là dễ hơn nhiều, huống hồ người khổng lồ đầu trọc kia cũng đã trở thành Thiên Chủ, phải xem hắn ta có hứng thú đuổi giết tộc Nguyên Linh hay không” Phượng Nữ mỉm cười nói.

“Ta hỏi hắn là biết ngay ấy mà” La Chinh nói.

Vì vậy những khí hồn như Phục Hy, Hậu Duệ, Đế Tuấn, Nữ Oa lại lơ lửng trên đỉnh đầu La Chinh, bắt đầu hợp xướng một bài ca dao quỷ dị.

Hát xong, trên mặt Phục Hy hiện lên vẻ căm ghét ghê gớm: “Lúc nào mới có thể kết thúc…”

Hở ra là lại phải hợp xướng bài ca dao ngu si không ai hiểu kia, đối với Phục Hy mà nói, đây thật sự là một loại hành hạ.

“Nhanh thôi, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang huấn luyện những người khác rồi, không bao lâu sau là bọn họ có thể thay thế chúng ta” Nữ Oa an ủi.

Mỗi lần muốn trao đổi với người khổng lồ đầu trọc đều cần anh kiệt của Nhân tộc đi ra hát hò, đúng là quá hưng sư động chúng. Chỉ cần phát ra thanh âm đơn thuần mà thôi, cường giả Nhân tộc bình thường cũng có thể làm được, Nguyên Thủy Thiên Tôn bèn tìm một vài người thay thế ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, để bọn họ “phát âm” giúp La Chinh.

Sau khi người khổng lồ đầu trọc nghe thấy bài “hợp xướng” kia thì trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú: “Những tòa lâu đài băng khác? Hừ, chỉ cần là tộc Nguyên Linh, ta sẽ không bỏ qua một tên nào!”

Hắn ta đã hận tộc Nguyên Linh thấu xương, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng?



Cách Băng Thành hơn hai nghìn dặm có ba tòa lâu đài băng nối liền với nhau đứng sừng sững. Ba tòa lâu đài băng này chắc hẳn là vùng căn cứ đứng sau Băng Thành bên trong Ngọc Thắng Thiên.

Tin tức Băng Thành thất thủ, Hậu Cừ bị giết còn chưa truyền đến trong ba tòa lâu đài băng này, Ngũ Hành Linh Nô trong ba tòa lâu đài băng còn chưa nhận ra nguy cơ đang ập đến…

“Ầm ầm ầm ầm…”

Mặt băng phủ kín đất đai bắt đầu chấn động, lúc ấy sinh linh Bỉ Ngạn và đám Ngũ Hành Linh Nô mới ào ào ùa ra khỏi lâu đài băng. Chờ đến khi bọn họ thấy rõ người tới thì sắc mặt liên tục thay đổi, bọn họ vừa kêu lên vừa dùng tốc độ nhanh nhất né tránh.

Sau thời gian một nén nhang, ba tòa lâu đài băng đã biến thành một đống phế tích.

Dưới sự chỉ dẫn của Phượng Nữ, người khổng lồ đầu trọc lại xông về căn cứ tiếp theo…

Trong vòng ba ngày, bên trong Ngọc Thắng Thiên không quá yên bình. Phàm là những tòa lâu đài băng do tộc Nguyên Linh xây lên đều bị người khổng lồ đầu trọc dốc sức phá vỡ.

Ngũ Hành Linh Nô và những chủng tộc Bỉ Ngạn quy thuận tộc Nguyên Linh đều tổn thất thảm trọng, lúc đối mặt với người khổng lồ đầu trọc bọn họ không có cách gì đối phó lại, hoặc là giao nộp tính mạng hoặc là nhượng bộ rút lui.

Những chủng tộc Bỉ Ngạn kia nhìn thì vô tội, nhưng cho dù là Phượng Nữ hay La Chinh cũng đều không có ý định bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ lựa chọn nương nhờ tộc Nguyên Linh thì đã chọn lựa lập trường của mình, nếu tộc Nguyên Linh xuất hiện làm khó, những sinh linh Bỉ Ngạn này cũng sẽ trợ giúp tộc Nguyên Linh, có thể nói là giúp người xấu làm điều ác…

Sau ba ngày, người khổng lồ đầu trọc vác La Chinh, Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết đi tới trước mặt tòa lâu đài băng ở chỗ sâu nhất trong Ngọc Thắng Thiên.

Mấy ngày trước Phượng Nữ dẫn theo La Chinh và Lý Bôi Tuyết đã bị chặn ở trước tòa lâu đài băng này. Bây giờ tòa lâu đài băng này đã là vườn không nhà trống, Ngũ Hành Linh Nô trú đóng bên trong lâu đài băng đã rút lui về Tam Thập Nhất Trọng Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận