Bách Luyện Thành Thần

Chương 3690: Trang sách màu đỏ

Trên cây cột khổng lồ, La Niệm đạp từng bước lên cầu thang làm từ những trang sáchLeo lên cây cột này là một chuyện vô cùng rườm rà. Cứ một nghìn bậc thang trang sách thì phía trước sẽ có một pho tượng ngăn chặn đường đi. Đụng tới những pho tượng mục nát sắp hỏng thì không sao, cẩn thận đi qua là được. Còn những pho tượng nguyên vẹn lại còn có thể động đậy thì rất phiền toái…

Mỗi khi gặp phải pho tượng có thể hoạt động, La Niệm đều dùng sức kéo dây thừng. Khương Tử Nha dưới cây cột sẽ kéo một cái, kéo La Niệm xuống khỏi cột.

Tuy Khương Tử Nha không thể nhìn thấy, không biết rõ tình hình trên cây cột, nhưng khả năng nắm giữ sức mạnh của ông lại chính xác tới từng li.

Ông nhanh chóng thu dây thừng lại và kéo La Niệm xuống dưới. Trước khi cậu rơi xuống mặt đất, Khương Tử Nha sẽ vươn tay ra đỡ, sau đó ôm chặt La Niệm trên tay.

La Niệm nhẹ nhàng vỗ vai Khương Tử Nha, hai người lập tức lao vọt vào trong một hang động gần đó.

Những pho tượng này một khi xác định được mục tiêu thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Chúng lao xuống theo cầu thang trang sách hình xoắn ốc, rơi thẳng xuống hang động, đuổi theo La Niệm tiến vào thế giới gần nhất.

Sau khi trải qua mấy cuộc chiến, Khương Tử Nha ý thức được đây là một cuộc chiến trường kỳ, bèn bày ra một đại trận ngay tại lối vào thế giới này.

La Niệm và Khương Tử Nha vào đó trước. Chờ khi pho tượng tiến vào, đại trận kia nhanh chóng mở raTừng tia chớp màu vàng từ đại trận phóng ra khắp bốn phương tám hướng, đánh vào điểm yếu của pho tượng.

“Xẹt xẹt xẹt…” Pho tượng bị sấm sét đánh thành một đống than, Khương Tử Nha bèn rút roi Đả Thần ra. Hàng vạn hàng ngàn bóng roi quất tới, pho tượng kiên cố lập tức sụp đổ.

“May mắn mấy pho tượng kia đã bị thời gian ăn mòn đi nhiều” Khương Tử Nha xử lý xong mấy pho tượng rồi thở dài nói.

Sức mạnh của pho tượng tuyệt đối không chỉ có một chút như vậy, ít nhất không phải Khương Tử Nha có thể đối phó.

Lúc này Khương Tử Nha mới chú ý tới sắc mặt La Niệm: “Niệm Nhi, sao vậy?”

“Con mệt” La Niệm bĩu môi.

Tâm tính La Niệm không mấy cứng cỏi. Cậu tới đây thăm dò bốn cây cột này là vì hứng thú bộc phát.

Ban nãy cậu còn cảm thấy vô cùng thú vị… Có thể điều khiển tín vật Bỉ Ngạn của người khác, leo lên từng tầng từng tầng một, nếu đi đến đỉnh cột thì sẽ gặp được cái gì đây?

Nếu có thể tìm được tín vật Bỉ Ngạn của cha cậu thì tốt quá, La Niệm nhất định phải đổi một tín vật Bỉ Ngạn lợi hại hơn cho La Chinh. Không biết lúc La Chinh phát hiện ra tín vật Bỉ Ngạn của mình bị tráo đổi thì vẻ mặt sẽ như thế nào.

Nhưng thực tế quá khác so với tưởng tượng. Cây cột này rất cao, rất cao, cao đến độ không thể tưởng tượng nổi.

Ban đầu La Niệm còn vừa leo vừa đếm số nấc thang mà mình leo được.

Hai nghìn bậc, năm nghìn bậc, mười nghìn bậc, năm mươi nghìn bậc…

Nhưng cứ một hai nghìn bậc thang thì sẽ gặp phải những pho tượng có thể hoạt động này. Cậu đánh không lại chúng, chỉ có thể kéo dây thừng, từ trên cao nhảy xuống, chờ xử lý xong số pho tượng kia rồi lại leo lên một lần nữa.

Leo lên càng cao thì thời gian lại càng lâu. Thậm chí có mấy lần cậu không cẩn thận lỡ kéo dây thừng, bị Khương Tử Nha kéo xuống.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cực kỳ buồn tẻ. La Niệm đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu kháng cự.

Sao Khương Tử Nha lại không nhìn ra được? Nếu là trước đây, Khương Tử Nha có thể đưa La Niệm trở về bàn bạc kỹ hơn. Nhưng cây cột này cai quản tín vật Bỉ Ngạn trong thế giới Hỗn Độn! Tầm quan trọng của nó khỏi cần phải nói!

“Lần này chúng ta đã ra ngoài lâu lắm rồi” Khương Tử Nha thở dài một tiếng: “Đúng là làm khó Niệm Nhi, nhưng mà…”

“Con biết…” La Niệm đã biết Khương Tử Nha muốn nói gì.

Sau đó cậu cầm lấy sợi dây thừng trên mặt đất, rồi không nói không rằng đi ra bên ngoài.

Trên mặt Khương Tử Nha hiện lên ý cười nhạt.

Mấy năm nay La Niệm vẫn luôn hành động theo ý của bản thân, rất ít khi gánh vác trách nhiệm. Đối với La Niệm, đây là một sự tôi luyện.

Lần lượt leo lên, lần lượt rơi xuống, La Niệm đã học được tính nhẫn nại.

Thật ra trong quá trình leo lên cột cũng không phải không có chút lạc thú nào. Những trang sách này liên kết với rất nhiều tín vật Bỉ Ngạn, thông qua sợi tơ trên trang sách, cậu có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong Bỉ Ngạn.

Có một lần, thông qua tia sáng, La Niệm nhìn thấy một nhóm Nhân tộc. Cậu thử nói chuyện với những Nhân tộc này nhưng lại thất bại…

Những tia sáng này chỉ có thể phản chiếu cảnh tượng ở điểm đích chứ không thể giúp cậu truyền âm thanh tới đó. Điều mà La Niệm có thể làm chính là thay đổi tia sáng của món tín vật Bỉ Ngạn này, giúp bọn họ một phen.

Có quá nhiều tín vật Bỉ Ngạn… Một hạt cát, một chiếc lá cây, một hòn đá… Càng đừng nói trong Bỉ Ngạn có biết bao nhiêu sinh linh, phân biệt từng cái xem có phải tín vật Bỉ Ngạn của La Chinh hay không là một việc làm không thực tế.

Cho nên một lúc sau, La Niệm cũng lười tra xét tín vật Bỉ Ngạn, chỉ cắm đầu chạy ào về phía trước.

Lúc leo đến một độ cao nhất định, cậu đột nhiên phát hiện những pho tượng bảo vệ cây cột hình như đều mục nát hết cả rồi, chúng không hề đuổi giết cậu. Điều này khiến La Niệm phấn chấn lên, tốc độ leo lên cũng nhanh hơn.

Mấy tháng trôi qua…

La Niệm đã leo lên một độ cao tương đối.

Cậu rướn cổ nhìn lên phía trên bậc thang bằng sách, có thể nhìn thấy đỉnh cột.

Cậu lại nhìn xuống dưới một cái. Ngoại trừ một sợi dây thừng trơ trọi thì chẳng thấy gì nữa, nơi này thật sự rất cao.

Cậu và Khương Tử Nha chỉ được kết nối bằng sợi dây này. Dây thừng kéo dài như vậy, hẳn là đã trở nên vô cùng nặng nề, nhưng vì sao trọng lượng lại không hề tăng lên?

Một suy nghĩ kỳ lạ choán lấy tâm trí.

Cậu cẩn thận nhìn xuống dây thừng, hơi biến sắc, cậu phát hiện dây thừng đã đứt ở chính giữa!

Nó đứt khi nào, cậu hoàn toàn không biết.

Muốn xuống sao?

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên, cậu đã lập tức lắc đầu thật mạnh.

Cho dù cậu cảm thấy phiền chán, nhưng cậu cố gắng lâu như vậy, bây giờ rút lui thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải lên đỉnh cột xem xem!

Vì thế trong tình huống không có sự bảo vệ của Khương Tử Nha, La Niệm tiếp tục đạp lên cầu thang trang sách tiến về phía trước.

Nửa trên cây cột, tia sáng trong cầu thang trang sách dần dần trở nên thưa thớt. Trước kia trên bề mặt mỗi một bậc thang đều sẽ có những tia sáng dày đặc, hiện tại mỗi một bậc thang đều chỉ có một hai tia sáng.

Đương nhiên La Niệm cũng nhìn ra điểm này, điểm cuối của những tia sáng này nối liền với những tín vật Bỉ Ngạn phi phàm, nhưng cậu vẫn không dừng bước.

Leo suốt mấy ngày, cậu đã tới rất gần đỉnh cột, lúc này màu sắc của trang sách dưới chân đột nhiên thay đổi.

Trang sách phủ bụi đột nhiên lóe lên một màu đỏ tươi! Mà trang sách màu đỏ này lại không có ánh sáng!

“Không có ánh sáng nghĩa là không nối liền với tín vật Bỉ Ngạn nào cả” La Niệm thì thào.

Mặt bên trang sách vẫn được khảm những khối vuông nhỏ màu đen, nhưng khối vuông không phóng ra tia sáng.

La Niệm lại bước lên bậc thang khác, trang sách vẫn tiếp tục trở nên đỏ tươi, trang sách này cũng không có tia sáng nối liền với Bỉ Ngạn.

Liên tục đi lên năm sáu bậc thang trang sách, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một trang sách trong đó phóng ra một tia sáng.

Những trang sách trước phóng ra ánh sáng màu cam, nhưng trang sách này lại phóng ra ánh sáng màu đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận